"Yên Yên, ngày hôm nay chị muốn kể với em một câu chuyện về một tổng giám đốc lãnh mạc yêu tôi, hoặc có thể nói, là một người không biết gì về tình yêu đi yêu một người mà thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không biết. Chị biết cái tên này nghe rất kỳ quái, thật ra chỗ này có một đoạn nhạc đệm, nếu như sau này em muốn nghe, chị sẽ nghiêm túc nói với em hoàn chỉnh, nhưng bây giờ chị đoán em nhất định không muốn biết. Yên Yên, sau này tất cả các mẫu chuyện xưa, đều chỉ nói về hai người chúng ta qua lại giống như ngày hôm qua. Chị còn nhớ lần đầu tiên chị nhìn thấy em là ở trong một hôm trời đổ mưa, ngày đó trời mưa thật sự rất lớn, em và ông nội cùng nhau trở về, em rất gầy, cơ thể rất đơn bạc, giống như gió vừa thổi qua liền sẽ ngã, thế nhưng em đứng ở trong mưa rất rất lâu, ba đi khuyên em. . ."
Trước đây Kỷ Vân Hân kể chuyện xưa đặc biệt nghiêm túc, mặc kệ là nét mặt hay là giọng nói, những câu chữ kia từ trong miệng nàng truyền ra, đều lộ ra nét căng thẳng, thế nhưng giọng đọc của nàng rất êm tai, phát âm lại rõ ràng, kỳ thực nghe vào vô cùng thoải mái. Lần kể chuyện xưa này cùng với lúc trước rất khác nhau, nàng không có máy móc kể chuyện, cũng không có kịch bản soạn sẵn để nàng đọc, nàng nói đến những ngày kia thì ngữ khí sẽ bất giác thả vào một ít ôn nhu, giọng nói cũng không có căng thẳng, rất ung dung. Giọng đọc như thế, làm Giản Yên có chút không quen, tay nàng vốn dĩ đã chuẩn bị tắt đoạn ghi âm đi lại chậm chạp không nhúc nhích, cứ như thế mặc cho con thỏ bông nói qua một lần rồi lại một lần.
Trên TV còn đang chiếu một bộ phim thần tượng, nam chủ và nữ chủ đã giải quyết hiểu lầm xong xuôi tiếp tục yêu nhau, Giản Yên nhìn chằm chằm màn hình xem qua vài lần cuối cùng tắt TV trở về phòng ngủ.
Con thỏ bông bị nàng tùy ý đặt ở trên sô pha, lẻ loi cô đơn.
Ngày tiếp theo là một ngày mưa dầm, khoảng thời gian này khí trời cũng không tệ lắm, trời đột nhiên đổ mưa khiến mọi người không quen, sáng sớm Giản Yên xuống lầu ăn điểm tâm mới nhận được điện thoại của trợ lý, nói là cảnh quay vào buổi sáng bị bãi bỏ, không ít người ăn xong liền hẹn nhau đi dạo, La Tinh ngồi ở bên cạnh Giản Yên: "Có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không?"
Giản Yên nghĩ vài giây: "La biên kịch đi đi, em muốn đi sang bạn em bên kia ở lại một chút."
La Tinh cười: "Tôi cũng không có nơi nào để đi, mỗi ngày khó chịu ở trong phòng viết kịch bản, có chút mệt mỏi, Yên Yên nếu như không ngại có thể mang bộ xương già này của tôi cùng đi giải sầu được không?"
Giản Yên cũng đã lâu rồi không gặp Cố Thái, hai ngày trước Cố Thái còn gọi điện thoại qua đây hỏi có thể đến thăm ban hay không, có ý muốn tới nhìn xem một chút, thế nhưng lịch trình mấy ngày nay của nàng không ổn định nên liền bảo Cố Thái khoan hẳn tới đây, bây giờ có thời gian, nàng chuẩn bị đi tìm Cố Thái tâm sự.
"Yên Yên?" La Tinh thấy Giản Yên không lên tiếng, cười nói: "Không tiện sao?"
Giản Yên bật cười: "Không có."
"Vậy thì tốt, tôi còn sợ em không vui đây." La Tinh mang dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí khiến Giản Yên có chút khó chịu, nàng mở miệng: "La biên kịch."
"Ở chỗ nào? Đi xe của tôi hay sao?" La Tinh quay đầu dò hỏi, tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, đặc biệt là cười lên, cực kỳ có sức hút, Giản Yên nhẹ nhàng nói: "Ở quán bar Tiểu Thành, chị biết không?"
"Hình như có biết, ở Thành Nhai bên kia a?"
Giản Yên đi ở bên cạnh nàng: "Ừm."
Hai người sau khi lên xe Giản Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, La Tinh nói: "Khí trời ấm đi không ít, chúng ta tháng tư quay xong chương trình, có nghĩ tới ra ngoài đi chơi một chuyến hay không?"
Giản Yên lắc đầu: "Không đi được."
Cơ thể và sức khỏe của nàng bây giờ đều không cho phép nàng chạy loạn, La Tinh nói: "Bộ phim tiếp theo có chỗ dựa rồi?"
Giản Yên liếc mắt nhìn nàng: "Có rồi, chị thì sao, nghe nói kịch bản tiếp theo là Cảnh Viên hợp tác với chị?"
"Còn đang bàn bạc đây." La Tinh nói: "Em biết đấy, tôi khá thích hợp tác với em."
Giản Yên cười: "Vậy sợ là tạm thời không có cơ hội này."
Vừa hay gặp phải đèn xanh đèn đỏ, La Tinh quay đầu, nét mặt thật lòng nhìn Giản Yên, nói rằng: "Yên Yên, kỳ thực em cười lên rất đẹp, em nên cười nhiều hơn."
