Bên này manh mối về Liêu Tĩnh bỗng nhiên bị đứt đoạn, thì bên kia Mã Tu Hòa và
Cố Thất Hải lại đang khóa mình trong phòng khách sạn không ra, tỉ mỉ xem lại hồ sơ vụ án, hy vọng có thể tìm ra đột phá mới từ từng câu từng chữ trong ấy.
Mà Tống Thiên Sinh cũng không bảo Cố Thất Hải đến biệt thự để hoàn thành nốt bức chân dung còn dang dở kia.
“Thất Hải.”
“Dạ?”
Cố Thất Hải quay đầu lại, thấy Mã Tu Hòa đang đeo tai nghe, đầu dây cắm vào điện thoại của cô.
Trong khi lật giờ hồ sơ ghi chép, anh lại còn có thể chú ý đến những đoạn ghi âm đối thoại giữa cô và Tống Thiên Sinh.
Mã Tu Hòa đặt tập tài liệu xuống, nói: “Vào ngày đầu tiên em đến căn biệt
thự của Tống Thiên Sinh, hắn ta đã từng hỏi em một vấn đề, ông ta nói
mình đang sở hữu tổng cộng 46 tác phẩm mà cha em vẽ lúc còn sống, chỉ
duy nhất bức tranh thứ 47 đến nay vẫn chưa tìm được. Về bức tranh ấy, em ….có ấn tượng gì không?”
Cố Thất Hải lắc đầu: “Nếu không phải do
Tống Thiên Sinh chủ động nói ra, thì em cũng không biết chuyện này.
Trước kia, khi ba em còn sống, em cũng không quá để tâm đến mấy việc
sáng tác hội họa của ông, nên về phương diện này hai chúng em chưa từng
trao đổi qua. Anh có nghĩ rằng, bức tranh thứ 47 thực sự tồn tại hay
không?”
“Anh nghĩ là có. Với lại, chẳng phải đây chính là lý do mà Tống Thiên Sinh tìm kiếm em suốt mấy năm nay sao?”
“Vậy thì thật kỳ lạ! Lúc đó toàn bộ tài sản và cả căn biệt thự hầu như đều
bị ông ta lấy mất, vậy bức tranh thứ 47 rốt cuộc đang ở đâu?”
“Thông thường, mọi người sẽ không để những vật quan trọng rời khỏi mình quá
xa, luôn luôn đặt trong tầm mắt thì mới thấy an tâm.”
“Nói như vậy, chẳng lẽ…”
“Bức tranh ấy có lẽ vẫn luôn ở trong căn biệt thự của em.”
Cố Thất Hải kinh ngạc nhìn Mã Tu Hòa.
“Xin lỗi, có lẽ điều này làm em nhớ đến những ký ức không vui. Có điều, em có nhớ vụ án người hâm mộ điên cuồng không?”
Mã Tu Hòa đột nhiên nhắc đến vụ án này khiến Cố Thất Hải có hơi bất ngờ,
nhưng cô làm sao có thể dễ dàng quên vụ án mà mình từng trải qua cơ chứ.
“Khi ấy Viên Từ Lâm bắt cóc em rồi đem giấu ở nơi nào?”
“Tầng hầm trong biệt thự của cô ta.” Cố Thất Hải bỗng nhiên hiểu ra, “Ý của
anh là, trong biệt thự nhà em cũng có khả năng có một tầng hầm như thế?”
“Không nhất định phải là tầng hầm. Cũng có thể chỉ là một phần của tủ âm
tường, đủ để cha em đặt một thứ quan trọng nào đó vào là được.” Mã Tu
Hòa đứng dậy, mặc áo khoác vào, “Chúng ta không nên chậm trễ, ngay bây
giờ phải tới căn biệt thự đó.”
_____
Trong khi đang đi lên núi, Cố Thất Hải nhịn không được mà hỏi Mã Tu Hòa: “Anh cho rằng cái phần âm tường ấy được giấu ở đâu?”
“So với anh thì em phải hiểu rõ cha mình hơn chứ, nên trước tiên anh muốn nghe suy nghĩ của em.”
