Hợp Cửu Tất Phân

Chương 26: .::: Chẳng nỡ đánh :::



Từ bé tới giờ Thiệu Vinh chưa hề biết kiên nhẫn là gì, cũng chưa ai dám thách thức sự kiên nhẫn của hắn. Dẫu cho là cái thời hắn thích Úc Ngôn nhất, Úc Ngôn cũng chả dám đòi hỏi hắn cao như vậy, Úc Ngôn sẽ áng chừng đúng lúc mà đáp lại hắn đôi chút, khiến hắn không đến mức nổi nóng và đánh mất mọi hứng thú.

Mà hiển nhiên Du Chu chẳng thông minh bằng Úc Ngôn. Đối diện với lời chất vấn đong đầy lửa giận của Thiệu Vinh, Du Chu không thể thốt ra được câu nào.

Du Chu muốn lảng tránh đề tài này theo bản năng, cậu chẳng muốn phơi bày hết thảy chuyện quá khứ ở trước mặt Thiệu Vinh, dùng nó để đạt được sự đồng tình hay tha thứ từ hắn.

Chuỗi ngày quá khứ ấy, vĩnh viễn duy trì vẻ ngời sáng tốt đẹp trong lòng Du Chu.

Nếu không phải Tề Minh Dập lại xuất hiện lần nữa, Từ Thành Lễ lại tìm cậu lần nữa, có lẽ Du Chu sẽ chẳng bao giờ nhớ lại giai đoạn nửa tháng canh giữ trước cửa phòng bệnh, cũng sẽ chẳng bao giờ nhớ lại ánh mắt xa lạ cuối cùng mà Tề Minh Dập nhìn về phía mình.

Xưa nay Du Chu chưa từng nghĩ đến việc phải ngoảnh đầu, xưa nay chưa từng nghĩ tới việc cướp Tề Minh Dập khỏi tay Từ Thành Lễ.

Cậu mong rằng, từ đầu chí cuối mọi thứ hãy giống hệt bây giờ là được rồi, đoạn tình cảm bị Tề Minh Dập lãng quên, bị những kẻ khác chà đạp tùy ý, một mình cậu trân trọng nó là được rồi.

Không ai phải tiếp tục đưa ra lựa chọn, không ai phải tiếp tục khổ sở.

Như vậy thật tốt xiết bao.

Du Chu vươn tay vòng qua eo Thiệu Vinh, cậu vùi mặt vào lồng ngực hắn, nước mắt dần tuôn khỏi vành mắt, bắt đầu lẳng lặng nghẹn ngào.

Cậu đâu có muốn khóc, đều do Thiệu Vinh cứ hỏi mãi. Nếu Thiệu Vinh đừng hỏi gì cả, cậu cũng sẽ chẳng để ý những điều ấy, kí ức về mùa hạ ám ảnh hoang đường nọ sẽ chẳng ùa về trong cậu.

Thiệu Vinh quả thực nổi trận lôi đình. Hắn nhớ tới đêm hôm đó hắn cầm vé xem liveshow về nhà, Du Chu cũng ôm hắn nức nở như vầy đây, hắn cứ tưởng rằng Du Chu nướng bánh thất bại nên khóc nhè, hắn còn trêu chọc đôi câu, hôn cậu dỗ dành cậu cả buổi trời.

Kết quả thế nào, ranh con này òa khóc vì nhớ đến tình cũ!

Thiệu Vinh hỏi: “Cậu đang ỷ vào việc tôi đếch nỡ đánh cậu đúng không Du Chu?”

Du Chu vùi đầu cứng nhắc vào lòng Thiệu Vinh, nằm im lìm. Giữa hai người chả còn tí khoảng cách nào, quanh chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc nhất mọi ngày.

Du Chu giở trò lừa bịp như thế, Thiệu Vinh đúng là chẳng làm gì được cậu thật. Nếu hắn có thể đánh Du Chu đã đánh từ lâu rồi, khéo bây giờ Du Chu vẫn còn nằm viện đấy chứ, đào đâu ra cơ hội ẵm con trai cún bỏ chạy.

