Hợp Âm Thứ Bảy

Chương 44: Chúng ta về nhà



Edit + Beta: An Dung Ni

Tống Thiên Sinh vẫn luôn nghĩ hành động của Cố Thất Hải và Mã Tu Hòa vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến, chính sự ảo tưởng của hắn, mới đẩy hắn đến con đường bị hủy diệt.

Tất cả phải nói từ buổi tối Tống Thiên Sinh gọi điện hẹn Mã Tu Hòa ra ngoài.

Mã Tu Hòa lén trốn khỏi Cố Thất Hải, một mình đến biệt thự của Tống Thiên Sinh, lúc ấy Tống Thiên Sinh đã điều tra được thông tin của Mã Tu Hòa, sau khi biết được anh là một thám tử có giá phá án cực cao, Tống Thiên Sinh quyết định bỏ ra một số tiền lớn để thuê Mã Tu Hòa tìm ra bức tranh thứ 47 của Cố Đình, và sau khi đạt được mục đích rồi thì phải vứt bỏ Cố Thất Hải.

Mã Tu Hòa rất rõ ràng, nếu ngay lập tức mở miệng đồng ý yêu cầu của Tống Thiên Sinh, thì ngược lại sẽ càng khiến cho hắn hoài nghi, nên anh làm ra vẻ có hứng thú, đàm phán với Tống Thiên Sinh một lúc lâu, rốt cuộc mới có thể thật sự được Tống Thiên Sinh tin tưởng.

Mã Tu Hòa cũng đã sớm phát hiện ở trên người Cố Thất Hải có máy nghe trộm của Tống Thiên Sinh, để tương kế tựu kế, làm nên một kế hoạch phản kháng lại, Mã Tu Hòa vẫn luôn gạt Cố Thất Hải chuyện này, mục đích chính là để cho Cố Thất Hải có phản ứng chân thực nhất.

Cho đến tận khi hai người thuận lợi tìm được bức tranh thứ 47, Mã Tu Hòa biết Tống Thiên Sinh đang ở nhà bên cạnh nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ, vì thế ngoài miệng anh giả vờ đưa ra đề nghị từ bỏ chuyện báo thù, còn thực tế thì tay anh lấy điện thoại từ trong túi ra, lặng lẽ gửi cho Cố Thất Hải một tin nhắn: “Trên người em có máy nghe trộm. Từ bây giờ trở đi, chúng ta phải giả làm kẻ địch của nhau. Tin anh.”

Vì thời gian gấp gáp, nên Mã Tu Hòa cũng không giải thích nguyên nhân cho Cố Thất Hải, may mà dù không hiểu gì nhưng Cố Thất Hải vẫn rất tin tưởng anh, dưới sự dẫn dắt của anh, cuối cùng diễn xong cảnh cãi nhau kịch liệt trước mặt Tống Thiên Sinh.

Nhưng chỉ hành động từng ấy vẫn chưa đủ, vì Tống Thiên Sinh vẫn còn cho người âm thầm theo dõi Mã Tu Hòa, để cho Tống Thiên Sinh hoàn toàn tin rằng mình đã thật sự rời khỏi Cố Thất Hải, Mã Tu Hòa còn để lại cho cô tờ ghi kế hoạch hành động rồi dọn ra khỏi khách sạn ngay trong đêm, sau đó không hề liên lạc lại với cô một lần nào nữa.

Khi Cố Thất Hải một mình tiến hành kế hoạch đảo ngược lại tình thế, Mã Tu Hòa giả vở trở lại thành phố Hương, trên đường mất không ít công sức mới cắt đuôi được những người đi theo sau, rồi mới trở lại biệt thự của Tống Thiên Sinh.

Lúc đó Cố Thất Hải cũng đã hoàn thành kế hoạch rất tốt, cũng thuận lợi khiến cho Tống Thiên Sinh thùa nhận hành vi phạm tội của mình.

