Hợp Cửu Tất Phân

Chương 2: .::: Cân nhắc chấm dứt :::



Sáng sớm hôm sau, Du Chu đi làm như thường lệ. Hôm nay vẫn còn tổ chức hội thao, Du Chu giữ đúng cương vị, ngồi chờ các học sinh cần giúp đỡ xuất hiện.

Ngờ đâu hội thao vừa mới khai mạc vài phút, đã có hai thằng oắt đầu gai được đưa tới. Bề ngoài của cả hai vô cùng đặc sắc, phong cách ăn mặc cũng chả giống nhau, đứa thì nhuộm tóc vàng óng, đứa thì tương đối bình thường, nhưng xét tổng thể đều xem như hotboy, mặc dù choảng đến mặt mũi bầm dập nom vẫn đẹp trai lai láng.

Đúng vậy, chúng nó không phải bị thương vì ngã, mà vì xích mích ẩu đả.

Chút trầy xước này sao mà làm khó được Du Chu, cậu nhanh tay nhanh chân xử lí vết thương trên người hai thằng nhóc đầu gai. Chậc, đúng là xuống tay độc ác, suýt chút là đạp gãy xương sườn luôn rồi.

Du Chu tập trung giải quyết xong xuôi, trước cửa đã xuất hiện hai vị, có vẻ là phụ huynh học sinh. Một người phụ nữ trong đó hùng hổ xông lên giáng một bạt tai vào mặt tóc vàng: “Tụi tao đổ tiền cho mày đến đây để học, chứ không phải để đánh nhau!”

Du Chu lùi bước theo bản năng, xem vở kịch trước mắt. Đợi hai thằng nhóc đầu gai bị lôi về rồi, Du Chu mới sáng tỏ ngọn nguồn từ vụ chửi bới ầm ĩ ban nãy. Hóa ra chúng nó đều là con riêng từ gia đình tái hôn, tóc vàng là con ruột người phụ nữ kia dẫn theo, đứa trẻ còn lại là con trai vợ trước, hai bên luôn luôn như nước với lửa, hễ chạm mặt là choảng nhau bất chấp.

Lông mày Du Chu khẽ chau, tâm tư thoáng bay xa, vài chuyện cũ mơ hồ bỗng chốc ùa tới. Mãi tận khi có học sinh đến, Du Chu mới hoàn hồn làm việc nghiêm túc. Trời ngả chiều, đa số hạng mục trọng điểm đã kết thúc, Du Chu nhàn rỗi hơn nhiều. Cậu đang dọn dẹp bàn của mình, cửa phòng y tế bỗng bị gõ vang.

Du Chu ngẩng đầu nhìn, là một nam sinh mặc đồng phục cài huy hiệu đoàn chỉn chu, trông khá là quen mắt. Đối phương nâng một chiếc bánh ga-tô nho nhỏ trên tay, đi kèm tấm thiệp chúc mừng kiểu cũ in hình du thuyền trường. Du Chu sững sờ, bảo: “Em vào đi.”

“Bác sĩ Du, may mà hôm qua có thầy.” Nam sinh có vẻ quen thuộc mấy hoạt động kiểu này, nâng bánh ga-tô bước vào, đặt mông ngồi đối diện Du Chu. Bấy giờ Du Chu mới phát hiện tay trái thằng nhóc đang quấn băng gạc, hiển nhiên là một trong số những thương binh hôm qua.

“Tôi là nhân viên y tế, bổn phận phải thực hiện thôi.” Du Chu đáp.

“Em được đoàn cử đến, mọi khi sinh nhật các thầy cô chúng em sẽ phụ trách đưa thiệp chúc mừng, em thấy lịch nhắc hôm nay là sinh nhật bác sĩ Du, bèn tự động xung phong tới tặng bánh ạ!” Nam sinh cực kì hướng ngoại, chẳng mảy may mất hứng bởi ngôn từ lạnh nhạt của Du Chu, “Chiếc bánh ga-tô nhỏ này mua bằng ngân quỹ nhà trường, quỹ hạn hẹp, bánh không lớn lắm, mong bác sĩ Du đừng chê nhé! Chúc mừng sinh nhật, bác sĩ Du.”

