Edit + Beta: An Dung NiSáng
hôm sau Phó Cảnh Diệu rời giường từ sớm, cổng trường vừa mở, cậu liền
dùng giấy xin phép của Mã Tu Hòa để ra khỏi trường, chạy một mạch đến ga tàu, mua vé tàu chuyến sớm nhất để về quê.
Qua một buổi tối trằn
trọc, lo lắng, Phó Cảnh Diệu cũng hiểu, nếu chỉ bốc đồng hành động theo
cảm tính thì cậu sẽ không thể cứu nổi Hạ Qùy, nhưng nếu không bốc đồng
thì cậu cũng không thể làm đến bước này. Cậu bắt đầu nghĩ kế hoạch để
ứng đổi, dù đối mặt với cha của Hạ Quỳ, cậu cũng tuyệt đối không thể dao động.
Khi cậu đến nhà Hạ Quỳ, trời đã sáng hơn một chút so với
lúc cậu xuất phát, trên đường cũng có không ít người, giả sử nếu có xảy
ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể kêu cứu.
Xem ra không chỉ là cha Hạ Quỳ, mà ngay cả Hạ Quỳ cũng không có nhà. Phó
Cảnh Diệu cũng không biết là có nên gõ cửa hay không, dù thế nào thì cậu cũng phải chờ được người, một khi lùi bước, cậu liền sẽ mất đi khí thế
dũng cảm của mình.
Phó Cảnh Diệu nghĩ vậy, liền từ từ ngồi xổm
xuống, ngồi trên bậc thang trước cửa. Nhưng vừa ngồi xuống, cậu đã ngửi
thấy một mùi rất kì lạ, có vẻ là từ trong nhà bay ra.
Mùi ga!
Phó Cảnh Diệu chạy đến bên cửa sổ, cố gắng hết sức để nhìn vào trong, loáng thoáng thấy một bóng người nằm trên ghế sô pha, là Hạ Quỳ. Cậu liền
nhanh chóng xoay người gõ cửa nhà hàng xóm.
Người hàng xóm hôm qua khuyên Phó Cảnh Diệu không nên xen vào chuyện nhà người khác mở cửa ra, nhìn thấy cậu thì ngẩn người. “Cậu bé, sao cậu lại ở đây? Chẳng phải đã nói với cậu rồi…”
Phó Cảnh Diệu không đợi người này nói xong,
liền lao vào nhà, nhìn xong quanh liền thấy một chiếc búa, không nói lời nào liền cầm búa đi ra. Người hàng xóm kia bị cậu dọa, không nói gì
nữa, chỉ đứng trơ mắt nhìn Phó Cảnh Diệu cầm búa nhà mình, dùng sức đánh vào cửa nhà Hạ Quỳ.
Trải qua nhiều ngày rèn luyện ở trường cảnh
sát, sức của Phó Cảnh Diệu so với trước kia lớn hơn rất nhiều, đập bú
hai ba cái liền phá được cảnh cửa gỗ kia ra. Sau khi phá cửa, mùi ga lại càng nồng đậm hơn trước, Phó Cảnh Diệu che mũi, chạy vào phòng bếp,
đóng van ga lại, mở cửa sổ ra, sau đó chạy đến phóng khác, quả nhiên là
Hạ Quỳ đang nằm trên ghế sô pha, cô bình thản nhắm mắt lại, dù cậu có
gọi thế nào, cô cũng không phản ứng lại.
Phó Cảnh Diệu ôm lấy Hạ
Quỳ, thân thể lạnh như băng của cô kề sát với cơ thể ấm áp của Phó Cảnh
Diệu, khiến tâm trạng bối rối của Phó Cảnh Diệu lạnh đi một nửa.
____
Phó Cảnh Diệu đưa Hạ Quỳ đến bệnh viện của khu vực, dưới sự chữa trị của
bác sĩ, Hạ Quỳ đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, có điều vẫn chưa tỉnh lại.