Tống Thiên Sinh im lặng nghe hết mọi chuyện, cuối cùng là bật cười: “Được rồi, tôi không thể không tán thưởng kế hoạch của hai người, nhưng hai người đến tận bây giờ vẫn không có chứng cứ chính xác để chứng minh năm đó thôi chính là hung thủ, mà hai người lại ở cùng một phe, khẩu cung của hai người sẽ đáng tin sao?” Mã Tu Hòa cũng không hoảng hốt đáp lại Tống Thiên Sinh bằng một nụ cười, sau đó anh nhìn về bốn phía, nói lớn: “Cho hỏi, mọi người có nghe rõ không ạ?” Đèn bật lên, trong nháy mắt từng góc một trong thư phòng đều được chiếu sáng, cùng lúc đó từ các hướng khác nhau trong thư phòng đều có người đi ra, bọn họ cùng nhau tiến về cùng một hướng, quây Tống Thiên Sinh lại ở giữa.

Mã Tu Hòa nhìn về phía Phó Cảnh Diệu đang đứng trong số những người vừa bước ra, bên cạnh Phó Cảnh Diệu lúc này còn có hai vị cảnh sát khác.

Độ tin cậy của Phó Cảnh Diệu rất cao, anh đã giúp đỡ liên lạc với một đội cảnh sát bên thành phố Hải, trước khi Tống Thiên Sinh tỉnh lại, bọn họ đã trốn ở thư phòng, chứng kiến toàn bộ quá trình Tống Thiên Sinh kể lại chân tướng của vụ án diệt môn năm đó.

“Đây mới chính là mục đích cuối cùng của chúng tôi.” Mã Tu Hòa từ từ đáp lại.

________ Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.

Cố Thất Hải nhìn chằm chằm vào Tống Thiên Sinh đang bị cảnh sát dẫn đi, cảm giác mệt mỏi và mãn nguyện ngay lập tức tràn đầy trong lòng cô, sau đó cô được kéo vào một cái ôm ấm ấp.

“Thất Hải.” Mã Tu Hòa nhẹ giọng nói: “Em làm tốt lắm.”

Chi tiết của kế hoạch anh đưa cho chỉ là bước đầu, còn từng chi tiết nhỏ về sau, đều là cô tự nghĩ, tự làm, khi cô đang thẩm vấn Tống Thiên Sinh, dù Mã Tu Hòa đứng ở chỗ tối, anh cũng không dám chắc chắn tằng cô có thể vững tâm mà không ra tay với Tống Thiên Sinh, trong giây phút cô nâng con dao lên, người luôn bình tĩnh như anh cũng không khỏi lo lắng. May mắn, cuối cùng cô cũng không bị mối hận dai dẳng mấy năm qua làm mờ mắt, cô lựa chọn trở về như lúc đầu, trở thành người rất bình thường, cũng là Cố Thất Hải tốt nhất.

Cố Thất Hải của anh.

Cố Thất Hải ngẩng đầu,để ý đến má bên phải có chút sưng đỏ của Mã Tu Hòa, dù lúc ấy anh đã nói là tình huống cấp bách nên phải diễn một vở kịch như vậy, nhưng cô vẫn không thể buông xuống được.

Cô chạm vào mặt anh, đột nhiên kiễng chân, hôn anh nồng nàn.

Mã Tu Hòa hơi bất ngờ với sự chủ động của cô, hoàn toàn không để ý đến vài cảnh sát đang thu thập manh mối ở hiện trường, không nói hai lời liền kéo Cố Thất Hải sang một bên, cúi đầu hôn xuống.

_____ Vài ngày sau, Mã Tu Hòa nhận được tin chính xác từ Phó Cảnh Diệu, sau khi cảnh sát điều tra lại, đã chứng minh được Tống Thiên Sinh chính là hung thủ của vụ án diệt môn năm đó, các phương tiện truyền thông cũng sẽ sớm đưa tin về sự trong sạch của Cố Đình. Về phần người con sống thực vật của Liêu Tĩnh, người ta đã tìm được ở một bệnh viện nhỏ không tên.

