Hồng Trần Như Nước

Chương 10



Edit: Thu Lệ

Lúc Tống Tinh Thần trở lại phòng ngủ, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, chỉ đạo viên ở cùng phòng ngủ thấy vẻ mặt cô vẫn chưa tỉnh hồn không khỏi lo lắng vỗ vỗ vai của cô. "Tinh Thần, cô không sao chứ?"

Tống Tinh Thần đúng lúc bị cô ấy vỗ trúng bả vai, đau đến nhe răng trợn mắt, cô vuốt vuốt bả vai đau nhức lắc đầu một cái. "Không có việc gì."

Chỉ là nhớ tới chuyện mới vừa rồi, Tống Tinh Thần vẫn cảm thấy —— rơi vào hang sói rồi!

******

Sau khi Tô Thanh Triệt nói ra những lời này, Tống Tinh Thần liền trợn tròn mắt.

Cô nhanh chóng nắm chặt cổ áo, thân thể lui về phía sau, cảnh giác phòng bị. "Đoàn trưởng Tô, anh phải suy nghĩ kỹ càng hậu quả của việc làm như vậy!"

Tô Thanh Triệt khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại, "Cô cho rằng tôi muốn làm gì?"

Tống Tinh Thần nháy mắt mấy cái, "Vậy anh muốn tôi làm cái gì?"

Tô Thanh Triệt cười nhạt với cô một tiếng, nụ cười kia lại làm cho Tống Tinh Thần lạnh sống lưng, hận không thể tông cửa xông ra ngoài thì anh cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói nhẹ như mây bay. "Cô còn hai phút để suy nghĩ."

Lúc này, Tống Tinh Thần thật sự sợ hãi trong lòng rồi, cô "Xoạt" một cái đứng dậy. "Tôi cũng không tin anh có thể làm gì tôi, tôi cũng không theo xem anh làm gì tôi!"

Tô Thanh Triệt lười biếng trừng mắt lên, xác nhận nói: "Thật chứ?"

Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, "Đương nhiên." Dứt lời, bóp bóp nắm tay, ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài.

Tô Thanh Triệt nhíu mày, than nhẹ một tiếng."Không biết phân biệt." Tiếng nói vừa dứt, Tống Tinh Thần đã nhìn thấy anh đứng dậy, bước mấy bước vòng qua bàn trà đi về phía cô.

Sau lưng một luồng áp lực nặng trĩu khiến trống ngực cô đập thình thình, nói cho cùng đồng chí Tiểu Tống của chúng ta vẫn rất sợ chết. Quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn thấy Tô Thanh Triệt như bóng đen nhanh chóng tiến tới gần. Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã chặn lại đặt cô phía sau cửa, hoàn toàn khống chế được.

Tống Tinh Thần kinh ngạc trợn to mắt, "Anh làm thật à?"

Tô Thanh Triệt nhìn Tống Tinh Thần gần trong gang tấc, ánh mắt thoáng hiện ý cười, chốc lát anh mới nói: "Mới vừa rồi tôi hỏi cô xác định chưa, cô đã trả lời tôi thế nào?"

Tống Tinh Thần thiếu chút nữa muốn văng tục, sao lại có người phúc hắc đen tối như anh có chứ!

Tô Thanh Triệt giữ chặt hai cổ tay căng thẳng của cô, mấp máy môi, "Cô còn mười giây."

"Mười giây cộng lông á, anh đang giữ chặt tôi này!"

Tô Thanh Triệt liếc cô một cái, hai mắt cô như chấm nước sơn, lúc này đang thịnh nộ trong đáy mắt hình như còn đốt lên một ngọn lửa, xinh đẹp tự nhiên.

Có vẻ tức giận nhưng vẫn rất đẹp mắt. Nghĩ như vậy, anh buông tay ra. "Cô còn ba giây."

Tống Tinh Thần đi lòng vòng mánh khoé, ý bảo hắn lui về phía sau mấy bước."Chừa chút cho ta không gian."

Tô Thanh Triệt rất phối hợp lui về phía sau hai bước.