Hạ Quỳ tự sát gây nên một hồi sóng to gió lớn ở quê, có
người hàng xóm còn nhiệt tình chạy đến quán mạt trượt báo với cha của Hạ Quỳ, ông ta nghe thấy, mắt cũng không rời khỏi bàn mạt trượt lấy một
giây, chỉ thản nhiên nói: “Không chết là được rồi, chết rồi thì ai đi
kiếm tiền?”
Khi Phó Cảnh Diệu nghe đến chuyện này, cậu đã chăm sóc Hạ Quỳ ở bệnh viện được một ngày. Hô hấp của Hạ Quỳ rất nhẹ, cô lại
đang hôn mê, Phó Cảnh Diệu rất sợ cô sẽ bất ngờ rời đi, nên không dám
thả lỏng mình dù chỉ một giây.
Phó Cảnh Diệu nghĩ, cô ngủ cũng tốt, ít nhất thì sẽ không phải nghe lời nói lạnh lùng của cha mình.
Nhưng sau khi cô tỉnh thì sao?
Mã Tu Hòa gọi điện cho Phó Cảnh Diệu, nói cho cậu là cậu ta đã cố hết sức
kéo dài thời gian với huấn luyện viên, nhưng nếu quá giờ gác hôm nay Phó Cảnh Diệu vẫn chưa trở về, cộng với lỗi sai của ngày hôm qua, thì hình
phạt sẽ không chỉ đơn giản là chạy bộ, nghiêm trọng hơn nữa còn có thể
bị đuổi học.
Tiến thoái lưỡng nan, Phó Cảnh Diệu đành nhờ người ở
giường bên cạnh để ý Hạ Quỳ hộ cậu, nếu cô ấy tỉnh lại thì hãy bảo với
cậu đầu tiên.
Trước khi đi, Phó Cảnh Diệu còn nhịn không được mà
quay lại nhìn Hạ Quỳ, khuôn mặt tái nhợt của cô nằm trên chiếc giường
bệnh trắng tinh lại càng có vẻ cô đơn hơn. Cậu lại quay người trở lại,
hôn nhẹ lên trán cô.
Sau đó cậu mượn y ta một chiếc bút, viết lên lòng bàn tay cô chữ gì đó.
Cuối cùng Phó Cảnh Diệu cũng nặng nề trở lại trường cảnh sát trước giờ đóng
cửa, sau khi nhận sự cảnh cáo nghiêm khắc từ huấn luyện viên, cậu liền
cầm điện thoại, mong có thể nhận được tin cô bình an tỉnh lại. Nhưng đến tận ngày thứ ba cậu trở lại trường cảnh sát, cậu mới nhận được tin tức
từ người nằm ở giường bên cạnh Hạ Quỳ, người nọ khó xử báo với cậu,
không thấy Hạ Quỳ đâu.
Phó Cảnh Diệu ở trường cảnh sát liền lo
lắng như ngồi trên chảo lửa, vì cố tình vi phạm quy định hai lần nên
trong thời gian ngắn cậu không thể ra ngoài trường, cậu gọi cho tất cả
những người có quan hệ với Hạ Quỳ, nhưng không ai biết cô đang ở đau.
Phó Cảnh Diệu ăn không ngon, ngủ không yên đến cổng trường cảnh sát, cậu
cũng không biết chắc, sau khi trải qua những chuyện như vậy, Hạ Quỳ có
còn đến trường cậu nữa hay không.
Cậu cũng không mong đợi gì nhiều, cậu chi hi vọng Hạ Quỳ có thể sống tốt là được rồi.
Phó Cảnh Diệu nghĩ về Hạ Quỳ đến mất hồn, đến tận khi có người gọi cậu mấy tiếng cậu mới hoàn hồn.
“Cậu nhóc, đúng rồi, là cậu!” Bảo vệ trường cảnh sát vẫy vẫy tay với cậu. “Cậu tên là Phó Cảnh Diệu đúng không?”
