Hồng Trần Như Nước

Chương 26



Editor: An Trà

Suốt dọc đường không nói lời nào, chỉ có bóng đêm càng lúc càng thâm trầm yên tĩnh.

Xe Tô Thanh Triệt đang lái là một chiếc Maybach giá không hề rẻ, bên trong xe trầm mặc được một lúc, Tống Tinh Thần vẫn không thể kìm được tính tò mò trong lòng, gằn giọng một cái. "Đây là xe của anh?"

Tô Thanh Triệt nghe tiếng thì nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Không phải em có thể phân biệt quyền sở hữu khi đang thấy quyền sử dụng sao?"

Tống Tinh Thần đang nhìn ra phía ngoài xuyên qua cửa xe, Tô Thanh Triệt lái xe một mạch đến phố mỹ thực, đã chạy ngang qua vài nhà hàng.

"Hình như là ở đây." Cô mơ mơ hồ hồ trả lời, chẳng qua là ăn tối ở nơi tất đất tất vàng này thì đúng là chi tiền rất hào hứng!

Tô Thanh Triệt theo tầm mắt của cô nhìn nhà hàng Tây ở phía trước, thuận miệng hỏi: "Nơi này?"

Tống Tinh Thần gật đầu một cái, "Thịt bò bít tết tiêu đen ở đây ăn ngon giống như anh làm." Dứt lời, tự nhiên lại có cảm giác mình bị hụt hơi ba phần, quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên vẻ mặt của Tô Thanh Triệt lại cười như không cười.

Tham mưu trưởng Lục ngồi hàng ghế sau vẫn luôn im lặng bây giờ lại không bình tĩnh, "Cái gì, hai người đã tiến triển đến mức sống chung một phòng, tự thân xuống bếp rồi sao?"

Tô Thanh Triệt không trả lời, chỉ là nhìn vào kính chiếu hậu liếc mắt một cái, lúc này mới chậm rãi dừng xe ở chỗ đậu xe tạm thời ở trước mặt. "Cũng không chỉ như vậy, nhưng mà nói rồi sợ làm ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu."

Vì vậy, còn chưa bước vào quán ăn nhưng bởi vì bộ não của tham mưu trưởng Lục đã "phát triển" quá độ nên cũng đã mất đi khẩu vị.

Trái lại là một người trong cuộc như Tống Tinh Thần, lại ra vẻ là một người không liên quan, a, không đúng, chẳng qua là cô đã đập tan bi phẫn (đau buồn phẫn nộ) vì muốn ăn, chỉ dùng toàn bộ khí lực để chọn món ăn.

Tô Thanh Triệt chờ người phục vụ đi xuống lấy thức ăn lúc này mới chậm rãi hỏi cô: "Gọi nhiều như vậy có ăn hết không?"

Tống Tinh Thần nhấp một ngụm nước ấm, cười híp mắt đưa ly nước trà cho ông chủ vàng. "Không phải là có anh ở đây sao?"

Đại khái những lời này làm cho Tô Thanh Triệt nghe rất lọt tai, anh híp mắt nhận lấy ly trà trong tay cô uống một hớp, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Tôi không ăn được nhiều như vậy."

Chậc chậc, ông chủ vàng thích nhất là tỏ ra thông minh bây giờ lại hồ đồ rồi.

Tống Tinh Thần tiếp tục nịnh hót rót trà vào ly anh vừa mới đặt lên bàn rồi đưa lại, "Không phải mời anh ăn, tính tiền là được rồi."

Tô Thanh Triệt dừng một chút, khóe môi chậm rãi cười một tiếng, nụ cười kia thật giống như gió xuân rất dịu dàng.

Nhưng ngay sau đó, Tống Tinh Thần cũng biết được cái gì gọi là băng dày ba thước, Tô Thanh Triệt hơi nghiêng đầu, ở sâu trong đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ thâm thúy.

"Tại sao là tôi tính tiền? Tôi là giai cấp vô sản."

"Phốc..." Tham mưu trưởng Lục ngồi phía đối diện đang im lặng uống nước để làm giảm bớt sự hiện diện của mình, nghe vậy thì lập tức phun ra ngoài, anh bị sặc, không ngừng ho khan.