Không có gì, chỉ là cảm thấy, em cười lên thật sự rất là đẹp mắt.
Một giọng nói cắm vào trong tai Giản Yên, nét mặt nàng choáng váng, đèn giao thông chuyển qua màu xanh, La Tinh tiếp tục lái xe, tiếp tục nói: "Sao vậy? Tôi vừa nói không đúng?"
Giản Yên hoàn hồn: "Không có."
"Ách, nhìn em kìa, nói một câu liền bắt đầu xa lạ với tôi." La Tinh nghiêng đầu nói: "Sớm biết em nhạy cảm như vậy, làm sao tôi cũng sẽ không thổ lộ sớm a."
"La biên kịch."
"Yên Yên, hai ta đều là người trưởng thành, cũng đều không thích cong cong nhiễu nhiễu, trước đây tôi nói sẽ lui về vị trí bạn bè, tôi sẽ tận lực làm như thế, không khiến cho em lúng túng, thế nhưng tôi cũng hi vọng em có thể coi tôi là bạn của em, đừng xa lạ như vậy, được không?"
"Không nói chuyện yêu đương được, làm bạn bè cũng có thể a, em trước đây không phải nói rất thích loại tính cách này của tôi hay sao? Bây giờ không thích?"
Giản Yên lẳng lặng đáp lại: "Cũng không phải không thích, chỉ là em không muốn mang tổn thương đến cho chị, La biên kịch, em biết buông xuống một người không dễ như vậy."
"Biết cũng không sao, tôi vốn dĩ cũng không muốn gạt." La Tinh nói: "Đừng xem tôi là người viết kịch bản nên mới như vậy, thật ra đối mặt với tình cảm, phỏng chừng tôi vẫn chưa sâu sắc như em, chỉ là mặc kệ có thể làm người yêu hay không, tôi đều hy vọng có thể cùng em tiếp tục làm bạn bè, được không?"
Nàng đưa tay ra hướng mắt nhìn Giản Yên, vẻ mặt thản nhiên, hai mắt trong trẻo, Giản Yên suy nghĩ vài giây nói với nàng: "Chỉ làm bạn bè."
La Tinh cười: "Chỉ làm bạn bè."
Hai người rất nhanh đã đi đến quán bar Tiểu Thành, buổi sáng không có ai, cửa tiệm mở ra, Giản Yên dẫn La Tinh đi vào liền nhìn thấy Cố Thái đang dựa vào quầy bar gọi điện thoại.
"Đừng có như vậy được không? Em buổi tối liền đi, thật sự, em hứa!"
Giản Yên đứng sau lưng Cố Thái thấy nàng vừa nói chuyện điện thoại xong tâm trạng liền cụt hứng, Giản Yên cười: "Cố Thái."
Cơ thể Cố Thái cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, Giản Yên lấy xuống mũ và khẩu trang, cười với nàng, Cố Thái ngây người một hồi từ trên ghế nhảy xuống, đi tới bên người Giản Yên ôm lấy nàng: "Cậu làm sao lại đến đây!"
"Mình nhớ cậu đến chết mất." Nàng khuếch đại nói: "Chúng ta đã hơn một tháng không gặp rồi a!"
"Cũng không lâu lắm." Giản Yên nhận lấy cái ôm khuếch đại của nàng: "Nhìn xem người này là ai."
Cố Thái nhìn người bên cạnh nàng, La Tinh lấy xuống kính râm, chủ động đưa tay lên: "Xin chào, tôi tên là La Tinh."
"La thần!" Cố Thái kích động đến tay run run lên: "Là La thần đúng không? Mẹ ơi, con đều không dám nghĩ tới sẽ gặp được người thật đâu! Yên Yên, cậu quá trâu bò, lại dám dẫn La thần đến đây."
Giản Yên nghe thấy nàng lại bắt đầu nói lời vô nghĩ bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng nịnh nọt."
"Nịnh nọt cái gì, mình đây là chân thành biểu lộ! Cậu làm sao mà lại chạy qua đây vậy? Hôm nay không quay phim?"
Giản Yên nói: "Trời mưa, quay phim không được"
Cố Thái gật đầu: "Thì ra là như vậy." Nàng nói xong đi tới phía trong quầy bar: "Có muốn uống chút gì hay không? Bà chủ sẽ tự mình pha rượu cho cậu."
Giản Yên xua tay: "Không uống." Nàng nói xong đưa mắt nhìn La Tinh nói: "La biên kịch uống gì?"
"Tôi cũng không uống rượu." La Tinh lay lay chìa khóa xe đang cầm trên tay: "Còn phải lái xe đây."
Cố Thái không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Hai ly nước ấm tới đây."
Giản Yên và La Tinh mỗi người cầm lấy một ly, Cố Thái nói: "Nghe nói hai ngày nữa hai người phải quay chương trình?"
"Cuối tuần này." Giản Yên uống vào một ngụm nước ấm: "Nhân viên cửa hàng của cậu đâu?"
"Tối hôm qua có một cường hào tới đây mở tiệc, sáng hôm nay mình cho bọn họ về nghỉ ngơi, chắc là buổi chiều mới quay lại, chút nữa buổi trưa muốn ăn cái gì? Gần đây có vài nhà hàng cũng không tệ."
"Mình sao cũng được, La biên kịch thì sao?"
La Tinh đặt ly nước xuống: "Tôi cũng không kén ăn."