Phó Cảnh Diệu bước đến: “Vâng.”
“Vậy đúng rồi.” Bảo vệ tìm tìm trong mớ giấy hỗn độn trên bàn, lấy ra một phong thư, “Đây là thư gửi cho cậu.”
Phó Cảnh Diệu khó hiểu nhận chiếc phong bì, cúi đầu nhìn thoáng qua chữ viết trên đó, tim cậu chợt đập nhanh hơn một nhịp.
“Chú ơi, chú nhận được bức thư này là khi nào vậy ạ?”
“Mới sáng sớm nay.”
Trên bức thư không có dấu của bưu điện, vậy là bức thư này đã được người nào đó tự mình đưa đến đây. “Bức thư này có phải là do cô gái hay xuất hiện ở đây đưa đến phải không chú?”
“Đúng vậy, sao cậu biết?”
Phó Cảnh Diệu vô cùng kích động, hai tay run run. Cậu cố gắng trả lời vấn
đề của chú bảo vệ xong liền chạy nhanh về kí túc xá, mở thư.
____
Phó Cảnh Diệu.
Trước kia khi đọc tiểu thuyết, em đều thắc mắc, vò sao ở mỗi bức thư, mở đầu
đều có câu “Khi anh đọc được bức thư này, em đã rời đi rồi.” Đến giờ
phút này, sau khi trải qua mọi chuyện, rốt cuộc em mới hiểu được, thì ra vì không muốn ly biệt sau khi gặp nhau, nên mới để lại sự lưu luyến ấy
trong thư,
Quyết định rời đi này, thực ra là chuyện em đã muốn từ rất lâu rồi. Nhưng khi ấy cách em chọn để ‘rời đi’ đó chính là
cái chết. Sau khi anh cứu em từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, mắc
dù khi anh bên cạnh em ở bệnh viện em không thể mở mắt, nhưng em vẫn cảm nhận được điều đó.
Trước kia em vẫn luôn cố gắng bảo vệ
hình tượng hoàn hảo trước mặt mọi người là vì mẹ em đã đặt tên cho em là Hạ Quỳ, vì bà luôn hy vọng cuộc sống của em sẽ luôn tích cực hướng về
phía trước, không được oán trời trách đất. Cho nên em cũng không oán
giận vì sao ông trời lại cho em gặp một gia đình như vậy, em…. Chỉ là
không cam lòng mà thôi.
Nếu trước khi mẹ em qua đời, em có thể làm bạn với bà nhiều hơn một chút thì tốt rồi.
Nếu trước khi cha em đắm chìm trong cờ bạc, em có thể khuyên giải ông ấy mấy câu thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Nếu khi em gặp khó khắn, em có thể cố gắng nhiều hơn chút nữa thì mọi chuyện cũng sẽ khác.
Trước khi mở van ga, em đã nhớ lại về rất nhiều chuyện em không cam lòng,
nhưng trên đời này, điều em cảm thấy may mắn nhất là, em được gặp anh,
Phó Cảnh Diệu.
Em từng bất lực, vô số lần hy vọng sẽ có người có thể cứu em, rồi anh xuất hiện.
Đối với em, anh là anh hùng, là mặt trời của em.
Sau khi được cứu sống, em tỉnh dậy, thấy ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa
sổ, còn cả dòng chữ anh ghi trên bàn tay em, “Chờ anh, nhất định anh sẽ
cứu em.”, rõ ràng đến như thế, cho em một năng lượng lớn đến như vậy.
Cho nên em quyết định, sẽ rời đi bằng một cách khác, đến nơi nào thì em vẫn chưa quyết định, nhưng mà, em sẽ không dừng bước.
Vì người có thể cứu em, là chính em.
Phó Cảnh Diệu, cảm ơn anh đã đến.
Thật ra, em rất thích anh.