Tống Tinh Thần thấy thế, xoay người đi mở cửa, động tác của cô nhanh, nhưng động tác của Tô Thanh Triệt còn nhanh hơn, kéo cánh tay cô lại, trong nháy mắt kéo cô liền trực tiếp đá chân lên cửa.

"Ầm ——"  Một tiếng, mới vừa sáng lên trong chốc lát lại tối xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập cao thấp hoàn toàn khác biệt.

Tống Tinh Thần có chút nghĩ mà sợ giật giật tay bị anh giữ chặt, còn chưa lên tiếng sức lực trên cổ tay lại chặt thêm một phần, sau đó chính là giọng nói hơi của Tô Thanh Triệt vang lên, "Cô chỉ cần trả lời đề nghị trước đó của tôi là được, nếu tôi nói với cô đó chẳng qua là tình thế bắt buộc, thông minh một chút, Tống Tinh Thần."

Tống Tinh Thần như nhẹn một hớp ở cổ họng, cô yên lặng lệ rơi đầy mặt ở trong lòng. "Thủ trưởng của anh dạy anh thoát khỏi cửa hôn nhân khó khăn như vậy sao?"

Tô Thanh Triệt dừng một chút, tầm mắt phía trước có chút tối, anh cúi đầu đã nhìn thấy đôi tròng mắt phát ra ánh sáng của Tống Tinh Thần. Ngọng lửa yên lặng rất lâu trong lòng anh hình như cũng bị tia sáng này thắp sáng, trong bụng ấm áp.

Anh từ từ buông lỏng lực trên tay, nhưng thân thể vẫn không nới lỏng, cao hơn cô nửa cái đầu nhìn từ trên cao xuống. "Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cô, nếu cô có đối tượng tôi cũng sẽ tự động rút lui. Nhưng trước lú đó ——"

Anh không có nói thêm gì nữa, chẳng qua không cần nói rõ, Tống Tinh Thần cũng hiểu.

Nhưng cô không tình nguyện nha, cô là mộ cô gái trong sạch tại sao phải đánh yểm trợ cho anh ta chứ! Cô không ở phía sau mặt cho anh sắp xếp đã tốt lắm rồi, anh ta lấy đâu ra tự tin cô sẽ khuất phục dưới dâm uy của anh ta chứ, đây là phản bội được chứ.

Cô hất cằm lên, hai tay ôm ngực, mặc dù lùn hơn anh nửa cái đầu nhưng khí thế cũng không giảm. "Tại sao?"

Tô Thanh Triệt dường như vẫn đang nghĩ đến vấn đề này, một hồi lâu, anh mới nói: "Tôi không muốn lại tốn hơi sức đi giày vò một người khác, cô vừa đúng thích hợp."

Tống Tinh Thần nội thương, thế mà lại không phải bởi vì sức quyến rũ của cô?

Hình như là nhìn thấu ý tưởng của cô, Tô Thanh Triệt nhếch khóe môi cười cười, "Cứ quyết định như vậy."

"Tôi vẫn chưa đồng ý mà." Cô sững sờ.

Tô Thanh Triệt xem đồng hồ, chỉ vào đồng hồ đeo tay đã qua ba phút nói: "Bình thường trả lời một vấn đề mà vượt qua ba phút tôi đều sẽ coi là cam chịu."

"Tô Thanh Triệt, anh là tên Bá Vương!" Cô tức giận hổn hển.

"Bá Vương sao?" Anh theo thói quen nhíu mày một cái, trong đôi mắt thâm thúy đều là vui vẻ. "Cám ơn cô đã đánh giá tôi cao như vậy."

Tống Tinh Thần nổi đóa, một hồi lâu cô mới vô lực bắt đầu bù lại quyền lợi của mình. "Anh có thể hành sử nghĩa vụ của bạn trai sao?"

Thấy cô cuối cùng cũng thỏa hiệp, anh lui ra một bước, thong thả ung dung hỏi ngược lại: "Vậy tôi có được quyền lợi của bạn trai không?"

