11
Sau một đêm cùng chàng bàn bạc kỹ lưỡng, ta đã có một kế hoạch rõ ràng.
Cái tâm luôn treo lơ lửng suốt bao ngày qua, rốt cuộc cũng có thể buông xuống phần nào.
Sáng mùng Một Tết, ta cải trang thành người thường, len lén ra cửa sau, lặng lẽ tiến vào Thẩm phủ, đem bản gốc hồ sơ trả lại cho Thẩm Nhất Mưu.
Hắn dường như đoán được hôm nay ta sẽ đến, còn cẩn thận sai người ra đón vào.
"Ngươi cũng giữ chữ tín đấy."
Hắn nhận lấy hồ sơ, tiện miệng hỏi:
"Xem ra được gì chưa?"
Ta nheo mắt:
"Hử? Không phải ngươi điếc à?"
Hắn nghẹn lời: "…"
Ta khẽ cười:
"Thôi, không trêu nữa.
Thẩm Nhất Mưu, hồ sơ này rất hữu ích.
Ta và Cố Hành Uyên đã cùng đối chiếu, và nhận định—người đứng sau tất cả khả năng cao là Hàn Bách."
"Hàn Bách?"
Hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng không quá bất ngờ, như thể đã từng đoán được điều gì.
"Hắn là quốc cữu, quyền khuynh thiên hạ.
Dù có chứng cứ, ngươi cũng chẳng tố được hắn.
Cả kinh thành đều là người của hắn, không ai dám động tới."
"Ngươi nói giống hệt Cố Hành Uyên."
Hắn cau mày, ra vẻ chán ghét:
"Đừng lôi ta ra so với hắn."
"Ngươi tự nghĩ ra thôi, ai so ngươi với ai làm gì."
Ta khoanh tay, hừ nhẹ.
Hắn nghiến răng:
"Ngươi về đi cho nhanh!"
"Được rồi, ta đi đây.
Thẩm Nhất Mưu, cảm ơn ngươi đã chịu giúp ta lần này."
"Ta không giúp ngươi gì hết."
"Biết rồi, biết rồi. Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị liên lụy."
Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi quay mặt đi, không nói nữa, chỉ im lặng đứng đó.
Ta hướng về phía hắn cúi đầu hành lễ, rồi xoay người rời đi.
Vừa đi được mấy bước, sau lưng lại vang lên giọng nói đầy tức tối của hắn:
"Đi đi, Tiết Từ Doanh! Dù ngươi có gây họa lớn cỡ nào, ta cũng sẽ không giúp nữa!
Ngươi có c.h.ế.c ngoài kia, ta cũng chỉ vỗ tay hả hê thôi!"
Ta khựng lại giây lát, quay đầu cười với hắn:
"Biết rồi, Thẩm đại nhân."
Hắn giận đến đen mặt, "rầm" một tiếng—đóng cửa ngay trước mặt ta.
12
Ta bắt đầu điều tra những bằng chứng chứng minh Hàn Bách dối trên lừa dưới, giở trò quyền mưu.
Có Cố Hành Uyên—một người trong chốn quan trường—trợ giúp, mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều.
Vài ngày sau, kỹ viện vốn có quan hệ thân thiết với Hàn Bách tuyên bố tổ chức yến tiệc Quần Phương.
Ta và chàng quyết định lợi dụng cơ hội đó để lẻn vào điều tra.
Sợ bị nhận ra, cả hai đều cải trang kỹ lưỡng.
"Chàng nhìn mấy người kia xem, có người từng đến nhà ta làm khách nữa kìa.
Lúc ấy ai cũng ra vẻ chính trực, không ngờ cũng là hạng lui tới nơi trụy lạc."
Cố Hành Uyên cười khẽ:
"Người trong quan trường, mấy ai thật lòng thật dạ, có gì phải ngạc nhiên?"
"Vậy còn chàng thì sao?"
Ta liếc chàng.
Chàng mỉm cười nhẹ nhàng:
"Ta à? Tất nhiên là đóa sen trắng tinh khiết, mọc giữa bùn mà chẳng vướng chút bẩn."