“Cảm ơn em.” Du Chu mỉm cười với nam sinh, nhận chiếc bánh nam sinh đưa tới. Cậu suy ngẫm chốc lát, lấy một bịch bánh quy ra khỏi ngăn kéo, đưa cho nam sinh bảo, “Đây là tôi tự nướng, em mang về ăn đi.”

“Thật hả? Bác sĩ Du mà cũng biết nướng bánh quy ư? Siêu quá!” Oắt con mười ba mười bốn tuổi đầu nào biết giả vờ khách khí, nhận bánh xong lập tức háo hức tháo chạy ngay.

Hiện tại còn chưa tan tầm, Du Chu cất bánh ga-tô và tấm thiệp vào ngăn kéo, đợi thời gian làm việc một ngày kết thúc mới xách bánh ga-tô nho nhỏ về nhà. Tiết trời buốt giá, bánh ga-tô để suốt buổi chiều vẫn tươi roi rói, Du Chu đi tắm theo thường lệ trước, dự định tắm xong lại nếm thử nó.

Kết quả Du Chu vừa rời khỏi phòng vệ sinh, trong phòng khách của cậu chợt xuất hiện thêm một người, bánh ga-tô trên bàn cũng bị cắt nham nhở, rõ ràng có kẻ đã tự ý xới hẳn lớp bơ phía trên lên ăn. Du Chu đứng ngây người tại chỗ, cõi lòng chua xót khôn nguôi, cảm giác dường như món đồ cậu hằng mong đợi luôn bị người ta vô tình hủy hoại, xưa nay chưa từng có thời điểm ngoại lệ.

Kẻ đầu têu Thiệu Vinh chẳng nhận thức được hành vi của mình có gì không đúng, cái bánh rẻ tiền này, vừa cắn một phát là biết ngay đồ hạ giá dở tệ. Thiệu Vinh bảo: “Sao mua bánh gì mà khó nuốt khiếp vậy?”

Du Chu không trả lời, cậu lẳng lặng cất bánh ga-tô vào tủ lạnh.

Thiệu Vinh cũng chả buồn xoắn xuýt vụ bánh ga-tô nhiều, hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi, còn lâu mới trông đợi hũ nút Du Chu sẽ hồi đáp. Hắn thấy Du Chu vừa tắm xong, tóc còn ướt nhẹp, vô cùng hào hứng vọt lên sấy tóc thay cậu, đợi tóc sấy khô rồi, người cũng bị hắn đè xuống giường.

Mục đích Thiệu Vinh tìm đến Du Chu xưa nay chỉ có một, tâm trạng tốt sẽ vuốt ve an ủi đôi chút, tâm trạng không tốt đều đi thẳng vào vấn đề. Mà hôm nay Thiệu Vinh rõ ràng rất vui vẻ, thậm chí còn nhích lại định hôn Du Chu.

Du Chu có chút kháng cự nụ hôn này, lúc Thiệu Vinh xáp tới, cậu bèn toan né tránh, song Thiệu Vinh nào cho cậu cơ hội trốn chứ, hắn thích nhìn bộ dạng không cam lòng của Du Chu nhất. Thật chẳng biết Du Chu lớn lên thế nào, hiền lành như thế, khiến kẻ khác vừa gặp liền muốn bắt nạt.

Du Chu nếm được vị bánh ga-tô từ khoang miệng Thiệu Vinh.

∻∻∻

Ngày hôm sau là cuối tuần, Du Chu thức dậy trễ. Sau khi bừng tỉnh cậu chả hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nghe di động Thiệu Vinh đổ chuông. Di động vang được một lát Thiệu Vinh mới mở mắt, mò mẫm di động kiểm tra thử, lập tức vọt xuống giường nghe điện thoại.

Du Chu nằm nghe tiếng Thiệu Vinh bước vào phòng tắm, nói câu “Tới ngay đây”, âm thanh nước đổ ào ào đồng thời vang lên.

Lúc trở ra Thiệu Vinh đã mặc xong quần áo, thấy Du Chu chưa tỉnh bèn trực tiếp đi luôn. Hiếm khi Úc Ngôn trở về, cả lũ sớm hẹn nhau đi chơi thỏa thích rồi.

Thiệu Vinh lo lắng cho Úc Ngôn, đương nhiên sẽ không đến muộn, nào ngờ lại có kẻ trơ tráo dám chạy tới nhà họ Úc đón người trước —— đúng là quá to gan!