Cố Thất Hải ngay lập tức chìm vào suy nghĩ. Căn biệt thự được mua trước
khi cô tốt nghiệp trung học, sau này lên học trường cao trung một năm
cũng chỉ về nhà vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, thế rồi vào ngày tết năm
thứ ba, cả nhà toàn bộ bị giết hại, cho nên thời gian cô sống ở đây cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên cũng không thể nói là quá xa lạ
hay bỡ ngỡ với từng nơi, từng chỗ ở đó được.
“Có thể là thư
phòng?” Cố Thất Hải suy đoán, nói: “Ba của em thường ở lì trong thư
phòng rất lâu, cho dù có lo nghĩ về việc vẽ tranh đi chăng nữa thì ông
đều thường xuyên ở trong đó. Nếu ông muốn giấu đồ vật gì đó, thì em nghĩ thư phòng chính là lựa chọn lớn nhất.”
“Em nói rất hợp lí, chỉ có điều, nhưng anh lại cho rằng đáp án chúng ta cần lại không phải là thư
phòng.” Mã Tu Hòa nói ra lí do của mình, “Khi thi thể của cha em được
tìm thấy ở thư phòng, chắc chắn cảnh sát sẽ kiểm tra cẩn thận. Nếu thư
phòng thật sự có tủ âm như lời em nói, thì anh không nghĩ nó không thể
được giấu kín cho tới tận hôm nay. Tương tự như thế, thi thể của mẹ và
chị họ của em được tìm thấy trong nhà tắm và phòng khách thì cũng có thể loại trừ hai nơi đó.”
Vậy những nơi còn lại thì sao?
Cố
Thất Hải trong chốc lát vẫn không thể tìm ra lời giải, Mã Tu Hòa lại
nhắc nhở cô: “Đừng vôi truy tìm vị trí của tủ âm, nếu có chỗ nào vẫn
chưa được được, vậy em hãy xem xét lại từng vấn đề một lần nữa. Đầu
tiên, tại sao cha em lại phải xây hẳn một cái tủ âm tường, lẽ nào chỉ là để giấu bức tranh thứ 47 sao?”
Cố Thất Hải suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ bức tranh ấy có ý nghĩa gì đặc biệt?”
“Anh cho rằng nó không giống những bức tranh khác ở chỗ, là nó không phải để bán.”
“Vậy mục đích ban đầu cha em vẽ bức tranh ấy là để…”
“Có thể bức tranh thứ 47 này là dành cho em. Ông có lẽ hy vọng một ngày nào đó, cô con gái mà mình vốn không mấy để tâm sẽ vô tình phát hiện ra
tình cảm của người cha này.” Mã Tu Hòa không khỏi thấp giọng, “Đôi khi,
tâm tình của nghệ thuật gia thực sự khó đoán.”
Có Thất Hải nghe Mã Tu Hòa nói, bất chợt nhớ tới khoảng thời gian khi cha cô còn sống,
những điều mà cha cô nói không bao giờ rời khỏi chủ đề vẽ tranh hay
những bức vẽ của ông, vì thế những lúc hai người ở chung luôn kết thúc
không mấy vui vẻ.
Ông không nói ra, mà cô cũng không hề mở lời hỏi, cứ như vậy, đã bỏ lỡ cả đời.
“Cho nên, địa điểm bức tranh được cất giấu hẳn phải là…”
Mã Tu Hòa trả lời “ừ” một tiếng, nâng tay ôm lấy vai cô, nói tiếp: “Trong phòng (phòng ngủ) của em.”
____
Đi đến phía sau căn biệt thự, căn cứ vào suy luận của Mã Tu Hòa, hai người trực tiếp đi tới nơi vốn là phòng ngủ của Cố Thất Hải, rất nhanh đã tìm được một ngăn tủ âm dưới mặt đất.
Khi Cố Thất Hải nhìn thấy nó,
tâm tình cô bỗng nhiên nặng trĩu, cô không thể nào làm tiếp được. Mã Tu
Hòa cũng không thúc giục cô, anh vẫn giữ im lặng, chờ đợi.