"Khẩu vị đều không khác mấy, được, rất xứng." Cố Thái nói một câu liền rơi vào cái liếc mắt của Giản Yên, nàng xoa xoa vai: "Vậy cứ ngồi tự nhiên, mình đi đặt phòng khách trước."
Giản Yên nhìn nàng rời đi cười: "Thật ngại a, bạn của em là fans của chị, nhìn thấy chị quá kích động, có chút không biết giữ mồm giữ miệng."
"Rất tốt." La Tinh nói: "Tôi còn tưởng rằng bạn của em cũng giống như em, đều là hũ nút đây."
Giản Yên trầm mắt, cười cười, lại uống vào một ngụm nước ấm.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu thì La Tinh nhận được điện thoại, giống như đang thương lượng về chuyện kịch bản của bộ phim mới. Giản Yên nhàn rỗi tẻ nhạt nghịch điện thoại di động, đầu tiên nàng ấn vào Weibo chính thức của [ Tuần trăng mật ], hôm qua Tô Tử Kỳ đã nói cho nàng biết nguyên nhân tại sao số phiếu tăng lên bất thường. Có người tuyên truyền bên diễn đàn, vẫn là fans CP của nàng và Kỷ Vân Hân, nghe nói có người bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua truyện đồng nhân, nàng nghe thấy tin này quả thực như rơi vào trong sương mù, nhưng cũng không có tò mò đến đọc, trực tiếp quan tâm đến số liệu cuối cùng. Số phiếu của nàng và Kỷ Vân Hân hiện nay đã vượt qua nàng và Vu Duyệt, treo ở vị trí thứ hai, vị trí thứ nhất vẫn như cũ là nàng và La Tinh, bốn trăm sáu mươi nghìn phiếu, đứng nhì là bốn trăm nghìn, cách biệt sáu chục nghìn phiếu, dựa theo xu thế của mấy ngày nay, phỏng chừng Tô Tử Kỳ đoán đúng rồi, nàng và Kỷ Vân Hân thành một đôi CP độ khả thi vô cùng lớn. Nàng không hiểu, làm sao đột nhiên trong thời gian không đến một tuần lại bốc lên nhiều fans CP như vậy, nếu nói là do sức ảnh hưởng của video hẹn hò, vậy thì cũng quá lớn rồi, nàng nghĩ mãi mà cũng không ra, Tô Tử Kỳ cũng không có manh mối gì.
La Tinh tắt điện thoại đi nhìn thấy Giản Yên vừa hay cũng đang dùng điện thoại di động, điện thoại của nàng run lên không ngừng, nhân lúc Giản Yên không chú ý, nàng cúi đầu nhìn xem vài lần.
Là Giản La CP kéo tên nàng vào.
—— Lão đại, số phiếu của chúng ta sắp bị vượt qua rồi, làm sao bây giờ a! @Mộng Yên
—— Ta biết được, bên kia lại cho ra mười mẫu truyện đồng nhân! Quá buồn nôn, loại chiêu trò này ta cũng nghĩ ra được! Lão đại, chúng ta còn có thể nhìn thấy Yên Yên và La thần cùng một đội CP ư @Mộng Yên.
Mộng Yên: Mọi người có ý kiến gì hay sao?
—— Gào gào gào, lão đại đến rồi, ta cảm thấy chúng ta có thể để cho truyện đồng nhân hấp dẫn nhiệt độ.
—— Không được, cái này bên đối phương đã làm qua rồi, chúng ta lại làm nữa thì không thích hợp.
—— @Mộng Yên, lão đại lúc trước đi mua video không phải quen biết được một vài người tốt hơn một chút sao? Bằng không nhờ bọn họ hỗ trợ?
La Tinh nghĩ vài giây: Ta gần đây rất bận, không có thời gian liên hệ, các ngươi trực tiếp liên hệ đi, chi phí ta trả, lần bỏ phiếu này nhất định phải đứng nhất!
—— Lỡ như không phải đứng nhất thì làm sao bây giờ?
—— Không phải đứng nhất ta sẽ khóc!
La Tinh nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, không phải đứng nhất, thì nàng còn có thuỷ quân, nàng và Giản Yên đã từng có vô số lần tiếc nuối, nàng hi vọng lần này có thể để cho mình viên mãn, nàng sẽ không tiếc tất cả!
Nàng mới vừa gửi tin nhắn xong Cố Thái vui vẻ bước vào: "La thần, Yên Yên."
La Tinh thoát ra khỏi cuộc trò chuyện của hội, giương mắt lên, nhìn thấy Cố Thái cao hứng đi tới: "Đặt được rồi, ở chỗ này ngồi chơi một chút, mình đi đóng cửa."
Quán bar có cửa sau, Cố Thái đi đóng cửa lại sau đó mới ngồi ở bên cạnh Giản Yên tự rót cho mình một ly rượu, ba người nói chuyện phiếm một trận, Giản Yên và La Tinh nhận được tin nhắn trong nhóm, Kỷ Hàm kéo tên toàn bộ mọi người thông báo cụ thể thời gian ghi hình chương trình, sau khi hai người trả lời OK thì mọi người trong đấy đều nghi hoặc: Lần này La thần trả lời nhanh thật a.
—— Yên Yên cũng vậy.
—— Lẽ nào?
La Tinh ngửi được mùi vị bát quái ở trong nhóm, nàng nói với Giản Yên: "Có thể nói không?"
Giản Yên không hiểu: "Nói cái gì?"
La Tinh nói: "Hai chúng ta đang cùng nhau đi ăn cơm."
Giản Yên cười: "Sao cũng được."