Tống Tinh Thần liếc mắt nhìn tham mưu trưởng Lục, đặt ly trà lên bàn, ánh mắt có chút hơi bén nhọn. "Anh là một giai cấp vô sản sao lại lái rất tốt Maybach?"

Sắc mặt Tô Thanh Triệt bình tĩnh giải thích: "Là mướn, tiền mướn tôi còn thiếu đấy."

Tống Tinh Thần: "...." được rồi, là cô tự mình nghĩ nhiều.

Vì vậy, sau một tham mưu trưởng Lục không muốn ăn, Tống Tinh Thần cũng nhạt như nước ốc, một bữa ăn đã được cô tính toán kĩ lưỡng lại không thành.

Tham mưu trưởng Lục thấy sắc mặt Tống Tinh Thần không được tốt, trong lúc ăn cơm cũng không dám thở mạnh một cái, ăn xong bữa cơm này, thì phải tìm một cái cớ yên lặng rút lui.

Tô Thanh Triệt chờ cô ăn ăn xong, lúc này mới thong thả ung dung nhấp một ngụm mocha nóng hổi, nói: "Tối nay tôi đưa em về."

Tống Tinh Thần nuốt xuống một miếng thịt bò bít tết tiêu đen cuối cùng xuống, vừa âm thầm phun ra những miếng bít tết của nhà hàng phương tây cao cấp này còn không ngon bằng Tô Thanh Triệt nấu trong bếp nhỏ của cô, vừa yên lặng khinh bỉ nhìn một Tô Thanh Triệt tinh thần sảng khoái, "Đừng, tôi tự bắt xe về được, tiết kiệm giúp giai cấp vô sản một chút phí nhiên liệu."

Đồng chí đoàn trưởng Tô bị khinh bỉ lại rất biết nghe lời trả lời: "Không sao, tôi đưa em về, em thuận tiện trả tiền xăng là được rồi."

Tống Tinh Thần: "..." Còn có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?

Cho nên đến lúc cô cầm túi chuẩn bị trả tiền, lại thấy Tô Thanh Triệt đưa thẻ ra, cô vô cùng chậm chạp híp mắt lại, cả người đều là sát khí. "A trêu chọc tôi vui lắm à?"

Tô Thanh triệt nhập mật khẩu không ngẩng đầu lên nói: "Nếu tôi muốn nuôi một chiếc Maybach, tất nhiên sẽ nuôi được em."

Tức giận dâng trào của Tống Tinh Thần đang rất không lý trí hoàn toàn không nghe được trong câu nói nhạo báng của Tô Thanh Triệt có phần nghiêm túc, rất sảng khoái nói với người phục vụ ở quầy thu ngân: "Giúp tôi trả trước chi phí ăn trưa trong ba ngày, trả trước theo giá hôm nay!"

Môi của nhân viên phục vụ nhất thời co rút một cái, yên lặng nhìn về phía Tô Thanh Triệt.

Người ở phía sau không chút để ý gật đầu một cái, "Làm một cái thẻ vip chuyển tiền vào."

Lúc này người không bình tĩnh lại biến thành Tống Tinh Thần, cô nắm lấy tay Tô Thanh Triệt đang sắp cà thẻ, hơi có chút lúng túng không biết nói gì mấy giây sau mới lên tiếng: "Tôi nói đùa."

Tô Thanh Triệt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, thuận tay cất thẻ đi. "Tôi biết."

Tống Tinh Thần: "..." Cô thật là càng ngày càng muốn kích động bóp chết đoàn trưởng Tô.

Người này luôn có thể chỉ dùng vài lời nói không cần tốn chút sức lực nào đánh bại đối thủ, hơn nữa lại còn là một kích duy nhất rất nhanh chóng không một chút do dự!

*******

Dọc đường đi Tống Tinh Thần mím chặt môi không quan tâm đến Tô Thanh Triệt, đợi lúc đến trước tiểu khu nhà trọ của cô, mới lạnh giọng nói: "Đến rồi, xin anh cứ tự nhiên."

Tô Thanh Triệt nhíu mày, từ chối cho ý kiến, xe cũng không dừng lại mà lái thẳng đến phía dưới lầu nhà trọ.