Việc đầu tiên Mã Tu Hòa muốn là nói cho Cố Thất Hải biết tin tức này, nhưng khi anh về khách sạn lại phát hiện ra không thấy cô đâu, anh đành gọi điện cho cô, khi ấy mới biết hóa ra cô đang trên núi.

Cô không ở biệt thự ở lưng núi, mà là ở trên đỉnh núi.

Đường lên đỉnh núi không hề dễ dàng, ngay cả Mã Tu Hòa đi lên cũng cảm thấy có chút mệt, khi anh đến đỉnh núi, dáng người Cố Thất Hải giống như một đám mây vậy, ngay gần trước mắt mắt, nhưng tay lại không nắm được.

Rốt cuộc cũng hoàn thành tâm nguyện là làm sáng tỏ vụ án diệt môn năm đó, nhưng Cố Thất Hải lại không cảm thấy vui vẻ, cô vẫn mải mê chìm trong suy nghĩ của bản thân. Mã Tu Hòa rất sợ, sau tất cả, khi không còn mục đích sống nhiều năm qua, cô cũng sẽ mất đi phương hướng của bản thân.

Cố Thất Hải nghe thấy tiếng bước chân của Mã Tu Hòa, hoàn hồn lại, mỉm cười nhẹ nhàng với anh.

Mã Tu Hòa ngồi xuống bên cạnh Cố Thất Hải, “Động cơ phạm tội của Tống Thiên Sinh đã điều tra xong, kết quả có lẽ sẽ làm em có chút bất ngờ.”

Cố Thất Hải bình tĩnh nhìn anh. “Nói đi.”

“Trước kì thi của Tống Thiên Sinh vào khoa y, thực ra ông ta vẫn luôn đam mê ngành mỹ thuật, từ nhỏ liền ước mơ sau này mình có thể trở thành một họa sĩ xuất sắc, nhưng cha mẹ ông ta không đồng ý cho ông vẽ tranh. Dưới sự phản đối của cha mẹ, Tống Thiên Sinh vẫn nuôi giấc mơ này lại cho đến khi học Trung học, nhưng trước khi ông ta thi vào trường đại học, giáo viên dạy mỹ thuật mười mấy năm của ông ta lại nói với ông ấy, thực ra ông ấy không hợp với việc vẽ tranh, một bức tranh cũng không hoàn thành xong.”

Cố Thất Hải giật mình, cô biết Tống Thiên Sinh lâu như vậy, nhưng không hề biết hắn lại có một đoạn kí ức như vậy.

“Lúc ấy lời nói của thầy giáo dạy mỹ thuật là như thế này, vì Tống Thiên Sinh từ nhỏ tới lớn, luôn được gia đình thương yêu, cuộc sống không lo nghĩ, thuận buồm xuôi gió, thầy giáo của ông ấy nói rằng không hề cảm thấy tình cảm gì độc đáo từ những bức tranh của ông, mà tranh vẽ không có tình cảm cùng lắm cũng chỉ là một vật chết, cả đời này Tống Thiên Sinh cũng không thể vẽ ra bức tranh tốt nhất.”

“Cho nên Tống Thiên Sinh mới chấp nhặt về hoàn cảnh sáng tác của các bức tranh?” “Đúng vậy, sau bị đả kích lớn như vậy, Tống Thiên Sinh không cầm lại bút vẽ, ông ấy từ bỏ ngành mỹ thuật, mà thi học viện y dược, bắt đầu tìm hiểu về cái gọi là “tình cảm”, thậm chí còn đi học thêm một khóa học tâm lý học chuyên nghiệp. Nhưng ai cũng không nghĩ rằng ông ta đang đi vào một lối đi sai lầm. Sau đó ông ấy gặp gia đình em, cha em dốc sức bồi dưỡng em trên phương diện vẽ tranh, có lẽ em đã khiến ông ta nhớ đến giấc mộng bất thành năm nào, khiến cho những cảm xúc tích trữ trong lòng ông ta bùng nổ, ông ta muốn có tất cả các tác phẩm của cha em, cũng vì cha em mà sáng tác nên một truyền kì bi kịch, dùng một cách cực đoan để thực hiện ‘giấc mộng’ còn giang dở của bản thân.”

