Hợp Cửu Bất Phân

Chương 114



Đèn của phòng khách không phải rất sáng sủa, hai người trên sô pha dựa vào nhau rất gần. Vu Duyệt ngồi ở trên đùi của Tô Tử Kỳ, quần áo toàn thân nàng đều ướt sũng, kề sát ở trên người, có lẽ là do lạnh, cho nên sắc mặt nàng hơi trắng, cơ thể run nhẹ. Cho dù là như vậy, nàng vẫn quật cường nhìn Tô Tử Kỳ, trong ánh mắt có sóng nước lấp lánh, còn có miệng không ngần ngại nói thẳng: "Chị có muốn làm với em hay không?"

Trong chớp mắt Tô Tử Kỳ như bị sét đánh trúng, cả người đều rất ngây ngất không nói một lời. Vu Duyệt phát hiện nàng không lên tiếng thì hít một hơi lấy dũng khí cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mỏng kia, vẫn chưa chạm vào Tô Tử Kỳ, thì cơ thể đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo đó Tô Tử Kỳ đứng dậy chạy về hướng phòng vệ sinh. Vu Duyệt nhìn sang, đèn trong phòng vệ sinh không được mở lên, ánh đèn từ phòng khách chiếu đến, bóng lưng tinh tế của người kia quỳ trên mặt đất, nôn khan quay người về hướng bồn cầu.

Vài giây sau, hai mắt của Vu Duyệt nằm ở trạng thái vô thần, hai tay nàng vừa nắm chặt rồi lại buông ra, toàn thân căng thẳng, cắn môi. Âm thanh trong phòng vệ sinh nhỏ dần, Vu Duyệt đi tới mở đèn chân không lên, chớp mắt một cái lập tức sáng sủa. Nàng hạ thấp người xuống mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy nước súc miệng được đặt ở một góc quen thuộc, vẫn là vị bạc hà mà nàng thích. Nàng đem nước súc miệng đưa cho Tô Tử Kỳ, sau khi rửa mặt xong, Tô Tử Kỳ dùng giọng nói hơi trầm nói: "Cảm ơn."

"Không cần." Giọng nói của Vu Duyệt so với vừa rồi còn lương bạc hơn rất nhiều, nàng cười khẽ, bọt nước ở đáy mắt thấp thỏm, vẻ mặt có chút thống khổ: "Tô Tử Kỳ."

Nàng nói rằng: "Quả nhiên cơ thể chị, so với lời nói của chị càng thành thật hơn."

Tô Tử Kỳ nghe thấy câu này vẻ mặt cứng đờ, nàng quay đầu nhìn về phía Vu Duyệt. Trong ký ức, câu nói này, ba năm trước em ấy cũng đã nói rồi.

"Chị chính là ghét bỏ em bẩn rồi."

"Chị không cần ngụy biện."

"Chị dám hôn em sao?"

"Tô Tử Kỳ, quả nhiên cơ thể chị, so với lời nói của chị càng thành thật hơn."

Tiếng đóng cửa khiến Tô Tử Kỳ thức tỉnh từ trong hồi ức. Nàng quay đầu nhìn, Vu Duyệt đã không còn ở trong phòng khách, chỉ để lại một trận gió lạnh, thổi qua lồng ngực của nàng mang đến lạnh lẽo.

Vu Duyệt đến gara sau đó hai tay đánh vào vô lăng, nước mắt không ngừng chảy ra, oan ức nhịn ba năm không thể phát tiết, nàng chỉ có thể ôm vô lăng khóc rống thất thanh. Môi bị cắn đến rách da, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay ấn ra dấu vết móng tay, rất sâu, đỏ tươi, trông như sâu đến tận xương. Nàng cảm giác toàn thân đều đau đớn, đều khó chịu, muốn lên tiếng khóc lớn nhưng giọng nói lại kẹt ở trong cổ họng, nàng không hét lên được, chỉ có thể nuốt xuống, càng nuốt càng đau.

Đau đến hai mắt nàng đỏ thấu, chả khác nào một con dã thú nhỏ đang nằm rạp trên ghế ngồi gào khóc, tiếng khóc nức nở lại kiềm nén.

Không biết qua bao lâu, nàng hít vào thở ra một hơi lấy lại hô hấp, mở cửa gara lên, lái xe chạy xe ra ở bên ngoài.