Tay Tống Tinh Thần cứng đờ, quay đầu lại căm tức nhìn chằm chằm vào cánh tay của Tô Thanh Triệt đang đặt trên tay lái rất là thích ý, "Tôi muốn xuống xe."

"Tôi biết." Anh gật đầu một cái, lại không có chút ý định muốn để cho cô xuống xe. "Em ăn quá nhiều, ở trong xe ngồi một chút cho tiêu hóa bớt."

Tống Tinh Thần: "..." Cô im lặng mắng thầm trong bụng.

Hồi lâu, mới tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Bình thường tôi đều như vậy, anh có biết là giai cấp tư sản của tôi không giống như giai cấp vô sản các anh, anh ăn công lương, tôi chỉ có thể ăn gạo Đông Bắc. Cho nên có thể chống đỡ cũng chống đỡ, giai cấp tư sản của chúng tôi có lúc lên có lúc xuống nào có được sự ổn định như anh." Dứt lời, hơi có chút khiêu khích liếc anh một cái, không nhịn được gõ gõ cửa sổ xe, ý bảo anh mở cửa.

Đúng là phân chia rất rõ ràng, như ranh giới Sở Hà Hán.

Tô Thanh Triệt hơi nhếch môi, "Ừ, em muốn tiêu hóa thì có quan hệ gì đến giai cấp vô sản?"

Tống Tinh Thần bị hỏi trở lại, cũng rất thong dong trả lời: "Ngại quá, con người ta trời sinh đã có một tật xấu, nhìn thấy giai cấp vô sản thì sẽ kì thị. Cho nên đừng nói là tiêu hóa, sẽ càng ngày càng không chống đỡ được."

Tô Thanh Triệt như có điều gì suy nghĩ gật đầu một cái, lại lấy đạo lý của cô trả lại cho cô. "Nhưng em mới vừa rồi có nói có thể chống đỡ cũng chống đỡ mà."

Tống Tinh Thần trầm mặc, rốt cuộc cũng bộc phát, "Nói đi rốt cuộc anh muốn làm gì, cướp tiền hay cướp sắc nói một câu!"

"Cướp tiền cướp sắc?" Dường như anh nghe được cái gì đó rất buồn cười, cười đến run người. "Em dạy tôi một chút thế nào là cướp sắc đi."

Không biết Tống Tinh Thần có phải là đã bị chọc giận rồi hay không, đầu óc nóng lên, như quỷ thần xui khiến lập tức giơ tay lên nắm lấy cằm anh, làn da ấm áp của anh ở dưới ngón tay cô, cảm nhận được rất rõ ràng.

Cô run lên, vốn là còn muốn nhào tới véo anh, sau khi nắm cằm anh thì hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Tô Thanh Triệt thì ngược lại, vô cùng có tinh thần hiếu học phối hợp với ngón tay của cô, hơi hướng sát vào, cúi thấp người hướng về phía trước. "Sau đó thì sao?"

Còn có sau đó?

Tống Tinh Thần rất không bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, yên lặng thu hồi móng vuốt. "Tôi cảm thấy đùa bỡn lưu manh với quân giải phóng sẽ bị trời phạt."

Đôi mắt trong suốt của Tô Thanh Triệt giờ phút này giống như suối nước sạch sẽ mát lạnh không nhiễm một hạt bụi, lỗi lạc nhìn cô, làm cho Tống Tinh Thần bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác "Không phi lễ anh thì chính là một loại tội lỗi".

Cô  bị ý tưởng như ngựa thần lướt gió tung mây làm cho sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại có chút ngượng ngùng.

Dường như nhiệt độ bên trong xe cũng bởi vì cảm giác mập mờ này mà có chút ấm lên, Tô Thanh Triệt vẫn giữ tư thế vừa rồi không động đậy, đôi mắt kia cũng nhìn cô không chớp mắt.

Tống Tinh Thần còn chưa từng đơn độc ở chung với một người đàn ông nào trong một không gian tư mật như thế này, hơn nữa không khí lại còn quỷ dị như vậy. Nếu như cô có thông minh cơ trí, giờ phút này cũng đần độn không biết phải phản ứng gì.

Nói lời thẳng thắn đẩy anh ra?

Nhưng rõ ràng chính cô là người kéo anh qua mà, đẩy anh ra thì có chút không lịch sự?