Nghe đến đấy Cố Thất Hải cảm thấy có chút phức tạp. Nếu ngày ấy có quyền lựa chọn, có lẽ Tống Thiên Sinh sẽ không chọn con đường ấy để thực hiện “giấc mộng” của mình.

“Nhưng cách đây không lâu, sau khi cảnh sát điều tra thì phát hiện ra, năm đó giáo viên dạy mỹ thuật của Tống Thiên Sinh sở dĩ nói những lời quá đáng như vậy, thực ra là do cha mẹ của ông ta sắp xếp.”

Cố Thất Hải nghe xong liềng ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Mã Tu Hòa có chút thổn thức.

Tống Thiên Sinh giết chết người nhà của cô, mà người đã bóp nát giấc mơ, hủy hoại đi nhân cách của ông ta lại chính là người nhà của ông ấy. Người thực sự đáng thương trong chuyện này rốt cuộc là ai đây? Cố Thất Hải dần dần tiếp nhận chuyện này là thật, cô nhìn xuống cảnh sắc mênh mông dưới chân núi, chậm rãi nói: “Sau khi án kiện năm đó xảy ra, em không có tiền, không có cách nào nhập liệm cho cha mẹ, tro cốt của hai người em đã rải ở đây.”

Mã Tu Hòa chậm chạp đợi Cố Thất Hải nói tiếp.

“Thật sự là trong một giây nào đó, em đã có ý muốn giết Tống Thiên Sinh.

Nhưng mà giây tiếp theo em lại nghĩ đến người nhà, không phải người nhà đã chết thảm của em, mà là người nhà của Tống Thiên Sinh. Ông ta dù có thối tha, nhưng trên thế giới này kiểu gì cũng có người coi trọng ông ta, nếu em giết ông ta, thì người nhà ông ấy thì phải làm sao bây giờ? Vì em đã trải qua cảm giác đau khổ ấy, nên em không muốn khiến cho người khác phải chịu nỗi đau xót như vậy. Nhưng em lại không ngờ, người thực sự gây nên một loạt chuyện bi kịch này,…. lại chính là người nhà của Tống Thiên Sinh.”

Cố Thất Hải tất nhiên là hiểu được cha mẹ Tống Thiên Sinh cũng chỉ là vô tình, họ cũng chỉ là hy vọng con mình có thể trở nên thật xuất sắc mà thôi, nhưng có điều là họ đã dùng sai phương pháp. Nghĩ vậy, Cố Thất Hải lại không hiểu bản thân rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh. dù cha mẹ cô không còn ở thế giới này, nhưng may mắn là cô lại có thể gặp được một người, người mà giúp cô không đi theo con đường hủy diệt.

Cố Thất Hải tựa vào vai Mã Tu Hòa, cả hai cùng im lặng không nói lời nào.

Một lát sau, Mã Tu Hòa đưa tay lên sờ mặt Cố Thất Hải, trên gương mặt mềm mại lạnh lẽo của cô… Còn có chút ẩm ướt.

Anh ôm lấy thắt lưng cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Thất Hải, chỉ cần em muốn đi đâu, anh sẽ đều đi cùng em.”

Cố Thất Hải nhắm mắt lại, dù chỉ thấy có màn đêm, nhưng cô biết, bản thân cô đang đứng ở dưới ánh mặt trời.

“Không, chúng ta về nhà thôi.” Cô nói.

Từng lưu lạc, từng phiêu đãng, trải qua tất cả các gian khổ, hóa ra là vì đợi anh tới.

Là anh đã cứu em từ trong vực sâu của sự thù hận.

Mã Tu Hòa, anh chính là nhà của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.