Sau này gặp lại.
Hạ Quỳ.
P.s Nếu….
______
Bức thư này là thứ cuối cùng Hạ Quỳ để lại cho Phó Cảnh Diệu trước khi rời
đi. Từ đó về sau, cậu không tìm được dấu vết nào của cô, cũng không ai
biết rốt cuộc cô đã đi đâu.
Nhưng cậu biết, Hạ Quỳ nhất định sẽ sống tốt.
Sẽ có một ngày, cậu trở nên lớn mạnh, cậu nhất định sẽ gặp lại cô.
________
Thoáng một cái đã qua bốn năm.
Phó Cảnh Diệu thuận lợi tốt nghiệp trường cảnh sát, cũng vượt qua được cuộc thi dành cho công nhân viên chức, không lâu nữa, cậu sẽ chính thức đến
thành phố Hương nhận chức, điều may mắn hơn nữa là, người anh em tốt của cậu, Mã Tu Hòa cũng được điều về chung cục cảnh sát với cậu.
Bốn
năm dài đằng đẵng qua đi, bạn bè đều nói Phó Cảnh Diệu đã thay đổi rất
nhiều, ngoại hình trở nên rắn rỏi hơn, tính cách cũng bình tĩnh, trưởng
thành hơn rất nhiều. Nhưng chỉ có một điều chỉ Phó Cảnh Diệu mới biết,
người có thể khuấy đảo tâm tình của cậu, vẫn chỉ có một.
Cậu vẫn luôn đợi cô trở về.
Một ngày trước khi đến thành phố Hương, Phó Cảnh Diệu chuẩn bị hành lý xong, liền đến nhà ga, mua một vé về quê,
Mỗi kì nghỉ, Phó Cảnh Diệu đều sẽ trở về quê để thăm cha mẹ, bạn bè, nhưng
lần trở về này lại không như vậy. Cậu không về nhà, mà đến một chỗ khác ở quê.
Người không thể quên nổi chỉ có một, mà còn một câu cậu cũng không thể quên được.
Sau nhiều năm trở lại trường trung học, Phó Cảnh Diệu có rất nhiều cảm xúc, dáng vẻ cậu cao lớn, bước chân luôn rất dài, nhưng chỉ có hôm nay, cậu
bước đi rất chậm.
Mỗi bước đều tràn ngập sự mong chờ, mỗi bước đều mang theo sự lưu luyến.
Cuối cùng cậu cũng bước đến sân bóng rổ, đứng ở cạnh sân bóng rổ, ánh mắt chăm chú, dạt dào tình ý.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh dần.
Cậu nhớ đến bức thư bốn năm trước, cuối thư cô đã viết một câu.
“P.s: Nếu…. Bốn năm sau, anh vẫn còn thích em, em sẽ đợi anh ở sân bóng rổ tại trường trung học ở quê của chúng ta.”
Tất nhiên là anh vẫn thích em, vẫn thích em, mãi mãi không hối hận.
______
Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, từ từ quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô há miệng thở dốc, dường như muốn gọi tên anh, như rồi dừng lại một chút, cuối cùng là mỉm cười.
Phó Cảnh Diệu rốt cuộc cũng hiểu ra, màu của mặt trời không phải là màu vàng hay màu cam.
Mà là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của em.
~~~~Suy nghĩ của tác giả: Hôm qua viết rất lâu, nhưng vẫn không viết được sao
cho vừa lòng, hôm nay sau khi sửa đi sửa lại, cuối cùng cũng viết xong
phần ngoại truyện này.
Từ nay, “Hợp Âm Thứ Bảy” đã chính thức kết thúc,
Giờ nhìn lại, thật sự có rất nhiều chỗ không nỡ, nhưng mà tôi lại rất mong chờ câu chuyện mới.
Nếu mọi người thích văn phong của tôi, hi vọng chúng ta có thể gặp nhau ở một câu chuyện khác.