La Tinh nghe thấy câu này cầm điện thoại di động lên chụp chung hai tấm hình với Giản Yên gửi vào trong nhóm, đúng như dự đoán, giống như châm lửa đốt pháo, trong nhóm liền ồn ào một trận. Kỷ Vân Hân cúi đầu nhìn xem điện thoại, trong màn hình Giản Yên tựa ở bên người La Tinh trên mặt mang theo một nụ cười, vẻ mặt suиɠ sướиɠ, vừa ung dung vừa thích ý, nàng nhìn kỹ, có thể nhìn ra bối cảnh chụp hình của bọn họ, là ở trong quán bar, mà quán bar Giản Yên quen thuộc chỉ có một, là quán bar Tiểu Thành.
Em ấy không chỉ mang La Tinh đi đến nơi mình quen thuộc, mà còn giới thiệu La Tinh với bạn bè của em ấy, quan hệ giữa hai người bọn họ, nhìn còn tốt hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Ngực hiện lên một nỗi hờn dỗi quen thuộc, Kỷ Vân Hân chăm chú nắm chặt điện thoại di động, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt giống như muốn đâm xuyên cái điện thoại di động này.
"Kỷ tổng." Phó Cường gõ cửa: "Có công văn khẩn."
Hắn đi tới trước bàn làm việc đặt văn kiện xuống, Kỷ Vân Hân sau khi ký tên giương mắt nói: "Gọi Kỷ Hàm đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
"Kỷ tổng giám sao?" Phó Cường không nghi ngờ gật đầu: "Vâng."
Hắn nói xong vội vã rời đi, lúc mở cửa phòng làm việc ra lần nữa thì Kỷ Vân Hân lại nói: "Quên đi, không cần gọi em ấy."
Phó Cường có chút ngơ ngác vò đầu, không hiểu gật đầu: "Vâng."
Cửa phòng làm việc nhẹ nhàng khép lại, Kỷ Vân Hân ngồi ở trên ghế làm việc, nàng vẫn còn nhìn chằm chằm bức ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại, vẻ mặt không thích, cuối cùng nàng đứng dậy gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Giản Yên đang nói chuyện phiếm cùng với Cố Thái, nàng đã rất lâu rồi không có loại cảm giác tán gẫu thoải mái như thế này, vừa vặn chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, nàng nhìn xem số điện thoại kia, bắt máy: "Ừm."
Kỷ Vân Hân chần chừ vài giây: "Ngày hôm nay không có đóng phim sao?"
"Không có, trời mưa không quay được."
Kỷ Vân Hân nhìn về phía ngoài cửa sổ, hạt mưa nện lên trên mặt kính, rầm rầm, giống nhau tâm tình đang rối loạn của nàng bây giờ, nàng nói: "Em đang ở bên ngoài?"
"Tôi ở tại bạn của tôi bên này, Kỷ tổng có chuyện gì nói thẳng đi."
Kỷ Vân Hân hắng giọng một cái: "Cũng không có chuyện gì, buổi trưa có rảnh không?"
Giản Yên không chút nghĩ ngợi trả lời: "Không rảnh, không có chuyện gì tôi tắt máy trước."
"Ai vậy?"
"Gọi nhầm số."
Điện thoại bị cắt ngang, Kỷ Vân Hân đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, trên tay cầm chặt điện thoại di động, hàm dưới căng ra, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt nặng nề.
Một bên không khí nặng nề, một bên không khí rất hòa hợp, Cố Thái và La Tinh đều có tính cách hướng ngoại, càng tán gẫu càng ăn ý, hai người thậm chí còn kết bạn WeChat, Giản Yên nhìn bọn họ như hai người bạn thân lắc đầu một cái.
Bữa trưa ăn ngay ở tại khách sạn gần quán bar của Cố Thái, đặt một phòng khách trang nhã, trang trí rất cổ điển, Giản Yên một bên vừa ăn vừa tình cờ trả lời Cố Thái, ăn xong ngồi tán gẫu mới được một chút, nàng nhận được điện thoại của Tô Tử Kỳ, hỏi nàng có ở trong khách sạn hay không, tới đón nàng đi quay quảng cáo, lúc này La Tinh đứng lên: "Tôi đưa em đi?"
Giản Yên lắc đầu: "Tô tỷ bồi em đi rồi, nếu như chị không có việc gì có thể cùng Cố Thái đi sang quán bar ngồi một chút."
"Em thấy hai người rất ăn ý đấy a."
Cố Thái xông tới: "Ghen rồi?"
Giản Yên vươn ngón tay ra búng trán nàng một cái: "Ghen cái quỷ cậu đấy mà ghen! La biên kịch là bạn của mình, lại nói năng lung tung sau này mình không đến tìm cậu nữa."
"Đừng a Yên Yên." Cố Thái cười híp mắt nói: "Mình là đang đùa giỡn, sau này mình không dám nói nữa."
Giản Yên đánh cho nàng một cái liếc mắt cảnh cáo bước ra khỏi phòng khách, Tô Tử Kỳ đã đến dưới lầu, nàng nhìn thấy Giản Yên đi tới bung ô ra giúp nàng, Giản Yên nói: "Lúc trước không phải nói sẽ quay ở bên ngoài sao? Trời mưa làm sao quay a?"
"Sửa lại thành bối cảnh trong nhà, nội dung cũng như thế." Tô Tử Kỳ nói: "Hôm nay không quay cũng phải quay, bọn họ đều đã bỏ tiền ra rồi, lẽ nào nỡ bỏ xuống."
Giản Yên gật đầu: "Ừm."
"Em nghỉ ngơi đi, đến nơi chị gọi em." Tô Tử Kỳ đắp thảm lông lên cho nàng, Giản Yên gật đầu: "Vâng."
