Hợp Cẩn

Chương 12: 12: Tỉnh Lại




Edit: Nananiwe
Bách Ấu Vũ bị người hôn tỉnh, mơ mơ màng màng đẩy ra.

Người nọ cầm lấy tay y, cúi đầu gặm chóp mũi của y, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Nhóc lười, như vậy mà em vẫn ngủ được à? Vậy ban đêm làm sao đây?"
Bách Ấu Vũ nửa tỉnh nửa mê đáp: "Vậy thì không ngủ nữa..."
Rút tay được một nửa mới cảm thấy không đúng lắm, vội vàng mở mắt ra, giọng nói vẫn mềm mềm, ngạc nhiên nói: "Sao huynh đã về rồi?"
"Đồ ngốc, em nhìn bên ngoài xem, đã là giờ Dậu rồi."
Bách Ấu Vũ thuận thế nhìn ra bên ngoài, quả thực là nắng chiều đã nhuộm hồng một mảng chân trời, không ngờ mới ngủ một giấc thôi mà đã dài như vậy, cả người cũng không cảm thấy thoải mái vì được nghỉ ngơi đầy đủ, ngược lại còn đau nhức trầm trọng.
Y bị Thích Tinh kéo dậy, Thích Tinh sửa sang lại y phục giúp Bách Ấu Vũ, vẫn lau mặt cho y giống như đêm đầu tiên tỉnh lại, nào có kiêu căng như trong mộng?
Bách Ấu Vũ vẫn luôn cảm thấy hình như mình đã khám phá ra bí mật gì đó, nhưng lại nghĩ mãi khôgn ra.

Thích Tinh sửa soạn lại cho Bách Ấu Vũ xong thì gọi người vào.

Kim Trản cúi đầu nhận lấy khăn mặt, hỏi: "Thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, mấy người A Cát cũng đang chờ đợi, khi nào thì chúng ta ra ngoài ạ?"
"Không gấp." Ánh mắt của Thích Tinh chưa từng rời khỏi người Bách Ấu Vũ, ngón cái lau khóe mắt ươn ướt của Bách Ấu Vũ, gọi y một tiếng giống như đang xác nhận chuyện gì đó: "A Vũ."
Trước mặt người ngoài, Bách Ấu Vũ xấu hổ không chịu để Thích Tinh chạm vào, cơ thể cũng rụt lại cách xa hắn một chút: "Không phải là muốn ra ngoài sao?"
Ánh mắt dịu dàng của Thích Tinh dần trầm xuống, hít sâu mấy hơi, gật đầu với Kim Trản: "Đi thôi, chuẩn bị thêm chút đồ ăn trong xe ngựa cho phu nhân."
Kim Trản vâng dạ, ôm chậu rửa mặt ra ngoài.
Thích Tinh đỡ Bách Ấu Vũ đứng dậy, hai chân Bách Ấu Vũ vừa chạm xuống đất đã cảm thấy đầu gối đau đớn, bật kêu thành tiếng.

Thích Tinh căng thẳng vô cùng, nửa quỳ trên mặt đất vén vạt áo dưới lên, ngẩng đầu hỏi: "Đã bôi thuốc rồi mà vẫn còn đau sao?"
Bách Ấu Vũ mất tự nhiên nói: "Khi nào vậy..."
"Tất nhiên là lúc em đang ngủ."
Thích Tinh không đợi Bách Ấu Vũ phản ứng lại đã dứt khoát bế người lên.

Bách Ấu Vũ vòng tay ôm cổ hắn, kinh hô: "Đi ra ngoài như vậy, sợ là không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Thích Tinh chẳng thèm để tâm, khẽ cười: "Thích gia không có loại cấp bậc lễ nghĩa này."
Bách Ấu Vũ nhìn cằm Thích Tinh, bất chợt ngơ ngẩn.


Thoáng cái Thích Tinh đã bế Bách Ấu Vũ đi qua sân, bước đi vẫn nhanh như gió, cơ thể nhẹ bẫng không giống như đang bế thêm một người.

Trừ hồi còn nhỏ ra thì Bách Ấu Vũ chưa từng bị người khác bế như vậy, vừa cảm thấy mới mẻ lại vừa cảm thấy ngại ngùng vì ánh mắt của hạ nhân.
Thích Tinh bế Bách Ấu Vũ lên xe ngựa rồi cũng không thả người xuống, mà để Bách Ấu Vũ ngồi trên đùi mình.
Tay hắn giữ chặt eo Bách Ấu Vũ, Bách Ấu Vũ không thể động đậy, nhanh chóng ý thức được vòng tay ôm ấp của Thích Tinh mới là chỗ y nên ngồi, vì vậy không giãy giụa nữa, mặc Thích Tinh ôm lấy mình.
Thích Tinh đút điểm tâm cho Bách Ấu Vũ, Bách Ấu Vũ hhá miệng ăn, còn muốn lấy thêm món khác nhưng lại bị Thích Tinh giữ lại, điềm tĩnh nói: "Không cần gấp, ta đã đặt chỗ ở Ngũ Hương trai rồi, đợi một lát nữa sẽ cho em ăn đủ."
Bách Ấu Vũ rút tay về, trong lòng mơ hồ cảm thấy không yên.
Nãy giờ mắt phải của y đã giật năm lần, vẫn luôn cảm thấy hoảng hốt.

Thích Tinh dùng chóp mũi cọ cọ Bách Ấu Vũ, ngậm lấy vành tai dùng răng nanh ma sát, lại hôn hôn lên cổ y giống như đang trêu chọc.
Bách Ấu Vũ bị thu hút sự chú ý, vội đẩy người ra.
Cách một tấm rèm, Kim Trản đang ngồi bên ngoài cùng mã phu, khó mà bảo đảm sẽ không bị nghe thấy.


Nghĩ đến đêm tân hôn bị ma ma ở ngoài cửa nghe thấy hết, nước mắt Bách Ấu Vũ cũng xấu hổ chảy ra.
Thích Tinh không rời miệng, Bách Ấu Vũ lại dũng cảm hơn một chút đấm vào ngực Thích Tinh, đôi mắt đẹp trợn trừng, viền mắt đều đỏ hồng.
Thích Tinh đang muốn dỗ dành, thấy Bách Ấu Vũ như vậy lời dỗ dành cũng không nói ra được, đầu tim nóng bỏng, cúi đầu hôn lên môi Bách Ấu Vũ thật mạnh, cũng không cho phép cự tuyệt.
Bách Ấu Vũ trốn thì hắn sẽ đuổi theo, vòng tay lại càng ôm chặt, cuối cùng Bách Ấu Vũ gần như bị Thích Tinh ấn vào trong ngực ôm chặt lấy, khóc hức hức cầu xin tha thứ, mặc Thích Tinh chà đạp.
Trong lúc đang dây dưa, xe ngựa dừng lại khi nào bọn họ cũng không biết.
Đến khi Kim Trản liều chết lên tiếng: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, đã tới Ngũ Hương trai rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu tả thân mật đều từ cổ trở lên, quản lý đại đại minh giám..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.