Màn đêm rất tối, mưa rơi càng lớn hơn, rơi vào trên xe phát ra tiếng vang lanh lảnh. Vu Duyệt nhìn qua kính cửa sổ của xe thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người, con mắt nàng vừa mới khóc xong xuất hiện tơ máu đỏ tươi, trong mắt còn có chút mơ hồ không nhìn rõ. Nàng ngừng xe lại, kéo cửa kính xe xuống quay đầu nhìn ra bên ngoài. Tô Tử Kỳ đang đứng ở bên ngoài, nàng không có cầm theo ô, cứ như thế đứng trong mưa, những bọt nước kia cứ trút xuống từ đầu đến chân nàng, ngay cả mái tóc cũng đều dính vào hai bên gò má, chật vật đến không thể tả được.

Vu Duyệt không có xuống xe, nàng cứ như thế ngồi ở trên xe cùng nhìn nhau với Tô Tử Kỳ đứng ở bên ngoài. Hai người trầm mặc rất lâu, Vu Duyệt mới lái xe đến bên cạnh nàng, giọng nói xuyên qua màn mưa, truyền tới trong tai Tô Tử Kỳ.

"Lên xe."

Rõ ràng ánh mắt của Tô Tử Kỳ không thanh minh giống như bình thường, dù sao cũng đã uống rượu, muốn duy trì tỉnh táo vẫn là khá khó. Nàng kéo cửa xe những hai lần nhưng đều không mở ra được, cơ thể lung lay bất ổn. Vu Duyệt mới vừa chuẩn bị xuống xe giúp nàng thì nhìn thấy cửa sau xe đã được mở ra, sau đó Tô Tử Kỳ ngồi vào.

Hai người đều không lên tiếng, toàn bộ bên trong thùng xe chỉ còn dư lại tiếng nước xối vào ầm ầm, giống như có người đang tạt nước từ trên nóc xe xuống. Cần gạt nước lắc lư trái phải, dưới ánh đèn pha sáng rực ở phía trước, Vu Duyệt nói rằng: "Chị xuống đây làm gì?"

Giọng nói vừa mới khóc xong vẫn còn khàn khàn như cũ, lại còn rất nhỏ, bị tiếng mưa rơi ở bên ngoài che lấp đi. Vu Duyệt bất đắc dĩ chỉ có thể lái xe trở vào gara một lần nữa, mưa rơi ở bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, cần gạt nước vẫn còn đang không ngừng làm việc, phát ra tiếng động lạch cạch. Vu Duyệt cảm thấy phiền lòng, nàng trực tiếp phát hỏa trút vào chiếc xe.

Toàn bộ gara tối tăm một vùng, Tô Tử Kỳ ướt nhẹp cả người, nước mưa nhiễu xuống ghế ngồi, thấm vào bên trong đệm ghế ngồi, ướt đẫm một mảnh, nàng nhỏ giọng nói: "Duyệt Duyệt."

"Chị không có ghét bỏ em."

Trong thùng xe tối mịt phát ra một tiếng cười khẽ, giống như cảm thấy bản thân đang nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất. Vu Duyệt quay đầu, tuy rằng trong xe tối mịt, thế nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt lộ ra ánh sáng của Tô Tử Kỳ.

Đến cùng vẫn không nhịn được, nàng mở đèn lên, còn thuận tiện cầm lấy một gói thuốc lá từ ghế phụ. Ngón tay trắng nõn thon dài nâng lên một điếu thuốc, Vu Duyệt hút vào một ngụm quay đầu nhìn Tô Tử Kỳ nói: "Hút không?"

Tô Tử Kỳ nhìn nàng trầm mặc vài giây nhận lấy điếu thuốc từ trên tay nàng, hút vào một ngụm. Vừa hút vào lại bị sặc lên một tiếng, không nghĩ tới bản thân là một quỷ hút thuốc, lại có ngày còn có thể bị khói thuốc làm cho sặc.

Trong xe vang lên tiếng ho khan của Tô Tử Kỳ, Vu Duyệt quay đầu thì nhìn thấy cơ thể Tô Tử Kỳ hơi run, giống như là đang run vì lạnh. Nàng nhịn vài giây cuối cùng vẫn không nhịn được mở cửa xe bước xuống ngồi ở vị trí ghế sau. Tô Tử Kỳ bị nàng chen vào ngồi bên cạnh, Vu Duyệt khom lưng lấy ra một chiếc khăn và thảm lông từ bên dưới ghế ngồi, ngữ khí hơi lạnh nhạt nói: "Lau một chút đi."

Tô Tử Kỳ không có từ chối, nàng dùng thảm lông khoác lên trên người, còn không quên lau khô vệt nước trên đệm. Cửa xe vẫn còn mở ra, tay cầm điếu thuốc của Vu Duyệt đưa ra bên ngoài, nàng nghiêng đầu nói: "Không có chuyện gì thì chị đi lên trên đi, em phải đi về."