Thiệu Vinh đẩy Du Chu đương nằm rạp trước ngực mình ra, cúi đầu hôn đi giọt nước mắt vương trên mặt Du Chu.

Mấy hôm nay hắn có tìm hiểu về Tề Minh Dập, biết mẹ Tề Minh Dập là nghệ thuật gia nổi tiếng, bố là doanh nhân hết sức có tiếng tăm, đều là nhân vật tai to mặt lớn.

Một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, với loại gia cảnh giống Tề Minh Dập cộng thêm chốn thủ đô xô bồ, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết cuộc tình non nớt kia sẽ có kết quả gì.

Cái nết hiền như cục bột của Du Chu, ắt hẳn lúc ấy đã bị bắt nạt cực kì thê thảm.

Nếu không vì sao hắn chỉ mới hỏi đôi câu mà Du Chu lại khóc dữ tới nhường này.

Thiệu Vinh ghìm chặt đối phương trong ngực mình, nhìn vành mắt đỏ bừng của Du Chu, cảm thấy vừa đáng thương vừa khiến người ta muốn bắt nạt một cách kì lạ.

Thiệu Vinh lại hôn đôi môi của Du Chu chút đỉnh, nhếch môi bảo: “Nếu lúc đó cậu thích tôi thì làm gì sinh lắm chuyện như thế. Con người tôi ấy à, từ bé đã không sợ trời không sợ đất, mười ba mười bốn tuổi phát hiện mình thích đàn ông bèn lập tức hiên ngang thông báo cho cả nhà, nhắc nhở anh cả nhớ cưới vợ sinh con sớm tí, bởi sau này gã bắt buộc phải gánh vác nhiệm vụ nối dõi tông đường rồi. Hồi đó ông nội tôi còn chạy sung lắm, cầm roi toan quất tôi, tưởng tôi là thằng ngu chắc? Dĩ nhiên tôi sẽ chả đứng yên để lão đánh rồi, lão muốn đánh tôi bộ tôi đếch biết chạy à? Gà bay chó sủa quậy um sùm vài lần, họ cũng đành phải chấp nhận hết thôi.”

Du Chu ngơ ngác ngước nhìn Thiệu Vinh.

Du Chu luôn luôn viết hết mọi suy nghĩ lên mặt mình, Thiệu Vinh há không nhận ra cậu đang bâng khuâng điều gì?

Thiệu Vinh bảo: “Sao nào? Cậu tưởng ngậm mồm giấu giếm thì tôi sẽ không đoán được chắc? Du Chu à, tôi thật sự chẳng có ý định truy cứu chút chuyện vặt năm cậu mười mấy tuổi đâu, hồi xưa cậu biết hẹn hò, lẽ nào tôi lại không biết ư?”

Thiệu Vinh chẳng những từng hẹn hò, mà còn hẹn hò rất nhiều lần, đáng tiếc đa số đều được mười ngày nửa tháng là tan rồi, ngay cả bàn tay còn chả thèm nắm.

Đương nhiên, Thiệu Vinh sẽ không kể với Du Chu chuyện này, hắn sợ Du Chu kiêu căng thái quá, bởi suy cho cùng nhiều năm vầy rồi mà chỉ có mỗi một người là hắn muốn hôn muốn ôm thôi. Vì cậu, ngay cả việc theo đuổi Úc Ngôn cũng dần trở nên vô nghĩa.

Thiệu Vinh nói tiếp: “Cùng lắm chỉ loanh quanh mấy chuyện bị phụ huynh phản đối, cản trở từ bạn bè, cặp đôi trẻ xa nhau mà thôi, có gì khó đoán đâu?” Tầm mắt hắn khóa chặt khuôn mặt Du Chu, “Tôi hỏi cậu một chuyện, mỗi lần cậu lên giường với tôi thì nghĩ tới tôi, hay là nghĩ tới tên kia?”