Nàng vừa chợp mắt được một chút liền nghe thấy Tô Tử Kỳ gọi mình tỉnh lại, Giản Yên mở mắt ra, ấn ấn hai bên thái dương: "Đến rồi?"
"Đến rồi." Tô Tử Kỳ đem thảm lông trên người nàng đặt ra phía sau, lại thay nàng thu dọn tốt y phục và tóc tai, sau khi ổn thỏa tất cả hai người mới xuống xe đi về phía thang máy bên kia.
Quay quảng cáo ở tại tầng tám, Giản Yên bước vào cửa thì nhìn thấy nhân viên đẩy y phục tiến vào, đạo diễn và nhà sản xuất đều có mặt ở đây, hai người hình như đang tranh luận gì đó, Giản Yên và Tô Tử Kỳ cùng đi tới chào hỏi: "Dư đạo diễn."
Dư đạo diễn quay đầu, tóc dài của Giản Yên được buộc lên, trên mặt lên nhạt trang, cái trán trắng nõn, chân mày no đủ, một đôi mắt sáng óng ánh giống như cất giấu ánh sao trời, da nàng trắng sáng, hai gò má ửng đỏ, cười lên cực kỳ long lanh, tuy rằng ăn mặc áo khoác vũ nhung rộng thùng thình, thế nhưng khó lòng nào giấu được tư thái đẹp đẽ, ngoại hình tốt, mặc cái gì lên cũng đều dễ nhìn.
"Giản tiểu thư đến rồi." Dư đạo diễn nhìn về phía phó đạo diễn phất tay: "Tô tiểu thư đã nói với cô chưa, sửa bối cảnh quay ở trong nhà."
"Trên đường tới đây đã nói."
"Đã nói là được rồi." Ánh mắt Dư đạo diễn rơi vào trên người nàng, híp mắt: "Thuận tiện cởϊ áσ khoác ra không? Một chút nữa còn phải thay quần áo."
Giản Yên đương nhiên biết phải thay quần áo, chỉ là ánh mắt này của Dư đạo diễn như thế nào cũng đều khiến cho người ta không thoải mái, nàng cười gượng: "Được."
Tô Tử Kỳ cầm y phục của nàng đứng chếch ở một bên, Dư đạo diễn đi xung quanh nàng lượn một vòng. Trước đột sau kiều, tư thái rất tốt, đặc biệt là ngực và mông, từ đường nét đến độ cong đều rất đẹp, hắn nhìn nhìn cười nói: "Không tệ, chuẩn bị đi thay quần áo đi."
Lập tức có nhân viên đưa y phục lên cho nàng, Giản Yên khẽ gật đầu từ bên người Dư đạo diễn lướt qua, bước vào trong phòng thay đồ, Dư đạo diễn nhìn bóng lưng rời đi của nàng ánh mắt đầy lưu luyến.
Tô Tử Kỳ nhìn bộ dàng này của Dư đạo diễn nhíu nhíu mày, trong vòng đều biết tính cách của Dư đạo diễn ra sao, cực kỳ háo sắc, thích táy máy tay chân. Cũng may cho hắn là hắn còn có chút trình độ, ra mắt được bộ nào cũng đều khiến người ta kinh diễm, vì lẽ đó thường xuyên có người tìm hắn quay quảng cáo và MV. Hai năm trước, bởi vì hắn ở tại trường quay đùa giỡn một nghệ sĩ nữ bị người ta đá cho một cước, chuyện này được tung lên trên mạng, nghe nói từ đó về sau liền không xong, vốn dĩ người ta cho là hắn sẽ sa sút, không nghĩ tới sự nghiệp vậy mà lại nghênh đón một ngọn cờ bay cao, tiến vào HIU làm đạo diễn, chỉ là sự kiện kia tạo cho hắn một đả kích không nhỏ, hơn nữa phương diện kia không được, vì lẽ đó bây giờ hắn không dám động tay chân, chỉ dám đưa mắt nhìn thèm thuồng.
Giản Yên bước ra từ phòng thay đồ, nàng mặc vào dạ phục ôm eo, màu đỏ sẫm, thiết kế gần giống như vũ phục lúc trước, phía sau được thiết kế hở lưng, thế nhưng vũ phục có phần vải ren che chắn, còn bộ lễ phục này hoàn toàn đem phần lưng phía sau lộ ra. Vải vóc màu đỏ sẫm kề sát da thịt trắng nõn của nàng, càng nhìn càng thấy rõ ràng, cũng càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Dư đạo diễn nhìn Giản Yên bước ra từ bên trong đôi mắt không hề chớp mắt, lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Thợ trang điểm." Hắn hô lên: "Lại đây."
Thợ trang điểm đi tới, Dư đạo diễn nói: "Nói cô cái này, cảnh quay này phải lộ ra toàn bộ phần gáy." Hắn nói xong đẩy tóc dài của Giản Yên ra, ngón tay sờ lên trên da thịt sau gáy của nàng: "Đặc biệt là chỗ này."
Lòng bàn tay của hắn thô ráp, lướt qua da thịt đặc biệt khó chịu, Giản Yên nhẫn nhịn không hé răng, thợ trang điểm gật đầu: "Hiểu rồi."
Dư đạo diễn gật đầu vén tóc nàng về phía trước lộ ra phần lưng: "Đừng đánh quá đậm."