"Duyệt Duyệt." Tô Tử Kỳ vừa cúi đầu lau vừa bình tĩnh nói: "Thật sự chị không có ghét bỏ em."

Vu Duyệt giống như không muốn nghe câu nói này, nàng có chút buồn bực chuẩn bị giục Tô Tử Kỳ xuống xe thì lại nghe thấy Tô Tử Kỳ tiếp tục nói: "Chị đều biết hết cả."

Một câu nói như mở ra một cánh cổng, khiến động tác của Vu Duyệt ngắt quãng, nàng vừa mới đè xuống cảm xúc lại bắt đầu lăn lộn, so với lúc trước còn kịch liệt hơn, nàng hỏi: "Biết được khi nào."

Tô Tử Kỳ cúi đầu: "Rất sớm về trước."

Tàn thuốc rơi xuống mặt đất, bị vệt nước nhuộm dần, rất nhanh lập tức bị dụi tàn, bốc lên khói đen.

Rất sớm về trước.

Vu Duyệt muốn khóc lại khóc không nỗi, muốn cười lại không phát ra được bất kì âm thanh nào. Thì ra Tô Tử Kỳ đã sớm biết được rồi á, vậy mà nàng còn tưởng rằng Tô Tử Kỳ vẫn chú ý sự kiện kia, rồi ghét bỏ nàng. Cho nên nàng không dám tới gần, sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt chán ghét từ Tô Tử Kỳ, nghe thấy lời nói đau lòng từ Tô Tử Kỳ.

"Nếu biết tại sao không đến tìm em?" Vu Duyệt lại mở miệng nói, giọng nói chen lẫn khí tức bất ổn, nàng đang kiềm nén lại, Tô Tử Kỳ nhắm mắt: "Chị không vượt qua được cánh cửa ở trong lòng chị."

"Người nên nói xin lỗi, là chị."

Vu Duyệt quay đầu nhìn nàng, ba năm trước hai người vẫn chưa trưởng thành như lúc này, khi đó trẻ tuổi nóng tính, đều muốn làm chỗ dựa cho lẫn nhau. Tô Tử Kỳ vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, ăn nhiều vị đắng, hai người cùng nhau nắm tay bước về phía trước, tuy rằng có đau đớn có oan ức có chuyện không như ý muốn, nhưng bọn họ vẫn hài lòng lẫn nhau. Hai người không có người quen, không có tài nguyên, đều phải dựa vào bản thân dốc sức làm việc từng bước từng bước một. Cũng không ngờ có ngày, sẽ bị người khác hủy hoại trong một ngày.

Hạ Ý xuất hiện, là bất ngờ trong dự tính của hai người. Khi đó chuyện làm ăn của Hạ Ý rất lớn, người trong giới đều bán mặt mũi cho hắn, thậm chí ngay cả công ty nàng cũng không dám đắc tội, chỉ có thể giao nàng ra. Nàng cũng không xem trọng đối với tiền đồ của mình đến như vậy, nhưng khổ nỗi, Hạ Ý nắm được điểm yếu của nàng mà uy hiếp, hắn muốn đụng đến Tô Tử Kỳ.

Tô Tử Kỳ có bao nhiêu khổ cực để đi được đến bước này chắc chắn không ai có thể hiểu rõ hơn so với nàng, làm sao có khả năng sẽ chấp thuận để người khác phá hoại. Ở dưới sự nhấn mạnh của Tô Tử Kỳ nàng vẫn lén lút đi gặp mặt cùng với Hạ Ý, nàng tự coi bản thân có thể giải quyết được, cho nên lập tức trao đổi điều kiện với Hạ Ý, gạt Tô Tử Kỳ. Nhưng sự thực chứng minh, giấy không gói được lửa, nàng vĩnh viễn nhớ tới ngày hôm đó mở điện thoại lên, trên màn hình hiển thị sáu mươi ba cuộc gọi nhỡ đến từ Tô Tử Kỳ, từ vừa mới bắt đầu là một hai phút trước, đến kéo xuống dưới nữa là nửa tiếng một giờ trước. Vào cái đêm hôm đó, Tô Tử Kỳ đã phải trải qua tuyệt vọng ra sao, Vu Duyệt nghĩ, cả đời này nàng đều sẽ không quên được.

