Hồng Trần Online

Chương 41



“Thì ra còn có sát thủ thích ăn mặc giống kiểu hồng y giáo chủ a…” Ta thấp giọng cảm khái, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng mặc trường bào tế ti.

…Ân…hai người này….hẳn là không liên quan gì với nhau…..

Huyết sắc mạn đà la theo thói quen mà quan sát xung quanh, khi tầm mắt đảo đến chỗ Thất Nguyệt và ta thì sửng sốt —-

Nhẹ nhõm xuất ra một nụ cười yếu ớt thiện chí, ta gật đầu hướng nàng thăm hỏi.

Ngô, một mỹ nữ mắt to.

Mỹ nữ áo hồng không mảy may cảm kích chút nào, ánh mắt tìm tòi ở trên người ta quanh quẩn vài giây, lại nhìn thoáng qua Thất Nguyệt, xoay người ly khai.

Ân, thận trọng có thừa, quyết đoán không đủ.

Nếu như ta có tâm giết nàng, vậy trong khoảng thời gian từ khi nàng sững sờ đến do dự rời đi, nàng đã chết đủ mấy lần rồi!

” Nàng sẽ lại tiếp tục theo dõi chúng ta?” Tầm mắt ta từ bóng dáng Huyết sắc mạn đà la chuyển đến trên người Thất Nguyệt đang nhìn ta có chút suy nghĩ.

“Không biết,” nghe được câu hỏi của ta, Thất Nguyệt không biết vì cái gì rất là vui vẻ, ” Chúng ta đi đâu?”

Đi đâu? Ngô…“Tiểu Thất, ngươi sẽ bay sao?”

“Sẽ không,” Thất Nguyệt cười yếu ớt đứng lên, hướng ta vươn tay, ” nhưng quỷ hút máu có thể “trượt” cách mặt đất 5~ 10 mét.”

Hình như chênh lệch không lớn…

Nắm lấy tay Thất Nguyệt đứng lên, ta khẽ giương khóe môi, “Vậy ngươi theo ta đi giao nhiệm vụ đi.”

———————ta là phân cách tuyến đi đứt một tiếng đồng hồ——————-

Người luyện cấp trên thảo nguyên Lục Ba rõ ràng tăng nhiều, liền ngay cả phụ cận “Nhất tuyến thiên” cũng rất là náo nhiệt. Dù sao đẳng cấp hiện tại của người chơi cũng tăng cao hơn rồi. Chỉ có người chơi giết quái trong “Nhất tuyến thiên” vẫn không nhiều lắm.

“Là ở đây sao?” Thất Nguyệt quan sát địa thế “Nhất tuyến thiên ” một phen, quay đầu hỏi ta.

“Ân.” Ta vừa trang bị “Tị độc châu” , vừa gật đầu.

Cười có ý tứ khó hiểu, cánh tay Thất Nguyệt lại ôm lấy thắt lưng ta.

Xung quanh đồng thời vang lên tiếng hút khí!

Khi vừa mới tới đây, Thất Nguyệt dựa vào y phục đặc biệt mà phong cách của quỷ hút máu, cùng dung mạo tuấn mỹ đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt; mà ta vừa một đầu tóc đen dài đong đưa đến đùi, dây cột tóc bảy màu, vừa một thân lục bào thanh nhã không giống người thường, lại trên khóe môi đọng một nụ cười yếu ớt như có như không….Nói tóm lại xung quanh đây, chỉ cần là mắt không mù thẩm mỹ xem như bình thường, lực chú ý đều đặt ở trên người chúng ta. Mà lúc này Thất Nguyệt lại làm ra hành động khiến kẻ khác cảm thấy muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ai muội….

“Như thế này rất dễ làm người ta hiểu lầm ai.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy,nhưng cẳng tay ta lại không hề cố kỵ mà đáp trên bờ vai của hắn.

Hẳn phải nói là rắn chuột một ổ đi.Vài người cùng ta kết bạn tất cả đều là thích làm theo ý mình, chỉ đối với một số người trong lòng thì còn có chút lo ngại, còn lại những người khác — quản hắn đi chết !

Đương nhiên hành động của ta cũng đưa tới một mảnh tiếng hút khí.

Thất Nguyệt nghe vậy, trong mắt đỏ nhanh chóng hiện lên cái gì đó, khẽ cúi đầu, không hề báo trước mà ở trên môi ta hôn xuống. Sau đó ôm chặt lấy ta đã rơi vào trạng thái hóa đá, trong tiếng thét chói tai thấu trời bay lên cao, cấp tốc trượt đi.

Tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta…..

Trong đại não giống như niệm ma chú lặp đi lặp lại một cái ý niệm trong đầu, ta vô tri vô giác mà dựa sát vào trong ngực Thất Nguyệt, tùy ý hắn ôm ta thần tốc tạt vào bên trong “Nhất tuyến thiên”.

“…. Bất quá thị toàn kịch đích kỷ phân chi nhất, thông thường bất hội thượng diễn khai thủy hòa kết cục, chính thị đa liễu. . .” (lời bài hát)

Tiếng hát tinh tế mà có lực xuyên thấu đặc biệt dồi dào quen thuộc đột nhiên truyền vào tai, đánh thức thần trí vốn đang hỗn loạn một đoàn kia.

Hoa Thống?!

Ta lập tức từ trong ngực Thất Nguyệt nhô đầu ra, đúng lúc thấy một thân ảnh mặc áo bào trắng xẹt qua.

“Tiểu Thất, chúng ta trở lại, đi vào trong đó.” Trước mắt vẫn không hiểu được ý tứ của Thất Nguyệt, lại càng không có dũng khí nhìn thẳng vào hắn, ta nghiêng đầu, một tay vỗ nhẹ bờ vai hắn, một tay chỉ về hướng máy hát vừa xuất hiện.

Thất Nguyệt trầm mặc, nhẹ nhàng mà thay đổi phương hướng, lên xuống mấy cái, đã vững vàng mà rơi xuống nơi đã chỉ.

“….Tận tình phóng thích bản thân….Dạ ca ca! Ngươi đã về rồi!” Máy hát tinh mắt, vẻ mặt hưng phấn mà ném đồng bạn đang luyện cấp cùng xuống, chạy tới.

Hỏa vũ viêm, một kiếm sĩ xa lạ, một đạo tặc nhìn qua có chút quen thuộc….

Nhanh chóng nhìn lướt qua đồng bạn của máy hát, ta vừa thu hồi cánh tay khoát trên vai Thất Nguyệt mỉm cười gật đầu —-

“Ân.”

—————————————–Cảm ơn mọi người ủng hộ! Muốn chuyển liền chuyển đi….Ân, đây là bộ võng du, hẳn là thể loại 1×1….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.