Da thịt trắng nõn lại nhẵn nhụi, đường nét xinh đẹp lại tinh tế, xương hồ điệp hơi nhô ra, vòng eo lung linh hấp dẫn, toàn bộ lưng ngọc của nàng chả khác nào là một tuyệt tác dưới ngòi bút của hoạ sĩ, không có nửa điểm tỳ vết, quần áo bảo vệ trái lại làm phá hoại xúc cảm, Dư đạo diễn tiếc nuối thưởng thức xong phía sau chuyển tới phía trước, cơ thể Giản Yên căng thẳng cố nén lại cảm giác không thoải mái.
Hắn đứng trước mặt ngắm nghía một phen ánh mắt chưa từng dời khỏi người Giản Yên, nhiều lần dựa vào lý do kiểm tra chạm vào cánh tay và eo của nàng, còn vừa chạm vừa nói, làm ra bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng, Giản Yên nhẫn nhịn khẩu khí mãi cho đến khi Dư đạo diễn nói: "Trang điểm đi."
Giản Yên đi theo thợ trang điểm ngồi xuống bên cạnh một cái ghế, nhân viên tới tới lui lui, đưa vào hai bộ y phục, lễ phục chỉ là cảnh quay phần mở đầu, tiếp theo nàng còn phải đổi sang y phục ở nhà, cuối cùng là quần áo dùng để ngâm người bên trong bồn tắm, bên trong có quần áo bảo hộ, Tô Tử Kỳ đi tới bên cạnh nàng đặt y phục xuống, vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Không có sao chứ?"
"Không sao." Chỉ là bị đụng chạm một chút mà thôi, nàng vẫn có thể chịu đựng được, trước đây khi mới xuất đạo không có tài nguyên nàng và Tô Tử Kỳ còn bồi lão bản uống rượu đây, khi đó cho dù cắn nát mép môi không chịu được cũng phải nuốt xuống, cái này vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận, Tô Tử Kỳ thấy nàng nói như vậy vỗ vỗ động viên nàng: "Cực khổ rồi."
Giản Yên bởi vì đang trang điểm không tiện quay đầu, chỉ vươn tay đặt lên trên mu bàn tay của Tô Tử Kỳ: "Không sao."
Thợ trang điểm hoá trang cho bọn họ nói với Giản Yên: "Tính tình Giản tiểu thư thật tốt, chẳng trách sao lại hot nhanh như vậy, sau này cũng sẽ càng hot hơn nữa."
Giản Yên nghe thấy nàng nói như vậy bật cười: "Cảm ơn."
Thợ trang điểm ngồi ở bên cạnh người nàng: "Làm phiền Giản tiểu thư nhắm mắt lại."
Giản Yên nhắm mắt mặc cho nàng bôi bôi xoa xoa ở trên mặt, Tô Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh nàng nhìn Dư đạo diễn cách đó không xa đang mắng chửi nhân viên, nàng lắc đầu một cái hỏi: "Nơi này của mọi người, nhìn Dư đạo diễn còn lợi hại hơn so với Khương tiên sinh."
Khương tiên sinh là nhà sản xuất, vừa rồi Giản Yên cũng đã nhìn thấy, thợ trang điểm nhìn Tô Tử Kỳ nói: "Chúng tôi nơi này a, chính là Dư đạo diễn có quyền quyết định, bởi vì Trần tổng là anh rễ của hắn ta, nên nhà sản xuất đều không làm gì được hắn ta cả."
Thì ra còn có tầng quan hệ này, chẳng trách sao bây giờ hắn còn có thể tồn tại được trong giới giải trí, rốt cuộc có người chống lưng thì sợ gì.
Rất nhanh Giản Yên liền trang điểm xong, Dư đạo diễn đi tới bên người nàng ngắm nghía đánh giá, không nhịn được gật đầu liên tục: "Cũng không tệ lắm, lên thảm đỏ trước đi."
Mở đầu chính là đứng trên thảm đỏ, Giản Yên kéo tóc dài lên lộ ra gáy thiên nga thon dài, vai hẹp, tấm lưng được hở ra, Dư đạo diễn đứng trước màn hình: "Đi, đi, đi, dừng lại!"
"Xoay người."
Giản Yên xoay người, Dư đạo diện nói: "Thoại kịch."
Trường quay có nhắc lời thoại, thế nhưng Giản Yên đã sớm đem vài câu quảng cáo ghi nhớ ở trong đầu, trên mặt nàng mang theo nụ cười thoại kịch, ánh mắt nhìn chằm chằm ống kính, ánh mắt Dư đạo diễn va chạm với ánh mắt của nàng ở trên màn hình, trong lòng ngứa ngáy, hắn nói: "OK! Đi lại một vòng."
Lần này là quay từ bên góc nghiêng, Giản Yên xoay người nhìn ống kính, lông mày thanh tú no đủ, con ngươi như sao, nốt ruồi ở khóe mắt kia cũng giống như vì sao ẩn giấu trong thiên hà, đặc biệt mê người, môi hồng răng trắng, nở nụ cười lên liền khiến cả người thêm long lanh ba phần.
"OK!" Dư đạo diễn tán thưởng: "Chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, so với những người mẫu nghe không hiểu hướng dẫn tốt hơn nhiều."
Giản Yên cười nhạt từ trên thảm đỏ bước xuống, thợ trang điểm đem ra cho nàng bộ y phục thứ hai.
"Đi đổi trang phục trước đi." Dư đạo diễn đi tới bên cạnh Giản Yên, cố ý dựa người vào rất gần, cánh tay hai người lướt qua, Dư đạo diễn ngửi thấy bên người có một trận nhàn nhạt mùi son phấn thần trí liền dập dờn, ánh mắt hắn liếc nhìn da thịt ở cổ Giản Yên, liếm liếm môi.