Cuối cùng, Cố Thất Hải hít một hơi thật sâu, rồi thở mạnh ra, đưa tay vào ngăn tủ.
Ngăn tủ âm quả nhiên giống y hệt như những gì Mã Tu Hòa đã nói, không quá
lớn, độ rộng chắc cũng chỉ khoảng 1 thước, cũng rất đơn giản, bên trong
chỉ đặt duy nhất một bức tranh. Cố Thất Hải nhìn thấy bức tranh đó, ngay tức khắc vành mắt liền đỏ lên.
Bức tranh thứ 47 của cha cô, hóa ra lại là tranh chân dung của con gái ông, cũng chính là Cố Thất Hải cô.
Đó là cô của ba năm trước, ngây ngô, không hiểu chuyện đời, nụ cười trong
trẻo, ánh mắt chưa từng có bi thương, chỉ có niềm vui và hạnh phúc.
Màu sắc trong bức tranh rất tươi sang, dịu dàng, dường như chứa đựng tâm tư của người vẽ – tràn đầy tình yêu thương.
Cố Thất Hải lật mặt sau của bức tranh ra, thấy phần cuối có ghi:
“Con gái yêu quý của ta.”
Cố Thất Hải thấy mũi mình cay cay, lại nhịn không khóc, cố ép dòng nước
mắt đang trực trào ra. Cô đem bức tranh ôm vào trong ngực, thật chặt,
đây là bằng chứng quý giá cho tình cảm của cha cô, cùng với những kí ức
về tháng ngày tươi đẹp đã trôi qua ấy.
Mã Tu Hòa nhìn Cố Thất Hải, ánh mắt trở nên sâu xa. Một lúc sau, anh buông lỏng hai tay vẫn luôn
nắm chặt đặt trong túi quần, nhẹ nhàng nói: “Thất Hải em hãy nghe anh
nói này…”
____
Cố Thất Hải cho rằng mình đang nằm mơ.
Cô không thể tin mà cười nói: “Anh vừa nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem.”
Mã Tu Hòa bình tĩnh lặp lại: “Chúng ta từ bỏ việc lật án được không? Không cần tiếp tục cố chấp tìm hiểu xem Tống Thiên Sinh có thật sự là hung
thủ năm đó hay không, có được không?”
“Tại sao? Chúng ta thật vất
vả lắm mới đi được đến bước này, Liêu Tĩnh dù không còn, nhưng chúng ta
rốt cuộc cũng tìm được bức tranh của cha em, sẽ có được lợi thế khi cùng Tống Thiên Sinh đàm phán. Anh cũng đã không quản ngại gì mà giúp em,
anh còn không nhớ rõ sao?”
“Thất Hải, cha em trước khi chết đã
viết một bức di thư, đã được chuyên gia giám định xác nhận là đồ thật,
trong đó nói toàn bộ tài sản của ông cùng các tác phẩm đều giao cho Tống Thiên Sinh, nói cách khác, bức tranh này vốn dĩ đã thuộc về Tống Thiên
Sinh rồi. Ông ta không cần tốn sức cũng có thể lấy lại bức tranh này, đó vốn không được tính là lợi thế cho em, ngay từ đầu đã vậy rồi, em có
hiểu không?’
Cố Thất Hải không thể nào phản bác lại Mã Tu Hòa, cô
siết chặt bức tranh trong ngực, bất thình lình chạy ra khỏi phòng ngủ.
Cho dù biết việc này chẳng hề có tác dụng, nhưng cô thật sự không muốn
bất cứ ai lấy bức tranh này đi, bức tranh đáng lẽ phải thuộc về cô. Cô
phải giấu nó đi, để không ai có thể tìm được.
Mã Tu Hòa vội vàng đuổi theo, rốt cuộc khi cô sắp chạy ra khỏi biệt thự liền đưa tay giữ cô lại.
