Hôm nay Tô Thanh Triệt phản ứng không được bình thường, ngay cả Tham Mưu Trưởng Lục vừa mới đi làm nhiệm vụ về cũng nghe thấy.
Anh cầm tài liệu đến phòng làm việc của Tô Thanh Triệt báo cáo tình huống, phê duyệt tài liệu công việc xong rồi anh cũng không gấp gáp rời khỏi, vui vẻ tự nhiên ngồi xuống ghế sa – lon rót cho mình ly trà.
Tô Thanh Triệt thấy bộ dạng này của anh cũng biết anh đang có ý định gì, đảo tài liệu, rất là không phối hợp mắt cũng không nâng một cái.
Tham Mưu Trưởng Lục ngồi chốc lát cảm thấy không thú vị, lúc này mới mở miệng nói trước: "Chuyện cô gái nhỏ kia là sao?"
Tô Thanh Triệt không ngừng tay, tiếp tục lật xem tài liệu, trên mặt càng thêm không biến sắc. "Cô gái nào?"
Tham Mưu Trưởng Lục cười hai tiếng "Hì hì", "Là cô gái cậu đọ sức đấy."
Rố cuộc, lúc này Tô Thanh Triệt cũng có phản ứng, miễn cưỡng nâng mắt liếc nhìn anh một cái, đôi tròng mắt kia chìm giống như cục diện đáng buồn. "Đọ sức? Ánh mắt của ai lại không tốt như vậy?"
Tham Mưu Trưởng Lục vừa nghe có hy vọng, hai mắt lập tức tỏa sáng. "Tôi tận mắt nhìn thấy đó nha." Thật ra thì anh cũng chỉ nghe chiến sĩ nói vào giữa trưa, chiến sĩ này nói sinh động như thật, Tham Mưu Trưởng Lục nghe xong đã cảm thấy cả người như lạc vào trong cảnh giới kỳ lạ, vui vẻ một buổi trưa.
Dĩ nhiên Tô Thanh Triệt sẽ không tin chuyện hoang đường của anh ta, nhưng mà chuyện của Tống Tinh Thần cũng không phải dùng vài ba lời là có thể nói hết. Anh khép phần tài liệu kia lại trực tiếp ném cho Tham Mưu Trưởng Lục, sức lực ác độc này thiếu chút nữa đập vào vầng trán cao quý xinh đẹp của Tham Mưu Trưởng Lục.
Anh ta hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi nắm được một góc của văn kiện. "Đoàn trưởng, cậu là thẹn quá thành giận?"
Tô Thanh Triệt cầm mũ đặt bên bàn làm việc lên, đứng dậy đi ra ngoài, nghe vậy dừng bước lại, bên môi có nụ cười thản nhiên: "Nhiệm vụ lần này mới gặp gỡ hiệu quả nha, tuy dùng sai nhưng cũng biết dùng thành ngữ."
Tham Mưu Trưởng Lục nhớ tới lần chạy trốn nhiệm vụ này bỗng cảm thấy khổ không thể tả, cùi đầu nửa đường bỏ cuộc rồi.
Cũng không ngờ, lúc Tô Thanh Triệt lửng thững đi tới cửa, phúc đến thì lòng cũng sáng ra nghiêng người nhìn anh một cái nói: "Đó không phải là đọ sức, là trừng trị."
Cửa nhẹ nhàng dập lại, Tham Mưu Trưởng Lục lại hóa đá theo tiếng động nhẹ nhàng vang lên này......
Mới vừa rồi anh —— nghe cái gì?
***Trần Thu Lệ/d;đ"l;q"d***
Huấn luyện viên đang phạt Tống Tinh Thần dẫn dắt từng thành viên của tiểu đội 7 đứng quân tư(*), liền nhìn thấy Tham Mưu Trưởng Lục đi tới theo sau lưng Tô Thanh Triệt.
(*)Đứng tư thế quân đội
Anh ta hơi quẫn nhưng quay đầu lại liếc nhìn Tống Tinh Thần đang nhìn không chớp mắt một cái, chạy chậm mấy bước chào một cái, cao giọng nói: "Báo cáo đoàn trưởng, chúng tôi đang xếp hàng nhóm chỉnh quân tư, xin chỉ thị."