Giản Yên đi đổi trang phục thì Tô Tử Kỳ đi tới bên cạnh nàng hỏi: "Còn chịu được không?"
"Không sao." Giản Yên nói rằng: "Rất nhanh sẽ quay xong mà."
Tô Tử Kỳ gật đầu đáp lại nàng: "Đúng rồi, vừa rồi chuông điện thoại của em vang lên, chị không có nhận điện thoại, em xem thử xem là ai."
Giản Yên nhìn xem màn hình, là số điện thoại của Tưởng Ức Nhu, lúc trước nàng có cùng những nghệ sĩ khác ở trong tổ chương trình trao đổi số điện thoại, vì lẽ đó có lưu số của Tưởng Ức Nhu, chỉ là xưa nay chưa từng liên lạc qua, nàng không hiểu chuẩn bị gọi điện thoại ngược trở lại đột nhiên nhìn thấy Tưởng Ức Nhu vừa vặn đang tán gẫu ở trong nhóm.
Nàng ấn vào nhìn thấy Tưởng Ức Nhu nói: @Giản Yên, có phải em đang ở tại HIU?
Hạ Vân: Tưởng tỷ nhìn thấy Yên Yên sao?
Triệu Thanh Thanh: Tưởng tỷ làm sao cũng đi tới HIU?
Tưởng Ức Nhu: Ừ, bên trên gọi chị tới muốn nói với chị cái gì đó, chị vừa đi ngang qua khu quay phim thì nhìn thấy Giản Yên @Giản Yên.
Giản Yên hồi: Ừ, em đang ở tại HIU.
Tưởng Ức Nhu: Chị nói cái này với em, còn tưởng là chị nhìn sai người, ngượng ngùng không có đi tới chào hỏi em, như thế nào, có phải rất khó chịu hay không?
Giản Yên: Có chút.
Tưởng Ức Nhu: Vừa rồi cái lão nam nhân kia có phải là ăn đậu hũ của em không? Thật sự đê tiện! Đều không có công năng sinh dục mà cả ngày còn suy nghĩ ăn xén ăn bớt! Nhìn thấy người xinh đẹp liền nổi máu dê lên a! Bại hoại!
Giản Yên nhìn thấy lời nói của Tưởng Ức Nhu cười lên, oán khí đầy bụng tiêu tan đi rất nhiều, Tô Tử Kỳ đứng bên cạnh nàng nói: "Ai vậy."
"Tưởng tỷ." Giản Yên nói: "Em với chị ấy tán gẫu vài câu giải quyết một hồi."
Nàng vừa mới dứt lời liền nghe thấy nhân viên gọi: "Tô tiểu thư, Dư đạo diễn gọi cô qua bên kia."
Tô Tử Kỳ đi tới bên người Dư đạo diễn: "Có chuyện gì?"
"Tô tiểu thư đến rồi a, tôi muốn nói với cô cái này, chúng ta sẽ quay phân cảnh phòng tắm kia trước." Dư đạo diễn lúc nói chuyện còn không quên liếc nhìn Giản Yên, ánh mắt giống như muốn xuyên thủng y phục đơn bạc, nhìn thẳng vào nàng, Giản Yên bị hắn nhìn đến cả người đều không khỏe, nàng nghe thấy Tô Tử Kỳ nói: "Quay phòng tắm trước? Không phải nói phân cảnh này quay cuối cùng sao? Lại nói, vẫn chưa có thanh tràng đây."
"Không cần thanh tràng đâu, vóc người Giản tiểu thư được rèn luyện tốt như vậy, không phải là để cho người ta ngắm nhìn sao? Tôi cảm thấy không cần thiết phải thanh tràng."
Cho cái em gái ngươi nhìn! Cái lời nói dơ bẩn như vậy mà cũng nói ra được!
Giản Yên nghe thấy một bụng liền bốc lửa, nàng làm một cái hít thật sâu, những người khác ở trong nhóm không biết Dư đạo diễn lộng hành ra sao vẫn còn đang đuổi theo Tưởng Ức Nhu muốn phổ cập kiến thức, Tưởng Ức Nhu nói xong trong nhóm liền dồn dập soạn chữ:
—— Yên Yên cực khổ rồi.
—— Tội nghiệp Yên Yên.
—— Yên Yên không muốn quay liền đi đi.
Giản Yên nhìn bọn họ quan tâm bất đắc dĩ nói: Đi chỗ nào? Này chỉ có chúa Jesus đến mới dẫn em đi được thôi!
"Giản tiểu thư, làm phiền nhắm mắt." Thợ trang điểm nhẹ giọng nói, Giản Yên tắt điện thoại di động đi ngửa đầu nhắm mắt, bên tai tiếng tranh chấp giữa Dư đạo diễn và Tô tỷ vẫn còn tiếp tục, hai bên không ai nhường ai.
"Tôi là đạo diễn, quay như thế nào, là tôi quyết định."
"Thế nhưng chúng tôi ký hợp đồng."
"Trên hợp đồng không có nói phải quay như thế nào, vì lẽ đó tất cả đều phải nghe tôi."
Tô Tử Kỳ tức giận cúi đầu di chuyển hai bước, vẫn không nhịn được nói rằng: "Dư đạo diễn."
"Có quay hay không?"
"Không thể quay như thế được."
Bên trong tiếng nói chuyện nhao nhao ồn ào, ngoài cửa Kỷ Vân Hân đang đứng bên cạnh lão bản của HIU, nàng cúi đầu nhìn xem màn hình điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Giản Yên ở trong nhóm thì trầm mắt, ánh mắt thâm u, hỏi: "Nghe nói hôm nay HIU có quay quảng cáo, thuận tiện đến xem không?"