Nàng biết bản thân không có lý do gì để khóc lóc om sòm trước mặt Tô Tử Kỳ, nhưng nàng thật sự không muốn bởi vì như vậy mà chia tay, dù cho chia tay, nàng cũng muốn đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc nói cho Tô Tử Kỳ biết, bản thân chưa từng làm chuyện có lỗi với Tô Tử Kỳ. Thật ra cái đêm hôm đấy nàng đã sớm có đối sách, nàng không nói cho Tô Tử Kỳ chỉ là vì sợ Tô Tử Kỳ sẽ lo lắng, thế nhưng nàng lại không thể nói ra được nữa. Người kia dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, trong miệng nói là không ngại, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Tô Tử Kỳ chống cự mình tới gần, ghét bỏ mình dơ bẩn, chị ấy không tin đêm hôm đó cái gì cũng đều không có phát sinh. Chị ấy thà tin suy đoán giả dối không có thật của chị ấy, cũng không muốn tin tưởng mình.

Cho nên nàng rời đi.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn còn tiếp tục, Tô Tử Kỳ lại lẩm bẩm nói: "Xin lỗi, Duyệt Duyệt."

Lúc trước nàng thật sự từng oán hận, từng chán ghét, từng quyết tuyệt, nhưng đến cuối cùng nàng mới phát hiện, nàng càng oán hận chính là bản thân mình cơ. Hận bản thân không có năng lực, sau khi chia tay chuyển giao Vu Duyệt cho đồng nghiệp xong, không phải nàng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn đi tìm Vu Duyệt. Nàng cố gắng nỗ lực hỏi thăm tin tức, nhưng lại không nghĩ tới gặp phải một người trong cuộc khác của đêm hôm đó, họ nói rằng không phải Hạ Ý. Thế là tất cả đều đã có lời giải thích, nhưng nàng không còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt Vu Duyệt nữa rồi.

Trong gara yên lặng, nước mưa nện lên trên khung cửa sổ, bùm bùm vang lên, trong xe chỉ có bật đèn trần, cũng không phải là sáng sủa mấy. Vu Duyệt sau khi nghe thấy Tô Tử Kỳ xin lỗi lại không có hé răng nói gì, nàng chỉ run lập cập lại lấy ra một điếu thuốc lá từ trong gói. Cái bật lửa lạch cạch hai tiếng, nhưng trước sau gì cũng không đánh lửa lên được, Vu Duyệt cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đến tan nát cõi lòng, nàng quay đầu nhìn Tô Tử Kỳ: "Có thể đánh lửa giúp em không?"

Tô Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Vu Duyệt, so với dáng vẻ gọn gàng của trước đây, thì bây giờ Tô Tử Kỳ thật sự quá mức chật vật. Nước dính vào tóc tai còn dọc theo gò má lăn xuống một bên, sợi tóc đen láy dán vào bên gò má, trắng đen tách biệt, màu sắc cực kỳ rõ ràng. Không biết hai mắt nàng có phải là do say rượu, hay vẫn là do bật khóc mà đỏ chót, thời điểm Vu Duyệt đưa cái bật lửa cho nàng thì nàng dùng hai tay nhận lấy.

Lạch cạch một tiếng.

Ánh lửa sáng lên, chiếu đến sắc mặt hai người càng trắng bệch, Vu Duyệt xuyên qua ngọn lửa nhìn về phía người trước mặt. Một lúc lâu, điếu thuốc của nàng bay lên một làn khói, nàng đưa tay phủi đi đốm lửa trên tay Tô Tử Kỳ, ngay lúc trong mắt Tô Tử Kỳ hơi kinh ngạc thì nàng nghiêng người tiến tới, Tô Tử Kỳ không kịp phản ứng thì đã bị cắn vào bờ môi. Môi lưỡi Vu Duyệt có mùi máu tanh nhàn nhạt, là tự bản thân cắn rách, hai tay Tô Tử Kỳ dựng thẳng lên muốn đẩy nàng ra nhưng ngược lại lại bị nâng cao lên. Cổ tay bị người kia nắm lấy rất chặt, bị nâng cao hơn đỉnh đầu, chống ở trên kính của cửa sổ xe, mặt kính lạnh lẽo dán vào da thịt, Tô Tử Kỳ miễn cưỡng rùng mình một cái. Nàng muốn mở miệng, nhưng toàn bộ âm thanh đều bị Vu Duyệt nuốt vào trong bụng, mang theo thế tiến công không thể chống đỡ, mạnh mẽ dằn vặt người ở bên cạnh.

Đầu tiên là khước từ, sau đó lại nghênh hợp, tiếp theo là nghẹn ngào, cuối cùng mang theo xin tha.

Rất lâu cũng chưa ngừng lại.

Cửa xe bị Vu Duyệt dùng chân đóng lại, toàn bộ thùng xe tối tăm một vùng. Hai người như con thú hoang mới vừa được thả ra đi tìm kiếm thức ăn, mạnh mẽ phát tiết tình cảm nằm ở nơi sâu nhất của bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.