Thiệu Vinh ra cửa nhanh như chớp.

Du Chu chờ bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh mới ngồi dậy. Cậu lấy bánh ga-tô trong tủ lạnh, giải quyết nốt phần bánh còn dư, mặc quần áo thể thao ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Trên đường bắt gặp vài cụ già đang đi dạo, Du Chu chào hỏi từng người, chạy chưa bao xa đã đến Giang Tân. Gió sông mát rượi khẽ phất qua gò má, nỗi tích tụ trong lòng Du Chu nhanh chóng xua tan phân nửa, ít nhất Thiệu Vinh cũng cảm thấy bánh ga-tô không ngon, cuối cùng nó vẫn thuộc về cậu.

Du Chu vừa vực dậy tinh thần được chút đỉnh, bỗng nghe đằng trước truyền đến một tiếng ầm, là âm thanh vật nặng ngã xuống. Cậu giương mắt quan sát, chỉ thấy một ông lão đang nằm sõng soài dưới mặt đất, tình trạng nom không ổn lắm.

Du Chu nào có thời gian đắn đo, vội chạy nhanh đến làm kiểm tra giúp ông. Cậu phát hiện dường như ông lão mắc bệnh tim, lập tức tìm vỉ thuốc khẩn cấp đút cho ông, đồng thời làm công tác cấp cứu phù hợp.

Sắc mặt ông lão dần chuyển biến tốt, chẳng mấy chốc lại tỉnh, trông thấy một người xa lạ canh chừng bên cạnh, ông lão sửng sốt, biểu cảm ngơ ngác. Du Chu lấy di động ra hỏi: “Cụ ơi, cụ có nhớ số điện thoại của người nhà không ạ?”

Ông lão chau mày, dường như đang cố hiểu lời của Du Chu.

Du Chu thấy dáng vẻ của ông lão, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, rõ ràng đây là triệu chứng Alzheimera[1]. Cậu thử nhìn cổ tay ông lão, phát hiện đồng hồ thông minh phía trên. Cậu dỗ dành ông lão ngồi lên dãy ghế dài, bảo ông lão dùng đồng hồ thông minh gọi điện cho người trong nhà.

[1] Alzheimer là một quá trình diễn tiến bệnh lý thần kinh khi não bệnh nhân dần mất đi khả năng vận hành bình thường theo thời gian. Bệnh Alzheimer gây ra thay đổi trong trí nhớ, giao tiếp, phán đoán, nhân cách và chức năng nhận thức nói chung.

Dễ dàng nhận ra bên kia rất lo lắng, hỏi rõ vị trí bèn nhờ Du Chu trông coi ông lão giúp, đối phương sẽ sang đón ngay tức thì.

Chừng mười phút sau, một người đàn ông vận âu phục giày da vội vàng chạy đến, thấy ông lão đang kéo tay Du Chu huyên thuyên say sưa, người đàn ông có chút kinh ngạc, song phần nhiều vẫn là cảm kích. Anh ta tiến lên bảo: “Thật sự rất cảm ơn cậu! Sáng nay giúp việc nhà tôi đi chợ quên đóng kín cửa, vừa lơ là một chốc bố tôi đã mất tích. Tim của ông ấy không tốt lắm, tôi lùng sục khắp mọi nơi, nào ngờ ông ấy lại chạy đến nơi này.”

“Cụ bảo phải đón con trai ở đây.” Du Chu luôn luôn kiên nhẫn với các bệnh nhân, ban nãy cậu vừa trò chuyện cùng ông lão xong.

Tuy rằng trí nhớ đang dần suy yếu, song người mắc bệnh Alzheimer vẫn sẽ hằn sâu vài kí ức ấn tượng, thậm chí còn ngỡ rằng bản thân đã dừng lại tại thời điểm ấy.

