Hồng Trần Như Nước

Chương 2



Edit: Thu Lệ

Lần xem mắt này rất nhanh đã bị Tống Tinh Thần ném ra sau đầu, ngày hôm sau cô còn bị mẹ Tống gọi về nhà ăn cơm để thăm dò quân tình.

Tống Tinh Thần đã ăn thức ăn nhanh mấy ngày nay, rốt cuộc cũng được ăn thức ăn do mẹ nấu vô cùng hạnh phúc mà ăn ngấu nghiến, thấy Mẹ Tống thăm dò cẩn thận như vậy, cảm giác thèm ăn lập tức giản mất phân nửa rồi.

Cô nuốt xuống miếng đùi gà trong miệng, cầm khăn giấy thong thả ung dung lau miệng, lúc này mới mở miệng nói dưới sự mong đợi của hai ông bà: "Đừng nhìn con nữa, con không đùa."

Mẹ Tống hơi nhíu lông mày lại, "Có phải do con không cho người ta sắc mặt tốt không?"

Tống Tinh Thần cố gắng nhớ lại, cô không cho sắc mặt tốt chỗ nào chứ, quả thực là vẻ mặt ôn hòa như với Thượng đế, cuối cùng còn giới thiệu sản phẩm trong quán cho anh với tiêu chí khách hàng là thượng đế nữa mà.

Chỉ có điều nửa câu phía sau cô không có gan nói ra, yên lặng nuốt trở về bụng rồi.

Tống Quốc Lương thấy ánh mắt mơ hồ không yên của con gái nhà mình, cũng biết nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, nhưng mà ông cũng không có ý kiến gì. Tống Tinh Thần độc lập tự chủ, ngoại hình cũng coi là được ông trời ưu ái, không đến nỗi phải ế.

Nhưng Mẹ Tống lại không nghĩ như vậy nha, bà bẻ ngón tay hận không thể nhanh chonsh tìm chồng cho Tống Tinh Thần.

Thời buổi bây giờ lòng người khó dò, sau khi biết nhau phải dùng ít nhất ba tháng để tìm hiểu nhân phẩm, sau đó phải tốn ít nhất hai năm để nói chuyện yêu đương. Như vậy tính toán Tống Tinh Thần d/đ"l;q"d cũng đã 26 tuổi, chuyện kết hôn hưởng tuần trăng mật thì phải giày vò hơn nửa năm, chờ sinh con nữa là vừa đúng 28 tuổi.

Thật ra đây là lần đầu tiên Tống Tinh Thần xem mắt, nên cũng không có gì để so đo tính toán, nhưng mà lần này, người đàn ông này tuy không xem là chất lượng tốt nhưng cũng là tinh phẩm. Chẳng qua thật sự không phải là món ăn của Tống Tinh Thần, phúc hắc tà nịnh, sau khi cưới tính toán lẫn nhau, cuộc sống này có thể trôi qua sao?

Tống Tinh Thần vừa nghĩ đến hình ảnh đó vội vàng lắc lắc đầu. "Mẹ, con và anh ta không thích hợp, kém sáu tuổi là cách nhau cả một con sông đấy."

Mẹ Tống suy nghĩ một chút cũng phải, chỉ có điều số tuổi không thành vấn đề, nhớ năm đó bà và ba của Tinh Thần là thầy trò yêu nhau thì sao, kém nhau đến tám tuổi, không phải vẫn sống rất tốt đấy sao.

Hơn nữa nghe Ba Tống nói bên đó thuộc nhà quyền quý, vừa vặn xứng đôi với dòng dõi thư hương thế gia của của bọn họ. Lại nói, để đến được vị trí hôm này đều do bản thân Tô Thanh Triệt tự mình nỗ lực, là đứa trẻ có nhiều lòng cầu tiến thật tốt nha.

Chỉ là nhìn thái độ không thèm để ý của Tống Tinh Thần, bà chỉ biết thở dài, đứng dậy đi bới cơm.

Tống Quốc Lương ngược lại cười cười, "Tổng kết nguyên nhân xem nào."

Tống Tinh Thần thấy mẹ tạm thời sẽ không ra, lúc này mới cau mày oán giận nói: "Qúa nhiều mỡ, mới ba mươi tuổi mà như một ông chú trung niên, còn bị hói đậu nữa nha...... Chậc chậc."

Tống Quốc Lương mới vừa gắp lên một miếng thịt kho, "Bộp" một cái liền rơi xuống bàn, vẫn còn rất mượt mà lăn mấy vòng. "Nhưng ba đã từng xem hình......" Là một người tuấn tú lịch sự nha, nếu không làm sao Mẹ Tống có thể thích như vậy?