Vành tai Du Chu thoắt cái đỏ bừng. Tơ tưởng về kẻ khác khi nằm trên giường Thiệu Vinh, Du Chu nào có dám. Thứ nhất cậu không làm được chuyện như vậy, thứ hai thuở ban đầu vừa thấp thỏm vừa sợ sệt, sau này lại nhận thức rõ ràng rằng trừ sườn mặt ra – Thiệu Vinh chẳng mảy may giống Tề Minh Dập.

Du Chu ấp úng trả lời: “Không, không có nghĩ tới người khác.”

“Tin chắc cậu cũng chẳng dám.” Thiệu Vinh điều chỉnh đèn sáng hơn chút đỉnh, xáp đến hôn Du Chu.

Đêm nay Thiệu Vinh quyết để đèn rạng, buộc Du Chu nhìn rõ từng chi tiết nhỏ trên giường, từ ngoan ngoãn gọi tên của hắn đến gọi các loại Thiệu ca Vinh ca ca ca ông xã.

Thiệu Vinh mê chết cái cảm giác khi bắt nạt Du Chu, xong việc còn quyến luyến khôn nguôi thều thào rằng: “Muốn chụp lại bộ dạng ban nãy của em ghê.”

Tấm lưng Du Chu tức khắc cứng đờ.

Thiệu Vinh cười phá lên sảng khoái, bế Du Chu vào phòng vệ sinh thanh lí cơ thể.

Du Chu bị Thiệu Vinh giày vò hết lần này tới lần khác suốt một đêm, vừa dính giường là ngủ say ngay. Sáng hôm sau còn dậy trễ giờ làm.

Thiệu Vinh chẳng hề nghĩ rằng đây là lỗi của mình, nghe thấy Du Chu gọi cho phía nhà trường xin đi muộn nửa tiếng đồng hồ còn khoái trá ra mặt: “Hiếm có ghê nhở, nhân viên y tế gương mẫu ở trung học số 18 của chúng ta thế mà lại ngủ nướng đi làm muộn.”

Du Chu tức lắm luôn, cậu dồn hết can đảm trừng Thiệu Vinh một cái.

Phòng khách bắt sáng rất tốt, Thiệu Vinh ngồi trong ánh dương vàng óng, toàn thân có vẻ được dát một vầng sáng nhàn nhạt. Thời điểm hắn không phô bày khía cạnh xấu xa thì trông cũng rất liêm chính đường hoàng, anh tuấn phi phàm.

Đáng tiếc thời điểm hắn không trêu cậu quá ít. Thiệu Vinh chứng kiến Du Chu trừng mình như vậy, cảm giác vị trí mềm mại nhất nơi đáy lòng phảng phất bị thứ gì đó nện trúng.

Thiệu Vinh thấy vừa ngạc nhiên vừa thú vị, lập tức bị dụ dỗ nhào đến hôn Du Chu, hôn thỏa thuê mới bảo: “Em yêu à, người khác trợn mắt trông hung dữ quá chừng, nhưng em trừng mắt lại y hệt đang gạ anh đấy, em làm sao hay thế?”

“Em, em hổng có!” Du Chu giận tới độ lắp bắp.

“Em, em có đó.” Thiệu Vinh còn nhái lại kiểu cà lăm của cậu. Nhái lại xong hắn tự bật cười trước, đè Du Chu xuống ghế xô-pha hôn cả buổi trời.

Sau khi xác nhận quá khứ của Du Chu thê thảm tột cùng, Thiệu Vinh cảm giác bụng dạ mình khoan dung hơn trước rất nhiều. Dẫu sao đi chăng nữa Du Chu cũng ở trên giường hắn rồi, cái lũ họ Tề họ Lí họ Triệu gì đó, đếch bố con thằng nào có cơ hội cướp người của hắn.

