18
Khi ta tỉnh lại, đã nằm trong lòng Cố Hành Uyên, trên xe ngựa trở về phủ.
Đối diện là Thẩm Nhất Mưu, hắn gầy đi rất nhiều.
Vừa thấy ta mở mắt, hắn đã không nhịn được mỉa mai:
“Tỉnh rồi à? Vào cung một chuyến thấy vui không, Thẩm Doanh Doanh?”
Ta gắng gượng mở miệng:
“Thẩm Doanh Doanh gì cơ?”
Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm phải gương mặt tiều tụy đến đau lòng của Cố Hành Uyên.
Mắt chàng đỏ ngầu, thần sắc vừa xót xa vừa bất lực.
“Tiết Từ Doanh đã c.h.ế.c vì tội khi quân.
Từ hôm nay, nàng là tiểu muội của Thẩm Nhất Mưu—Thẩm Doanh Doanh.”
...
Ta... chưa c.h.ế.c?
Và... còn bị “gả” vào nhà Thẩm Nhất Mưu nữa?
Cố Hành Uyên siết chặt ta vào lòng, cằm dịu dàng dụi lên trán ta.
“Từ Doanh, sau này đừng làm mấy chuyện liều mạng như thế nữa…
Đừng khiến ta sợ đến mất hồn như vậy, được không?”
Chàng nhất định đã lo đến phát điên khi ta mất tích.
Trái tim ta nhói lên, đau đến không chịu nổi.
Ta ôm chặt lấy chàng, khẽ gật đầu:
“Ừ. Sau này, chúng ta mãi mãi không rời nhau nữa.”
Đúng lúc đó, Thẩm Nhất Mưu lạnh giọng chen ngang:
“C.h.ế.c rồi mà còn Từ Doanh gì nữa?
Người ngươi ôm trong lòng là tiểu muội ta, Thẩm Doanh Doanh đấy.”
Cố Hành Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, gật gù:
“Vâng, huynh trưởng.”
Thẩm Nhất Mưu sững người, mặt tái đến mức trắng bệch:
“Ngươi có biết xấu hổ không?!”
...
Ta ho nhẹ một tiếng, vội chuyển chủ đề:
“Phải rồi, sao các chàng tìm ra được nơi Hàn Bách cất giấu cấm vật vậy?”
Cố Hành Uyên cười khẽ:
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Hả?”
Chàng nheo mắt nhìn về phía Thẩm Nhất Mưu:
“Để ‘ca ca’ nàng kể đi.”
Thẩm Nhất Mưu hừ một tiếng, không tình nguyện đáp:
“Ta và hắn đã lẻn vào phủ Hàn nhiều ngày, chẳng thấy gì.
Mãi đến một lần vô tình làm rơi bộ triều phục của Hàn Bách, mới phát hiện mặt ngoài thêu vân hạc, mà mặt trong là long văn.”
Ta há miệng:
“Hắn mơ làm hoàng đế luôn à?!
Hai người cũng lợi hại thật đấy, vậy mà cũng phát hiện được!”
Cố Hành Uyên nhướng mày, nhìn Thẩm Nhất Mưu đầy “vô tội”:
“Ta thì chẳng giỏi giang gì.
Nếu không nhờ huynh đẩy ta một cái, ta cũng chẳng phát hiện được đâu.”
Ta liếc nhìn sắc mặt Thẩm Nhất Mưu đã đen sì như đáy nồi.
Cố Hành Uyên… chàng cố ý đấy phải không?
Giỏi thật đấy, đúng là một đóa sen trắng không vương bùn, mà còn biết nhả gai nữa cơ.
19
Bảy ngày sau khi ta trở về nhà, cha mẹ ta cũng được đón từ Ninh Cổ Tháp hồi kinh.
Hai năm lưu đày, gian khổ bội phần.
Mái đầu bạc trắng, thân hình gầy guộc, như già đi mấy chục tuổi.
Cuối cùng, gia đình ta cũng được đoàn tụ.
Chúng ta ôm lấy nhau, khóc đến không còn hơi sức.
Cố Hành Uyên lặng lẽ đứng bên, yên lặng trông ta rơi lệ.
Khi thấy ta khóc nức nở không thôi, chàng liền đưa ta chiếc khăn tay, dịu dàng:
“Khóc nhiều thế, nước mắt không cạn à?”
Ta kéo chàng lại, dụi dụi mắt rồi cười:
“Chàng cũng đến đây! Mau, cùng khóc đi!”
Ta ôm lấy chàng, để cha mẹ cùng ôm luôn một thể.
Cố Hành Uyên cúi đầu, chỉ khẽ cười, ánh mắt ấm như nắng.