Tống Tinh Thần bị chính mình chẹn họng một chút, sau đó mặt không đỏ tim không đập  tiếp tục nói láo. "Ba, ba không biết kỹ thuật PS bây giờ đâu. Quá đáng sợ! Về sau tuyệt đối không thể tin tưởng vào hình ảnh, lúc nào cũng có thể làm giả đấy."

Tống Quốc Lương mới vừa gắp miếng thịt kho vô tội lên lại lần nữa rơi xuống bàn, lần này nó rất không có sức nặng mà rơi xuống.

Ông có thể nói trước kia không cẩn thận từng gặp tên nhóc đó một lần không, một quân nhân đẹp trai bị con gái ghét bỏ thành ra như vậy. Được, cũng đừng hỏi nguyên nhân gì, nhất định là không vui.

***

Chuyện Tống Tinh Thần đi xem mắt, làm bạn thân,  Hàn Tiêu Ly vừa nghe tin lập tức hành động.

Tống Tinh Thần mới vừa về đến nhà, Hàn Tiêu Lỵ bao vây ở cửa chặn đánh bắt Tống Tinh Thần báo cáo kinh nghiệm để cho Hàn Tiêu Ly có linh cảm sang tác kịch bản “Gái ế thời đại mới đi xem mắt”.

Tống Tinh Thần trực tiếp cầm gối ôm lên đập về phía Hàn Tiêu Ly, "Tớ mới 24 tuổi mà đã thành gái ế rồi hả?"

Hàn Tiêu Ly cũng không khách sáo, cười híp mắt ôm lấy gối làm tổ trên sofa lớn được làm bằng chất lượng tốt, gương mặt mơ ước. "Có đẹp trai bằng Tô Khiêm Thành nhà tớ không?"

Tống Tinh Thần liếc mắt nhìn tấm poster Tô Khiêm Thành trên tường, cố gắng nhớ lại một chút vẫn không có nhớ được cái người tên Tô Thanh triệt  đó trông như thế nào.

Cô nhún nhún vai, rất xin lỗi nói: "Tớ không nhớ anh ta có bộ dạng như thế nào."

Hàn Tiêu Ly bị nghẹn một chút, an ủi: "Không sao, bình thường thôi. Tô Khiêm Thành nhà tớ cũng phải nhìn chăm chú thật lâu mới nhớ."

Tống Tinh Thần liếc cô một cái, cười nói: "Nhà cậu? Cậu và anh ta cũng không quen biết nhau, ở đâu ra nhà cậu?"

Hàn Tiêu Ly bị chọt trúng chỗ đau, thiếu chút nữa không giơ chân lên. "Tớ đây không phải là bắt chước Tiểu Phấn Ti nha, mở miệng một tiếng anh yêu, anh yêu, nhà tớ......"

Tống Tinh Thần bị giọng điệu ngọt ngấy của cô ấy kích thích khiến cả người nổi da gà, trực tiếp ngồi trước máy vi tính lên Alibaba(*), chỉnh sửa đơn đặt hàng, sắp xếp nhãn hiệu một chút, sau đó vào trong nhà kho lục đồ, đóng gói tất cả lại, ngày mai ra cửa gửi.

(*): Alibaba là một tập đoàn thương mại điện tử cung cấp dịch vụ bán hàng giữa người tiêu dùng với người tiêu dùng, doanh nghiệp tới người tiêu dùng và doanh nghiệp với doanh nghiệp dịch vụ bán hàng thông qua cổng thông tin điện tử

Lúc đầu, khi Hàn Tiêu Ly biết Tống Tinh Thần bán đồ dùng tình thú trên mạng bị hoảng sợ đến muốn rụng rời tay chân. Phải tiêu hóa một tuần lễ mới chấp nhận được sự thật này, lúc mới bắt đầu còn phải bận rộn giúp cô thu xếp buôn bán.

Hiện giờ, cửa hàng nhỏ này của Tống Tinh Thần buôn bán cũng không đến nỗi tệ, một năm thu hoạch không được ba mươi mấy vạn cũng được mười mấy vạn, đã sớm thành một tiểu phú bà.

Cho nên, hôm đó trang giấy mà Tống Tinh Thần vô cùng trịnh trọng đưa tới chính là địa chỉ trang web đồ dùng tình thú do tự tay cô viết ra.