Tống Tinh Thần: "......" Được rồi, coi như cô không nói gì.

Sau chốc lát yên lặng, cô vẫn chưa từ bỏ ý định từ chối. "Vậy tôi được cái gì?"

Tô Thanh Triệt quay người đi lấy mũ đội quay đầu lại, nghe vậy, suy tư cũng không có, trực tiếp trả lời: "Cô không được trả giá."

Tống Tinh Thần: "......" Cô không muốn tự rước lấy nhục nữa.

Tô Thanh Triệt thấy vẻ mặt cô tái nhợt như bị bóc lột nghiêm trọng, lúc kéo cửa đưa cô đi ra suy nghĩ một chút, vẫn là nói: "Cô muốn cái gì?"

Lúc này, Tống Tinh Thần rốt cuộc nhìn thẳng vào anh, cười lạnh một tiếng, làm động tác. …. giơ ngón giữa về phía Đoàn trưởng Tô.

Đoàn trưởng Tô nhướng lông mày lên, không rõ ý nghĩa.

Tống Tinh Thần lạnh gương mặt, tức giận rốt cuộc bộc phát. Cô hung hăng đánh một quyền lên cằm đoàn trưởng, thế nhưng bởi vì trong lòng cô chột dạ, một quyền cô đánh ra lại trúng khóe miệng của anh. Thấy anh lệch đầu không kịp phản ứng, lại lên trước một bước hung hăng giơ chân đá  bắp chân của anh một cái.

Lúc này mới lui về phía sau mấy bước giữ vững khoảng cách an toàn, lãnh diễm cao quý liếc nhìn đoàn trường đại nhân vẫn còn trong kinh ngạc, lạnh lùng nói: "Tôi khinh, tôi muốn phí tổn thất d.đ/l"q"d danh dự mà anh không cho? Muốn tôi làm bạn gái anh? Vậy anh thật sự tìm đúng người rồi đấy, Tô Thanh Triệt đúng không? Chúng ta chưa xong đâu."

Dứt lời, quay người bỏ chạy.

Gương mặt Tô Thanh Triệt vốn dĩ đang âm trầm, thấy cô để lại lời nói độc ác rồi chạy trốn như thỏ, vẫn cười ra tiếng.

"Tống Tinh Thần, cô là người đầu tiên đánh tôi mà không bị tôi trừng trị." Anh giơ tay lên sờ mép một cái, nghĩ tới vừa cô hung tợn cắn răng vung ra một quyền, chậm rãi nheo mắt. "Chúng ta còn nhiều thời gian."

******

Trong lúc Tống Tinh Thần đang điều chỉnh tâm tình, cuối cùng huấn luyện dã ngoại cũng đến.

Huấn luyện dã ngoại đối với những bạn học bị nhốt hơn nửa tháng giống như một đám thú đang ngủ bị vây mà nói giống như ra cửa hóng mát, đừng nhắc tới có bao nhiêu hưng phấn.

Nhưng khổ là các đồng chí chỉ đạo viên và huấn luyện viên.

Trước khi huấn luyện dã ngoại, Tống Tinh Thần để cả tiểu đội 7 ngồi tại chỗ, cô đứng đó một lúc lâu, mới từng chữ từng câu, câu văn rõ ràng nói qua những việc cần chú ý. Nói những thứ này thì không thể nói hết, cô dừng một chút, ánh mắt chuyển một cái, sắc bén. "Dĩ nhiên, các bạn có thể coi những gì tôi nói như gió thoảng bên tai. Nhưng tôi tuyệt đối không để ý khi các bạn không tuân theo, tôi không ngại sẽ đưa các bạn thêm một đoạn đường, ví dụ như nợ môn gì đó."

Tiểu đội 7 lập tức yên lặng như tờ, Tống Tinh Thần rất hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục nói: "Tôi đúng là đang uy hiếp các bạn đó, các bạn cứ nhìn mà làm thôi."

