Hồng Thủy

Chương 20



“Lần sau không cho phép em như vậy, nhớ chưa?” Cơn giận của Vũ đã giảm bớt xuống một chút.

”Tại sao phải em phải nghe lời anh.” Thủy bất mãn nói, quay đầu đi hướng khác, từ trước tới giờ chưa có ai giám nói bằng cái giọng điệu này với cô.

”Thủy chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng đâu, cậu mà nói thế nó không bao giờ nghe đâu.” Thấy tình hình căng thẳng, Phong vội xen vào.

”Anh xin lỗi, anh sai rồi.” Vũ nghe Phong nói lập tức hiểu ý mà xin lỗi Thủy.

”Thôi được rồi, lần này em tha cho anh. Mà hình như sắp phải đi học rồi phải không anh hai.” Thủy bị Vũ ôm ngồi xuống ghế mà không có cách nào thoát ra nên đành mặc kệ để Vũ ôm trong lòng.

”Đúng rồi. Làm sao đây, anh còn rất nhiều chuyện triều chính phải giải quyết.” Mặt Vân Phong xụ xuống.

”Thì anh để cho Mộc Lan và Mộc Trâm lo là được rồi.” Thủy lắc lắc đầu nói, sao anh trai cô lại ngu đột xuất như vậy chứ.

....................

”Mộc Lan, Mộc Trâm ta sắp phải đi học nên chuyện chính sự đành nhờ các ngươi vất vả vậy.” Mặt mày Phong vô cùng vui vẻ đổ trách nhiệm lên đầu người khác.

”Thực sự là chỉ có hai người nên chúng thần nghĩ mình không đảm đương được nhiệm vụ khó khăn này.” Mộc Lan và Mộc Trâm đồng thanh nói, trên môi là nụ cười giảo hoạt.

”Các ngươi yên tâm, ta sẽ nhờ thêm hai ám vệ bên cạnh Tử Vũ giúp đỡ. Anh sẽ đồng ý phải không?” Thủy cười còn tươi hơn cả Mộc Trâm, Mộc Lan sau đó quay qua ôm cổ Vũ nũng nịu, cô biết chiêu này nhất định sẽ thành công.(mỹ nhân kế.)

Nghe Thủy nói khiến hai ám vệ của Tử Vũ giật mình, khóe miệng co rút mãnh liệt, kỹ thuật ẩn thân của họ là đứng đầu hiện nay đấy, thật không ngờ lại bị cô nhóc này phát hiện dễ dàng như vậy. Xem ra phải tu luyện thêm rồi!

”Được vậy để họ ở đây làm theo ý em.” Nhìn thấy Thủy nũng nịu, trái tim Vũ đã sớm tan ra rồi. Giờ phút này cho dù Thủy muốn điều động cả quân đội cậu cũng làm chứ đừng nói là chỉ cần hai ám vệ(dại gái).

”Vậy được chuyện này cứ như vậy đi, anh hai em buồn ngủ.” Thủy gáp một cái, mắt thì đã nhắm tịt, cái đầu thì gật gật, mấy người xung quanh nhìn dáng vẻ của cô không khỏi bật cười.

”Được rồi chúng ta đi ngủ thôi. Mọi người cũng về ngủ đi.” Phong vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm cô bé đang ngủ gật vào lòng.

”Ừ, vậy mai mình tới đón hai người.” Vũ nói xong thì tất cả ai về chỗ nấy để ngủ.

...................

Sáng sớm Vũ đã tới tìm Thủy và Phong đi khảo hạch để vào học viện phép thuật.

”Tử Vũ hoàng tử, người đến sớm vậy không biết là có chuyện gì?” Mộc Trâm cung kính cúi đầu.

”Ta tới tìm Phong và Thủy, giờ này họ vẫn chưa dậy à?”

”Vâng ạ.”

”Được rồi để ta đi gọi Phong, ngươi đi gọi Thủy nhé.” Còn chưa đợi Trâm trả lời Vũ đã đi về hướng phòng ngủ của Vân Phong.

”Vệ hạ, chúc người may mắn.” Nhìn Vũ rời đi, Mộc Trâm lắc đầu thì thầm trong miệng.

Vào đến phòng nhìn Phong ôm Thủy ngủ mà cơn giận lập tức xông lên đến đầu Vũ, cậu không thương tiếc mà một đạp đá bay Phong xuống giường. Tỉnh lại nhìn thấy ánh mắt giết người của Vũ Phong nhanh chóng chuồn lẹ, cậu biết là nếu mình ở lại thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ bị xử đẹp.

” Thủy à tới giờ dậy rồi, chúng ta còn phải tới trường làm bài kiểm tra nữa.” Vũ tới lay Thủy dậy, không ngờ Thủy lại ôm mình còn dúi đầu vào ngực nữa.

”Anh hai, cho em ngủ lát nữa đi.” Thủy không ngừng cọ cọ đầu vào ngực Vũ vì tưởng đó là anh trai mình.

”Nếu em còn không dậy thì anh sẽ đánh vào mông em đó.” Vũ dở khóc dở cười với cái tính ham ngủ của Thủy cuối cùng đành chọn cách cứng rắn để xử lý.

”Sao lại là anh, anh Phong đâu?” Nghe thấy giọng nói có phần khác lạ, Thủy mở mắt ra thấy người mình ôm là Vũ lập tức đẩy cậu ra.

”Cậu ấy đang chuẩn bị đi khảo nghiệm rồi. Em cũng mau chuẩn bị đi.” Bị đẩy ra Vũ có chút không vui, nói xong cậu liền quay đầu ra ngoài. Xem ra khi đến học viện phải sắp xếp để Thủy ở cùng phòng với mình rồi, không thể để cô ấy quá dựa dẫm vào tên đầu đất kia được.

.....................

Thủy, Phong, Vũ vừa đi vào tới cổng trường đã bị tất cả mọi người nhìn chòng chọc, tại vì một cô gái vô cùng xinh đẹp đi giữa hai chàng trai yêu nghiệt thực sự là làm nhiều người mê mẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.