Nghĩ tới đây, cô nhếch khóe môi nở nụ cười, vô cùng hài lòng. Sĩ quan đó, chắc cũng nổi trận lôi đình rồi.

Hàn Tiêu Ly thấy cô dọn dẹp đồ liền quỷ dị cười lên, đưa chân đá đá cái mông của cô. "Cười khúc khích cái gì?"

Tống Tinh Thần tránh né chân của cô, thu dọn đồ để ở một bên xong, lúc này mới chen qua ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy máy vi tính cô để một bên nhìn một chút. "Cái này chính là kịch bản cậu nói muốn hợp tác với Tô Khiêm Thành?"

Hàn Tiêu Ly vừa nghe thấy lời ấy liền cười đến nheo mắt, "Đúng vậy, đúng vậy nha, cho nên tớ sẽ tạo ra cho anh ấy thêm nhiều phân đoạn đệp trai quyến rũ."

Tống Tinh Thần lại bĩu môi, rất không cho mặt mũi đả kích nói: "Anh ta biết   còn có thể tạ ơn cậu?"

Từ nhỏ đến lớn, Hàn Tiêu Ly đã bị lời nói ác độc của Tống Tinh Thần đả kích quá nhiều, chỉ chút xíu này là cô đã hạ lưu tình, ôm cánh tay của cô vừa uốn éo, vừa làm nũng chỉ còn thiếu nước lộn một vòng trên sô- pha nữa thôi. "Đạo diễn nói sẽ giới thiệu cho chúng tớ quen biết."

Tống Tinh Thần và Hàn Tiêu Ly cùng nhau lớn lên từ nhỏ, so với Hàn Tiêu Ly, Tống Tinh Thần có vẻ trưởng thành hơn, ở trước mặt người lớn là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn. Cho nên đối với mẹ Hàn, Tống Tinh Thần chính là một thẻ Kim Tự Chiêu Bài.

Hàn Tiêu Ly lại là một người thành thật không có tâm cơ, thấy mẹ thích thì mình cũng thích, thường xuyên qua lại nên trở thành bạn tốt với Tống Tinh Thần, cứng như Bàn Thạch, vững như núi Thái Sơn sừng sững bất động.

Tống Tinh Thần bị cô dây dưa không chịu nổi, giơ tay đầu hàng, "Được được được, Tô Khiêm Thành nhà cậu là tốt nhất, cậu nhanh đi làm quen với anh ta sau đó đầu độc anh ta luôn đi. Coi như anh ta đã cống hiến tuyệt vời cho xã hội."

Hàn Tiêu Ly ôm lại máy vi tính vừa sửa đổi vừa không hết hy vọng tiếp tục hỏi cô, "Trái lại cậu hãy nói quá trình xem mắt cho tớ nghe chút đi."

Tống Tinh Thần cũng không thể nói mình gặp gỡ đối thủ hai bên đều tổn hại, chỉ hàm hàm hồ hồ nói một câu, "Xem mắt thì có thể gặp được người tốt lành gì chứ, đều là đàn ông cực phẩm còn sót lại. Cho nên cậu đừng ôm  ấp ý nghĩ xem mắt Tô Khiêm Thành, mau tìm chàng rể khác tốt hơn."

Điều khác biệt giữa Tống Tinh Thần và Hàn Tiêu Ly là Tống Tinh Thần thực tế hơn Hàn Tiêu Ly rất nhiều, cô nhìn thấy buồn vui li hợp còn máu chó hơn những gì dưới ngòi bút của Hàn Tiêu Ly đã viết nhiều.

Cô đưa tay lên day day huyệt thái dương, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn. "Cô Hàn, cậu có thể đừng như ký giả nữa được không? Chuyện tớ xem mắt giống như bi kịch của nhân gian vậy, không có gì để nói cả, không phải cậu muốn biết kết quả sao? Kết quả chính là tớ viết địa chỉ cửa hàng trên web ra giấy rồi đưa cho anh ta, hoan nghênh anh ghé thăm thôi."

Nói xong, cô hơi bất đắc dĩ đứng dậy đi phòng bếp pha cà phê. "Muốn thêm đường không?"

Hàn Tiêu Ly vẫn còn ở trong khiếp sợ, tuy rằng cô đã sớm quen với cử chỉ dũng mãnh thoảng thoảng sẽ khác hẳn với người thường của bạn thân, nhưng đối với một phương pháp hung tàn như vậy, đây vẫn là lần đầu nghe nói.