Cười híp mắt nói đùa hóa giải lúng túng?

Nhưng loại không khí lúng túng và tư thế này, làm sao cô có thể nói những câu chuyện cười một cái vui vẻ được đây?

Dứt khoát tiếp tục anh dũng đùa giỡn anh?

Nhưng rõ ràng có chút lau súng cướp cò, không thấy rõ động thái của đối phương, lỡ đâu người ta tưởng là thật, cô lại không thể nói được cái gì.

Vì vậy, tổng kết lại, chẳng qua là trong lòng Tống Tinh Thần âm thầm cảm thấy may mắn, may là hiện tại Tô Thanh Triệt mặc đồ thường, nếu mà là một bộ quân trang cô sẽ cảm thấy hết sức áp lực.

Giống như cô mới vừa nói, đùa giỡn lưu manh với quân giải phóng, cô thật sự cảm thấy mình gây ra tội ác đó.

Nhưng vào lúc này, Tô Thanh Triệt hơi cử động, dường như là đang nghiêng đầu tiếp tục hướng tới.

Tống Tinh Thần kinh ngạc trợn to mắt, bàn tay đặt trên loa xe vô tình nhấn một cái, đột nhiên mở lên một bản hợp tấu đàn vi ô lông.

Tống Tinh Thần đầy hắc tuyến, yên lặng thu tay lại, "Ha ha, vô tình bật lên, không bằng chúng ta ngồi nghe bài hát này đi?"

Mặc dù dưới tình huống này, Tống Tinh Thần biết đại khái là anh muốn làm gì, nhưng trong lòng lại chưa từng rung động.

Không có kinh nghiệm thật đáng sợ!

Tô Thanh Triệt nhận ra được động tác nhỏ này của cô, nhíu mày, rốt cuộc cũng hơi dãn khoảng cách ra, "Em thích loại này?"

Tống Tinh Thần gật đầu lung tung một cái, trong lòng vẫn còn tính toán phải làm thế nào để cho anh đồng ý mở cửa xe. Mới vừa có lại một chút mặt mũi, lúc quay đầu nhìn anh, ca khúc hùng hồn kia cũng đã kết thúc.

"Cái đó, tôi thật sự muốn đi." Giọng nói yếu đuối, rõ ràng nói là nhất định phải đi khí thế một chút.

"Ừ." Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, lúc Tống Tinh Thần nghi ngờ quay mặt lại, chợt kề sát vào, cúi thấp đầu xuống trực tiếp hôn lên môi cô.

Đầu Tống Tinh Thần trong nháy mắt vang lên một tiếng "ong", sau đó thì trở nên trống rỗng.

Chỉ biết sững sờ trợn to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, không biết phản ứng thế nào.

Tô Thanh Triệt buồn cười cong cong mắt, đáy mắt cũng chứa đầy vui vẻ, giơ tay lên trực tiếp chế trụ thân thể cô áp vào trong ngực, giữ đầu của cô, triệt để che môi cô lại.

Bên tai là tiếng "rè rè" như dòng điện của đài phát thanh, ngay sau đó là giọng nói rất vui vẻ của người dẫn chương trình cất lên: "Chào mọi người, tôi là tiểu thư Bắc Tử. Bây giờ bạn đang làm gì? Đang trên đường về nhà với người yêu? Trốn ở trong xe làm một nụ hôn nóng bỏng với người yêu? Hay là đang cùng người yêu làm việc ấy....."

Rốt cuộc đại não trống rỗng của Tống Tinh Thần cũng bắt đầu vận chuyển, phản ứng đầu tiên chính là ghi nhớ kỹ cái người dẫn chương trình đáng chết này!

Nhận ra được Tống Tinh Thần không chuyên tâm, Tô Thanh Triệt không vui nhíu mày một cái, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra nhanh chóng tiến vào trong.

Nhưng mà, hiển nhiên một Tống Tinh Thần không chuyên tâm còn đang nghe radio trong đầu nhớ kỹ chương trình radio đêm khuya biến thái này, anh bất ngờ cạy hàm răng cô ra, cô theo bản năng nghĩ rằng là đồ ăn gì đó đang đưa vào, lập tức ----- cắn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.