Tô Thanh Triệt đi thẳng một mạch đến bãi tập thẩm duyệt nhiều tiểu đội, thấy tiểu đội khác đã bắt đầu dạy bước đi nghiêm, bên này vẫn còn đứng quân tư không khỏi nhíu mày một cái. "Tiếp tục."
Mặt trời tháng 9 vô cùng ác liệt, treo thật cao phơi người mồ hôi đầm đìa. Đã đứng quân tư nửa giờ, rất nhiều người đã bắt đầu không chịu nổi.
Cố tình người đoàn trưởng này vừa đến lại bảo tiếp tục, Tống Tinh Thần cắn cắn môi liếc nhìn những tiểu đội khác cũng đã dạy đi nghiêm, bất mãn.
Lần quân huấn này đã cải cách hoàn toàn, vì học sinh có khả chiều cao đầu nhập quân huấn, tích cực phối hợp. Năm nay còn đặc biệt bố trí một chế độ khảo hạch tích phân, nói cách khác khi nhập ngũ bắt đầu huấn thì tất cả đều đưa vào phân khảo hạch. Mà bây giờ, cả tiểu đội 7 đã từng bước rơi ở phía sau.
Trước khi ra hiệu, tiểu đội trưởng của tiểu đội 7 còn cười híp mắt nói với cô, tiểu đội 7 phải đứng thứ nhất để lấy tiền thưởng tổ chức hoạt động thăm cô nhi viện, cũng dùng kinh phí trực tiếp cung cấp cho cô nhi viện duy trì những chuyện cần dùng hàng ngày.
Nghĩ tới đây, cô nhíu nhíu mày, lên tiếng kháng nghị: "Tôi cảm thấy chúng tôi đã đứng quân tư đúng tiêu chuẩn."
Tô Thanh Triệt đang đi về phía tiểu đội 8, nghe vậy liền dừng lại nghiêng người nhìn sang.
Tống Tinh Thần không bôi kem chống nắng, nên đã kéo vành mũ xuống vô cùng thấp. Nhận thấy được tầm mắt của anh, Tống Tinh Thần hất cái cằm lên nhìn sang, gương mặt kiêu căng, lặp lại một lần nữa. "Tôi cảm thấy chúng tôi đã đứng quân tư đúng tiêu chuẩn."
Huấn luyện viên không nghĩ đến chỉ đạo viên tiểu đội 7 lại "Cay" như vậy, còn bước lên sẵng giọng với đoàn trưởng nữa, gương mặt lập tức băng bó lại, vừa muốn nói chuyện đã bị Tham Mưu Trưởng Lục lôi kéo.
Anh ta không hiểu quay đầu lại liếc nhìn Tham Mưu Trưởng Lục, lại nhìn thấy anh ta ranh mãnh chớp mắt mấy cái với hắn.
Đồng chí huấn luyện viên hậu tri hậu giác, cũng có chút đã hiểu.
Tô Thanh Triệt lửng thững đi tới, dừng lại trước mặt cô, liếc cô từ trên xuống dưới một cái.
Tống Tinh Thần vốn còn có chút mã mã hổ hổ(*), anh vừa bước tới thân thể lập tức thẳng băng, dáng vẻ mím môi bướng bỉnh tới cùng.
(*): Được mô tả là không làm việc nghiêm túc, không cẩn thận.
Anh giơ tay kéo kéo vành nón, đôi con ngươi ẩn dưới bóng mờ của vành nón có vẻ càng phát ra thâm thúy. Trầm mặc chốc lát, anh hỏi: "Trước khi đứng quân tư, còn không biết trước khi muốn nói chuyện phải nói báo cáo trước sao?"
Anh nói xong như gió nhẹ nước chảy, chỉ dùng câu nói đầu tiên đã thành công khiến cô cứng họng dễ như trở bàn tay.
Tống Tinh Thần nâng cằm lên, làm như chuyện đương nhiên. "Báo cáo, tôi quên mất."
Tô Thanh Triệt cũng khẽ cười một tiếng, hỏi tiếp: "Ngay cả hô báo cáo mà cô cũng quên mất, thì quân tư đối với cô mà nói hơi khó khăn chẳng phải là dễ dàng quên hơn sao?"