Hơn nữa, cô rõ ràng cảm nhận được trong giọng nói của Tống đại tiểu thư này hàm chứa không nhịn được đến cực độ và khuynh hướng sắp bùng nổ, cho nên rất thức thời mà im lặng.

Chờ giây lát, lại nghĩ tới cái gì, vừa gõ bàn phím vừa hỏi: "Lại nói, lần trước Vương Viện Viện nói để cậu làm chỉ đạo viên thay cậu ta cậu suy tính như thế nào?"

Tống Tinh Thần khẽ nghiêng đầu liếc cô một cái, giễu cợt nói: "Thật là nói chuyện không biết suy nghĩ, để tớ đi huấn luyện quân sự thế cậu ta, đây coi là làm bàn đánh cho thật tốt."

Hàn Tiêu Ly chép miệng, nhận lấy ly cà phê cô bưng tới, "Đừng nha, với trạng thái cả ngày lẫn đêm chỉ trạch ở nhà này của cậu còn không bằng đi huấn luyện quân sự, rèn luyện tay chân một chút đi."

Tống Tinh Thần liếc mắt, nói: "Chẳng qua tớ vẫn đồng ý, ai bảo thân thể cậu ta gầy yếu như vậy, còn thổi gió bên tai “mẫu thân đại nhân” của tớ nữa......"

Vì vậy, dưới sự ân cần nhắc nhở theo một ngày ba bữa cơm của mẫu thân đại nhân đã khiến cô không thể nào không đồng ý.

Suy nghĩ một chút liền chua xót trong lòng.

Đang lúc này, truyền đến tiếng tin nhắn trên Alibaba.

Tống Tinh Thần nhấp một miếng cà phê, lúc này mới mở tin tức ra liếc nhìn, vừa liếc nhìn đã khiến cô lập tức nhíu mày.

Khách hàng này là khách hàng phiền phức nhất Tống Tinh Thần đã gặp từ trước đến nay, từ cuộc làm ăn đầu tiên đã bắt đầu xoi mói, nhặt xương trong trứng gà, bới lông tìm vết hết khả năng.

Hôm nay anh ta gửi tin nhắn hỏi tại sao vẫn chưa giao hàng.

Tống Tinh Thần lật đơn đặt hàng ra xem, là bao cao su, mà còn phải sáu kiểu hoa văn khác nhau mới chịu.

Thật ra thì Tống Tinh Thần không sợ đắc tội khách hàng, dĩ nhiên, nếu như khách hàng đó vô cùng khó trị khiến cho cô không chịu được kích thích mà phải nói tục. Nhưng đối với khách hàng rất khó trị lại d/đ"l;q"d đặc biệt hào phóng, dù có mua bao nhiêu đi nữa cũng không quan tâm tới giá cả mà nói thì cô vẫn không nỡ hạ độc thủ.

Lập tức lời ngon tiếng ngọt nói: "Xin lỗi, có lẽ là có sai sót, để tôi đi đối chiếu đơn đặt hàng."

Cô đối chiếu vật phẩm với đơn đặt hàng, đi vào nhà kho tìm hàng. Nếu như cô nhớ không lầm thì tối hôm qua đã kiểm tra một lần, nguyên nhân không giao hàng cũng bởi vì —— hết hàng rồi.

Nghĩ tới đây, cô nhíu mày một cái, liếc tên khách hàng vẫn đang lảm nhảm trên Alibaba, giơ tay lên vuốt vuốt ấn đường.

Cho đến khi anh ta nói: "Ngày mai phải giao hàng cho tôi, nếu như không giao hàng, tôi không chỉ hủy bỏ đơn hàng mà còn tố cáo cô nữa đấy."

Cãi nhau cũng không phải là chuyện đùa, Tống Tinh Thần nhíu mày, nhớ tới nhãn hiệu bao cao su này hình như có trong siêu thị, liền cam kết: "Xin lỗi, xin anh chờ một chút, tạm thời bên tôi đang hết hàng, bây giờ tôi sẽ ưu tiên chuẩn bị hàng cho anh ngay."

Trong lúc nói chuyện, cô có chút táo bạo, tiện tay cầm một con gấu bông lông mềm như nhung ném thẳng về phía Hàn Tiêu Ly đang ngồi trên sofa, "Giúp tớ coi chừng buôn bán một chút, đừng để ý đến tên khách hàng này. Tớ đi siêu thị mua đồ."

Hàn Tiêu Ly bị đập một cái, đợi đến khi lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Tống Tinh Thần mặc áo khoác đi dép lê ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.