"Đương nhiên thuận tiện rồi." Lão bản của HIU họ Trần, hai ngày trước nghe nói Kỷ Vân Hân muốn qua đây nói chuyện hợp tác liền chuẩn bị sẵn sàng, vừa rồi hai người hàn huyên chuyện hợp tác, vẫn có thể coi như là hòa hợp, chỉ có điều Kỷ Vân Hân không có ký hợp đồng, nàng nói muốn đi một vòng xung quanh công ty. Trần tổng đã sớm nghe nói Kỷ Vân Hân là một người cuồng công việc, chọn đối tượng hợp tác cũng vô cùng hà khắc, vì lẽ đó hắn không dám thất lễ, từng bước từng bước đi theo, hai người từ cửa thang máy của tầng tám bước ra, Trần tổng khom lưng: "Mời ngài tới bên này."
Kỷ Vân Hân bước đi sau lưng Phó Cường, nàng khẽ gật đầu.
Trần tổng dẫn nàng tiến vào phòng đang quay phim, đẩy cửa ra, vốn dĩ tưởng rằng bên trong vừa hay cũng đang bận rộn làm việc, thế nhưng không nghĩ đến nhân viên đều đang đứng yên, còn nghe thấy một giọng nói của nữ nhân.
"Quay phòng tắm trước chúng tôi không có ý kiến, nhưng ít nhất cũng phải thanh tràng chứ? Dư đạo diễn, chúng tôi tôn trọng ngài, có phải ngài cũng nên tôn trọng chúng tôi không?"
"Tô tiểu thư, chỗ này có bao nhiêu nhân viên đâu a, lại nói, vóc người của Giản tiểu thư tốt như vậy, nhìn một chút thì có làm sao? Lại không phải bắt cô ấy cởi sạch y phục, nếu như cô ấy nguyện ý cởi y phục, tôi có thể cân nhắc cho thanh tràng."
Tô Tử Kỳ giận quá hóa cười: "Dư đạo diễn, ngài nói như vậy có phải là có chút quá đáng không? Đúng vậy, trên hợp đồng không có nói phải quay như thế nào, thế nhưng không phải trong giới đều tuân thủ quy tắc thanh tràng này hay sao?"
"Chỗ này của tôi không có cái quy tắt thanh tràng khó hiểu nào cả, quay được thì quay, không quay coi như vi ước, Tô tiểu thư tự mình cân nhắc."
"Không cần cân nhắc, Tô tiểu thư, vi ước đi." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ở sau lưng mọi người, Dư đạo diễn và Tô Tử Kỳ nhìn sang. Kỷ Vân Hân ăn mặc áo choàng vải nỉ màu đen, bên trong là áo sơ mi ca rô màu kem, quần đen ôm mông, trên chân mang giày cao gót bảy, tám cm. Hai chân thon dài, thẳng tắp, không một vết xước, vóc người cao gầy, nàng khi nói chuyện giương mắt lên nhìn Dư đạo diễn, ánh mắt sắc bén, khí thế nặng nè, Dư đạo diễn nhíu nhíu mày.
Tô Tử Kỳ đi tới bên cạnh Kỷ Vân Hân thấp giọng nói: "Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân hắng giọng đáp lại một tiếng, nói với Phó Cường ở phía sau: "Trợ lý Phó, liên hệ bộ tài vụ và đoàn luật sự của Kinh Nghi, hỗ trợ Tô tiểu thư hoàn tất đền bù hợp đồng."
Trần tổng vội nói: "Kỷ tổng, trong này nhất định có hiểu nhầm."
Kỷ Vân Hân nhìn về phía hắn rồi nhìn về phía Tô Tử Kỳ, Tô Tử Kỳ đối mặt với hai mắt của nàng lắc đầu, Kỷ Vân Hân suy nghĩ vài giây: "Như vậy đi, có hiểu lầm gì hay không tôi muốn tự mình hỏi thăm nghệ sĩ của tôi Giản tiểu thư, thuận tiện để tôi hỏi thăm em ấy không?"
"Đương nhiên thuận tiện rồi!" Trần tổng dùng ánh mắt ra hiệu Dư đạo diễn và nhân viên, trong tức khắc, căn phòng liền sạch sẽ, Giản Yên vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, nàng nhìn Kỷ Vân Hân từng bước từng bước đi về phía mình, sững sờ nói: "Chị làm sao lại đến đây?"
Kỷ Vân Hân bước tới trước mặt nàng, nét mặt rút đi vẻ lãnh mạc cực kỳ căng thẳng khi nãy, ánh mắt cũng thu hồi vẻ sắc bén ngược lại thêm vào nét ôn hòa, nàng lúc mở miệng ra giọng nói đều mang theo nét ôn nhu hai phần: "Yên Yên, chúa Jesus không rảnh, ngài ấy nhờ chị đến đây dẫn em đi."
Đi chỗ nào, này chỉ có chúa Jesus đến mới dẫn em đi được thôi!
Giản Yên nghĩ đến câu nói kia của mình ở trong nhóm nhất thời thất thanh, Kỷ Vân Hân nói tiếp: "Ngài ấy còn nói nếu như em không muốn đi, ngài ấy liền để chị ở lại nơi này bồi em."
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Yên: Chúa Jesus còn nói cái gì nữa không?
Kỷ Vân Hân: Ngài ấy còn nói buổi tối khi đi ngủ chắc chắn em sẽ rất sợ, nên ngài ấy để chị ngủ chung bồi em ngủ.
Giản Yên: Có chị bồi tôi đi ngủ tôi càng sợ!
Kỷ Vân Hân: . . .