Tống Tinh Thần trợn mắt, "Điều này có thể coi như nhau sao?"
Tô Thanh Triệt nhíu mày: "Tại sao không thể?"
Tống Tinh Thần nổi giận, mím mím môi, ngang ngược nói: "Dù sao tôi cũng cảm thấy đối với tôi, đứng quân tư không có khó khăn gì."
"À ~" Anh kéo dài giọng nói, nhìn cô đầy thâm ý một cái, xoay người nói với huấn luyện viên: "Để cho cô ấy bước ra khỏi hàng đứng quân tư một giờ, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ năm phút, sau đó luyện tập."
Tống Tinh Thần nghe xong liền muốn lật bàn, tháo cái nón xuống một phen, "Tô Thanh Triệt, tại sao anh lại phân biệt đối xử, tôi muốn phản ảnh lên cấp trên của anh, anh là một người lợi dụng việc công để trả thù cá nhân!"
Phía dưới, tất cả mọi người đều sững sờ, thì ra là có nội tình?
Tô Thanh Triệt vốn dĩ đã cất bước muốn đi, nghe vậy thân thể dừng lại, bóng lưng cao lớn toàn thân quân trang giờ phút này xem ra cũng cực kỳ vui tai vui mắt. Anh tự nhiên xoay người lại, trên mặt cũng không ung dung thản nhiên như vừa rồi nữa.
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, đôi môi mỏng mím nhẹ, đôi con ngươi chìm xuống, trên người như có một luồng khí chất tiêu điều chảy xuôi. Tống Tinh Thần chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh thân giảm xuống vài độ, mây đen che lấp bầu trời.
Ánh mắt Tô Thanh Triệt lạnh thấu xương, lúc nhìn cô càng thêm không có nửa phần thương hương tiếc ngọc. "Ở bộ đội, chính là phải phục tùng mệnh lệnh. Cô làm chỉ đạo viên, đầu tiên không có Truyện được edit bởi Thu Lệ/d;đ"l;q;d tính kỷ luật, phạt cô tư thế hành quân đã là nể mặt cô lắm rồi. Nếu như cô là lính cấp dưới của tôi......" Anh không nói thêm gì nữa, chỉ là hơi nhếch môi nhìn chằm chằm cô một cái.
Tống Tinh Thần lập tức bị anh nói một phen như vậy mặt lúc trắng lúc xanh, siết chặt cái mũ trong tay nhịn chốc lát mới hận hận đội mũ lại lên đầu, bước ra khỏi hàng đến bên cạnh đứng tư thế hành quân.
"Tôi đứng tư thế hành quân là bởi vì phục tùng mệnh lệnh, nhưng tôi vẫn không phục anh."
Thật đúng là lẽ thẳng khí hùng, Tham Mưu Trưởng Lục nghe xong đã quên mất thân phận quần chúng vây xem của mình, "Hì hì ——" bật cười một tiếng.
Sau khi bị Tô Thanh Triệt quay đầu ném tới một ánh mắt cảnh cáo dày đặc, Tham Mưu Trưởng Lục mới tỉnh ngộ trong nháy mắt che giấu quanh co, ho nhẹ một tiếng nén cười rời đi.
Dù sao lời đã nói ra khỏi miệng, Tống Tinh Thần cũng không có gì hối hận hay không hối hận, nàng buông tay như kiểu bất đắc dĩ rồi lại ngang ngược càng rỡ, giọng nói trong sáng: "Nếu như những lời này khiến đoàn trưởng anh khó chịu mà phạt tôi, là đứng quân tư nhiều tiếng đồng hồ hay là phạt tôi chạy quanh thao trường giống như khi nãy?"
Chỉ có điều, đáp lại cô không còn là giọng nói miễn cưỡng còn có thể được cho "Lạnh nhạt" của Tô Thanh Triệt nữa, anh nhướng mày, âm lượng khẩu lệnh không cao nhưng tuyệt đối uy nghiêm mười phần. "Đứng nghiêm."
Thân thể Tống Tinh Thần đứng thẳng ngay ngắn theo bản năng.