Huấn luyện viên ở bên cạnh ngồi vẽ vòng vòng, đợi cô dứt lời, ung dung hỏi một câu, "Tiểu chỉ đạo viên Tống, cô không sợ bị học sinh tố cáo sao?" Đe dọa uy hiếp trắng trợn như vậy, hơn nữa cái này rất không hợp quy củ chứ?

Tống Tinh Thần cúi đầu vỗ vỗ bụi bậm trên đồ rằn ri, quay đầu lại liếc mắt nhìn ánh mắt lấp lánh hữu thần của các bạn học, rất là bình tĩnh nói: "Vậy bọn họ cũng phải tìm được nơi tố cáo tôi mới có thể tố cáo nha." 

Không sai, cô chính là không có sợ hãi đấy.

Nhận thấy được vũ trụ nhỏ đang định bộc phát, đồng chí huấn luyện viên thức thời ngậm miệng.

******

Dẫn đội là các vị huấn luyện viên, chỉ đạo viên áp hậu, quen thuộc địa hình đồi núi này, để triển hai huấn luyện dã ngoại trước khi chấm dứt huấn luyện quân sự.

Có lẽ bị thu hút bởi đoạn nói chuyện lúc trước của Tống Tinh Thần, cả 7 tiểu đội từ lúc lên đường đến lúc về vẫn luôn có trật tự, không hoảng hốt bất loạn.

Chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra vào lúc bạn không ngờ nhất, những lời này được sử dụng rất thích hợp vào lúc này.

Lúc tập họp báo số, phát hiện nhân số thiếu hai người.

Sắc mặt Tống Tinh Thần lập tức biến đổi, nếu như nhớ không lầm thì hai người này đều là bạn học nữ, hai người đó cùng đi nhà vệ sinh. Lâu như vậy còn chưa trở lại, kết quả chỉ có hai, lạc đường hoặc là gặp phải nguy hiểm.

Huấn luyện viên phân 7 tiểu đội ra ra nhập vào trong những đội ngũ hình vuông khác, cùng Tống Tinh Thần dựa vào phương hướng bọn rời đi  để tìm người.

Huấn luyện viên có kinh nghiệm điều tra phong phú, Tống Tinh Thần vừa biết họ cuối cùng đi về phía chỉ đạo viên, chuyện tìm kiếm bạn học nữ liền do bọn họ đi trước. Hy vọng có thể tìm được hai bạn học nữ trước khi đại bộ đội kéo doanh kết thúc.

Thật ra thì Tống Tinh Thần cũng có không ít kinh nghiệm đi lạc, năm ấy khi cô còn nhỏ, đi theo trường học tổ chức bơi lội leo núi. Cô đi lạc vào một con đường nhỏ, tìm thế nào cũng không tìm ra đội ngũ lớp học của mình.

Khi đó mặt trời đã dần xuống núi, một mình cô tỉnh tỉnh mê mê đi theo đường núi nhỏ, sau đó càng chạy càng không đúng, cuối cùng nhốt mình trong núi lạnh lẽo.

Huấn luyện viên đưa con dao ba cạnh trong tay cho cô, "Cầm lấy có thể phát cỏ, cô không có kinh nghiệm tác chiến như chúng tôi hành quân, bản thân phải cẩn thận một chút." Dứt lời, bản thân tự đi lên phía trước mở đường.

Tống Tinh Thần khẽ cắn răng, nhanh chân đuổi theo.

Thật ra thì huấn luyện viên vẫn có chút lờ mờ, căn cứ vào vết chân để lại trên mặt đất để phán đoán hướng đi, lúc anh ta đi tới một chỗ hoang dã trên đường nhỏ mới dừng bước."Chỉ đạo viên Tống, cô cứ đứng ở đây chờ tôi, con đường phía trước có chút dốc, có lẽ bọn họ đi nhầm chỗ này."

Tống Tinh Thần nghĩ tới mình không phân biệt được phương hướng Đông Tây Nam Bắc, gật đầu một cái."Vậy tôi ở đây chờ anh."

Huấn luyện viên nhìn bốn phía một chút, xác định không có nguy hiểm gì, lúc này mới nhanh chân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.