…
Chúng ta vừa bước vào trong chưa được bao xa, chàng đã bị chặn lại.
Một phụ nhân đẫy đà bước đến, mắt cười cong cong, liếc chàng đầy tình ý:
"Ôi chao, công tử lạ mặt quá nha, lần đầu ghé kỹ viện phải không?"
Cùng lúc, mấy nữ nhân khác cũng xúm lại.
"Vị lang quân này đẹp trai quá đi!"
Ta liếc sang, rõ ràng Cố Hành Uyên đã hóa trang đầy râu ria, chỗ nào mà đẹp cho được?
"Lang quân cần người hầu hạ không? Thiếp cũng từng học thi thư lễ nhạc đấy."
Một nàng khác cười dịu dàng nhìn chàng, bộ dạng như chỉ chờ được chàng gật đầu là nhào vào.
Chàng khẽ nghiêng người, mỉm cười nhã nhặn:
"Chưa vội, giờ còn sớm, ta đi dạo một vòng đã."
Thấy vậy, mấy nàng kia cũng không miễn cưỡng, lẩm bẩm rời đi:
"Hừm, ý là không ưa bọn mình chứ gì."
"Thôi đi, rốt cuộc cũng là ta không xứng."
Khi các nàng đi khuất, chàng dắt ta lên lầu, vừa đi vừa âm thầm quan sát.
Ta nhìn những cô gái đang lượn qua lượn lại mời khách dưới lầu mà thất thần.
Cố Hành Uyên thấy vậy, nghiêng đầu hỏi khẽ:
"Sao thế?"
Ta lắc đầu, rồi thở dài:
"Nàng ấy cũng từng học thi thư lễ nhạc, chắc từng là cô gái có học, biết lễ nghi… Vậy mà giờ phải sống nơi này…"
Chàng nhìn theo ánh mắt ta, sắc mặt trầm xuống:
"Có thể là bị bán, cũng có thể là bị bắt.
Hàn Bách để củng cố quyền lực, mở ra nhiều kỹ viện thế này, dùng để chiêu dụ quan lại.
Mà những cô gái bị đưa tới đây, chẳng qua chỉ là vật tế trên con đường lên mây của hắn."
Ta siết tay:
"Thật khốn nạn."
Chàng khẽ siết tay ta đáp lại:
"Rồi sẽ có ngày lật lại vụ án. Kẻ ác sẽ đền tội. Thế gian này sẽ lại có công bằng."
Ta khẽ gật đầu, ánh mắt chợt lóe sáng:
"Cố Hành Uyên! Chàng nhìn kìa!"
Là chủ kỹ viện—Trang Hàn.
Hắn vừa bước vào đã vội vàng lên lầu, sắc mặt trông có vẻ gấp gáp.
Ta và chàng liếc nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu ý.
Chúng ta len lén đi theo hắn.
Trang Hàn vào một gian phòng trên tầng cao nhất.
Hồi lâu sau mới ra ngoài, thần sắc lại như thường, bắt đầu ra đại sảnh tiếp khách.
Gian phòng kia… nhất định có điều mờ ám.
Chúng ta giả vờ dạo chơi thong thả, đi lên tầng.
Ngay đầu cầu thang đã có một gã lực lưỡng đứng canh.
Cố Hành Uyên tiến đến hỏi hắn nhà xí ở đâu, thừa dịp hắn lơ là liền ra tay điểm huyệt, lôi hắn vào phòng trống khóa lại.
Sau đó, chàng kéo ta vào gian phòng mà Trang Hàn vừa rời đi.
Sau một hồi tìm kiếm, quả nhiên, sau giá sách có cơ quan ẩn.
Bên trong, ta và chàng phát hiện một chồng thư từ qua lại giữa Trang Hàn và Hàn Bách.
Những thứ như vậy, lẽ ra nên bị tiêu hủy.
Chắc hẳn Trang Hàn muốn giữ lại để phòng thân, nên mới giấu đi.
Thế nhưng—khi ta và chàng còn đang đọc, thì…
Rầm!
Cửa phòng đột ngột bị đạp mở!