Đôi mắt Tô Thanh Triệt âm trầm nhìn cô một hồi lâu, mới vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, biết nghe lời phảinói: "Nếu chỉ đạo viên đã có yêu cầu, vậy thì đứng quân tư thêm một giờ nữa cũng được." Dứt lời, không bao giờ dừng lại lâu nữa, tự nhiên xoay người rời đi.
Để lại Tống Tinh Thần đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng của anh cắn răng nghiến lợi.
******
Chỉ có điều, rốt cuộc Tống Tinh Thần vẫn không đứng quân tư đến hai tiếng.
Lúc huấn luyện viên giải tán đội ngũ nghỉ ngơi, cầm chai nước nhìn chung quanh một chút liền bu lại, "Haiz, có phải cô đã đắc tội đoàn trưởng của chúng tôi rồi không?"
Tống Tinh Thần vểnh khóe môi lên, thấy không ai chú ý liền giơ tay lên xoa xoa mặt lại nhanh chóng để xuống, trên mặt không còn khí thế gió nhẹ nước chảy nữa. "Có phải đoàn trưởng của các anh bị biến thái không, có kiểu chỉnh người như vậy sao?"
Huấn luyện viên thấy có hy vọng, đổ ừng ực vài miếng nước, lúc này mới híp mắt cười nói: "Ai bảo cô không nhận rõ tình thế, nhất định phải duy trì cứng rắn với đoàn trưởng làm chi."
Cô có cứng rắn sao? Cô chỉ đưa ra một số ý kiến thôi mà, không đồng ý cũng không đến nỗi níu lấy cái đuôi nhỏ của cô mà nói không phục tùng kỷ luật, trực tiếp phạt đứng quân tư chứ.
Dầu gì cô cũng là một chỉ đạo viên, lúc này đừng nói uy nghiêm, sợ là mặt mũi cũng mất sạch sẽ.
Huấn luyện viên thấy cô không nói lời nào, khóe mắt khẽ giơ lên. "Được rồi, cô cố gắng chống đỡ thêm một hồi nữa, chưa tới ba mươi phút nữa tôi sẽ đi xin phép Tham Mưu Trưởng một chút."
Tống Tinh Thần liếc anh ta một cái, cong con ngươi hỏi, "Haiz, anh cũng là lính của Tô Thanh Triệt?"
Huấn luyện viên vỗ vỗ ngực, vẻ mặt khỏi bàn có bao nhiêu kiêu ngạo. "Cô không biết đấy thôi, đoàn trưởng của chúng tôi đã cầm lấy chức danh vô địch toàn năng, đâu có ai lợi hại như anh ấy chứ."
Toàn năng?
Tống Tinh Thần yên lặng bĩu môi, chưa chắc đâu.
Huấn luyện viên chờ qua ba mươi phút, vẫn thật sự đi tìm Tham Mưu Trưởng Lục xin chỉ thị, Tham Mưu Trưởng Lục mới vừa cầm tài liệu từ trong phòng làm việc của Tô Thanh Triệt đi ra ngoài, thấy huấn luyện viên chạy tới cũng biết là chuyện gì. "Người còn khoẻ không, đừng để đoàn trưởng làm người ta hôn mê."
Huấn luyện viên quay đầu lại liếc mắt, cười đến ngốc nghếch. "Tham Mưu Trưởng, đây không phải là tới xin chỉ thị sao, anh xem......"
Tham Mưu Trưởng Lục sờ sờ lên cái cằm, nhớ tới mới vừa rồi, lúc trở về ký túc xá anh thuận miệng hỏi một câu, "Có phải cậu có tình ý với cô nương nhà người ta không?"
Tô Thanh Triệt cũng không thèm nâng mắt lên, sải bước lên cầu thang, thong thả ung dung nói: "Cô ta không đủ cấp độ."
Tham Mưu Trưởng Lục thiếu chút nữa bởi vì câu trả lời này mà giẫm hụt cầu thang, lòng anh sợ hãi vỗ vỗ ngực, trong lòng chỉ có một ý niệm: mỗi lần chờ anh làm xong nhiệm vụ trở lại, lúc nào thế giới cũng trở nên không chân thực.