“Em hãy bình tĩnh một chút.” Mã Tu Hòa cố sức giữ chặt vai của Cố Thất Hải, “Em nghĩ lại xem, Tống Thiên Sinh cũng không phải một kẻ đơn giản, ngay cả Liêu Tĩnh cũng bị ông ta hại chết, thế nhưng cảnh sát lại không hề
nghi ngờ ông ta. Em cứ ba bốn lần chọc giận ông ta, cho đến khi hắn biết được bức tranh đã bị em tìm được, thì cũng coi như em đã vô dụng với
ông ta rồi, ông ta không cần kiêng dè gì nữa. Ngoan nào, nghe anh nói,
phải suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân, đem bức tranh này giao cho
Tống Thiên Sinh, sau đó đi theo anh, từ này về sau quên chuyện báo thù
đi.”
“Không thể! Em không thể làm như vậy được!” Cố Thất Hải ngang bướng mà nói, “Tống Thiên Sinh đã hại chết cả nhà em, em sẽ không bao
giờ bỏ qua cho ông ta…”
“Đủ rồi! Em luôn nói Tống Thiên Sinh là
hung thủ giết chết gia đình em, nhưng chứng cứ đâu? Ngay cả một chút căn cứ bảo ông ta là hung thủ em cũng không có!” Sắc mặt Mã Tu Hòa trầm
xuống, toàn bộ kiên nhẫn đều đã đem ra dùng sạch, “Chỉ vì suy đoán vô
căn cứ của em mà đã hại chết một người vô tội rồi! Em còn muốn khăng
khăng cái suy nghĩ ấy đến khi nào…”
Âm thanh của Mã Tu Hòa đột nhiên ngừng lại.
Đến khi bàn tay đã bắt đầu run lên, Cố Thất Hải mới phản ứng được: cô vừa tát Mã Tu Hòa một cái.
Trong cái nhìn ngây ngốc của Cố Thất Hải, một bên mặt của Mã Tu Hòa dần đỏ
lên. Anh cứ nhìn chằm chằm mặt đất, rồi quay đầu nhìn, nở nụ cười xa lạ
mà Cố Thất Hải chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt anh.
“Tốt lắm, Cố Thất Hải.” Anh cười lạnh, nói, “Em rốt cuộc cũng không cần anh nữa.”
Nước mắt rơi xuống làm nhòa tầm mắt của Cố Thất Hải, sự việc cứ như thế diễn ra, nụ cười hung ác của Mã Tu Hòa như ngàn mũi kim đâm xuyên qua, khiến trái tim cô đau đớn vô cùng.
Mã Tu Hòa hơi cúi người, rõ ràng hai người đang đứng rất gần nhau, nhưng Cố Thất Hải lại cảm thấy đây là
khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới.
Anh nói khẽ vào tai cô:
“Bây giờ anh đã hiểu được vì sao em lại chỉ luôn có một mình, phải mất
hết tất cả mọi thứ, có lẽ, đây là sự trừng phạt dành cho em.”
Đôi mắt đẫm lệ của Cố Thất Hải cố trừng lớn lên mà nhìn anh, dù tức giận đến phát run lên, cô vẫn chỉ siết chặt nắm đấm.
Cô giận dữ nghiến răng, nói: “Mã Tu Hòa, tôi đã nhìn lầm anh rồi!”
Mã Tu Hòa thờ ơ mà cười cười, nhìn thoáng qua cô rồi rời khỏi biệt thự mà không một lần quay đầu lại.
Cố Thất Hải hít một hơi, đưa tay lau nước mắt trên mặt. Khi còn đang rối
rắm, cô vẫn không nhịn được mà nhìn về hướng Mã Tu Hòa rời đi, thế nhưng anh đã đi mất rồi.
Là cô đã đuổi anh đi.
Nước mắt lại rơi
xuống, đến tận khi nghe thấy tiếng động ở gần đó, vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy Tống Thiên Sinh đứng ở ban công của biệt thự bên cạnh, thích
thú nhìn cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Cố Thất Hải đáy
lòng kinh ngạc, luống cuống chân tay vội giấu bức tranh ra phía sau, tạm thời không để tâm đến chuyện cãi nhau với Mã Tu Hòa, bước nhanh vào
trong biệt thự.