Người đàn ông hơi ngẩn ra, cũng ngồi xuống dãy ghế dài, khẽ cầm một bàn tay khác của ông lão. Có lẽ đối phương đã tự mình gánh vác quá lâu, bèn tâm sự đôi điều với Du Chu: “Thuở bé tôi bị lũ buôn người bắt cóc, đúng ngay thời điểm tan học. Trước đấy tôi từng cãi nhau với bố tôi một trận, trách ông từ trước đến nay chưa từng quan tâm tôi, mỗi lần trời mưa các bạn đều có bố mẹ cầm ô đưa đón, chỉ có mỗi tôi là phải đợi đến khi trời tạnh, hoặc đội mưa chạy về nhà. Sau khi tôi bị lừa bán, mẹ tôi dần mắc bệnh trầm cảm, bà không chịu đựng nổi áp lực, nghĩ quẩn tự sát trước lúc tìm được tôi. Bố tôi bán nhà, một thân một mình dãi dầu từ Nam chí Bắc, rốt cuộc cũng tìm được tôi… Chính là ngôi trường ở ngay đằng trước, bây giờ đã dỡ bỏ rồi.”

Du Chu lặng thinh lắng nghe, đợi người đàn ông nói xong mới đề nghị anh ta dẫn ông lão đến bệnh viện kiểm tra. Người đàn ông cảm ơn liên tục, ngỏ ý xin số điện thoại Du Chu để lần sau liên lạc.

Du Chu đưa mắt nhìn hai bố con rời đi, ngồi trở lại trên dãy ghế dài. Mãi đến khi nắng đông phơi phới, xua tan cái rét tảng sáng, Du Chu mới đứng dậy đến chợ nông nghiệp gần đó mua đồ.

Thời tiết dạo gần đây khá ổn, giá thức ăn không tăng bao nhiêu, Du Chu mua đủ hoa quả rau dưa thịt cá trong ngày mà tốn chưa quá một trăm tệ, chủ sạp hay ghé nhận ra cậu, còn biếu thêm một vốc hành tỏi: “Nhờ lần trước cậu nhắc tôi vụ cho thằng cu con uống xi-rô ho sai cách, tôi đã đổi sang vị thuốc thanh nhiệt, giờ nó khỏi hẳn rồi.”

Ý tốt chẳng tiện chối từ, Du Chu đành phải nhận lấy, bụng nghĩ có thể làm thêm món gì với ngó hành xanh biếc cùng tỏi tươi này đây.

Du Chu dành hết mấy ngày cuối tuần trong xó bếp, còn nướng rất nhiều bánh quy nhỏ, phân phát cho hàng xóm xung quanh.

Các hàng xóm đều rất niềm nở mời Du Chu vào nhà ăn trái cây, Du Chu mỉm cười từ chối. Lại thêm một tuổi, Du Chu cảm thấy bản thân chẳng tiến bộ được bao nhiêu, thế nhưng cậu vẫn đang nỗ lực tiếp xúc với mọi thứ xung quanh.

Dẫu cho đã từng vấp ngã thương tích đầy mình, cậu cũng muốn sống một cuộc đời thật tử tế.

Du Chu lau dọn nhà bếp sạch sẽ, di động bỗng khẽ rung. Cậu mở ra kiểm tra, là bạn trên WeChat nhắn tin:【Tôi thực sự đách thể hiểu nổi, đã nhiều năm vầy rồi mà lũ đần đó vẫn bợ đít tên kia như xưa, đách thể hiểu nổi!!! Rốt cuộc tên kia có điểm gì tốt cơ chứ?】

Đấy là một nhà phê bình ẩm thực mà Du Chu quen được trong nhóm giao lưu mĩ thực, con nhà đại gia chính hiệu, vi vu khắp chốn quanh năm suốt tháng, thưởng thức mĩ thực ở các quốc gia.

Sau khi Du Chu và Thiệu Vinh bên nhau mới phát hiện anh bạn này vốn quen biết Thiệu Vinh —— hơn nữa Thiệu Vinh còn là một trong số “lũ đần” mà anh ta vừa nhắc.

Chắc hẳn vì trông Du Chu rất đáng tin cậy, không ít người đều cực kì thích tâm sự cùng Du Chu, anh bạn này chính là một trong số đó.

Du Chu lại biết được một chuyện từ vô vàn lời cay cú của anh ta: Người nọ trở về nước.

Mấy hôm nay Thiệu Vinh hưng phấn vội chạy ngược chạy xuôi, rõ ràng chính là vì nguyên nhân ấy.

Có lẽ nên cân nhắc chấm dứt mối quan hệ với Thiệu Vinh.

Du Chu thầm nghĩ trong lòng.

Hết chương 02

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.