Tâm trạng Thiệu Vinh khá tốt, hắn lái xe đưa Du Chu đến trường, sau khi dừng xe trước cổng trường thì đòi một nụ hôn tạm biệt xong mới chịu vòng ngược về hướng công ty.

Đây là lần đầu tiên Du Chu đi muộn tận nửa tiếng, vừa bước vào cổng đã vội chạy đến phòng y tế. Cậu mở cửa sắp xếp mặt bàn thật ngăn nắp, rồi lại đâu vào đấy mà bắt đầu công việc một ngày.

Buổi trưa, Thiệu Vinh gọi điện tới báo đã chuyển toàn bộ đồ đạc của cậu sang nhà mới, cũng đổi nốt chìa khóa ở cái xó dột nát bên kia rồi, bao giờ cậu dỗ hắn nguôi giận hắn mới trả chìa khóa lại cho cậu, buổi trưa nhớ về nhà đút Béo Ú ăn.

Du Chu bỗng dưng chưa phản ứng kịp. Chờ cậu trở lại căn hộ Thiệu Vinh mua mới sực nhận ra Thiệu Vinh hoàn toàn nói thật, bởi lẽ tất cả đồ đạc sử dụng được trong nhà cũ của cậu đương chất đầy ngoài phòng khách, chẳng hề sót món nào.

Đây quả thực là chuyện mà Thiệu Vinh sẽ làm.

Thiệu Vinh hãy còn dỗi hời cậu, Du Chu nào dám tìm hắn lý sự, chỉ đành nấu cơm cho mình với Béo Ú đoạn tranh thủ thời gian sắp xếp đồ đạc nằm lăn lốc lộn xộn ngoài phòng khách, xong xuôi hết mới rời nhà.

Nắng chiều long lanh, sân trường bận rộn chuẩn bị cho dạ hội Ngũ Tứ, hội trường quá bé nên không chứa hết học sinh nổi, chính vì vậy phải bố trí dạ hội ở bên ngoài, flycam bay loạn xạ trên trời, ắt hẳn là đương nghiên cứu góc quay phù hợp.

Bầu trời quang đãng chẳng một gợn mây, trông có vẻ thời tiết tối nay cũng tốt lắm đây.

Buổi chiều tan tầm, Du Chu bị tụi Trình Lâm kéo đi thay quần áo và trang điểm. Sau khi vào phòng hoạt động của ban nhạc chúng nó, Du Chu mới trông thấy tụi Trình Lâm lôi trang phục cần mang khi lên sân khấu.

Mấy bộ trang phục này vừa nhìn là biết ngay không rẻ mạt gì cho cam. Rồi tiếp tục nhìn sang, còn có một chuyên gia trang điểm chờ ở đằng kia, đống mỹ phẩm trưng bày phía trước nom hết sức đắt tiền.

Dù gia đình Trình Lâm có khá giả tới đâu, thì vẫn chớ nên phung phí vô tội vạ như vậy.

Trình Lâm thấy nét mặt Du Chu hiện sự nghi ngờ rõ rệt bèn giải thích rằng: “Mấy thứ này là do Thiệu ca gọi người đưa sang, chuyên viên trang điểm cũng do Thiệu ca mời tới luôn, anh ấy nói sợ anh dị ứng với mỹ phẩm bình thường.”

Lúc Trình Lâm nhận điện thoại của Thiệu Vinh thì cũng sốc lắm, câu đầu tiên nó thốt ra chính là “Em tưởng Thiệu ca chia tay với Du ca rồi chứ?”, kế đó Thiệu Vinh chỉ hời hợt đáp, “Vớ vẩn, chỉ nảy sinh chút mâu thuẫn nhỏ thôi.”

Trình Lâm tin sái cổ, chính vì vậy khi nghe Thiệu Vinh bảo muốn hỗ trợ trang phục mời chuyên viên trang điểm nó bèn gật đầu lia lịa.

Không phải Trình Lâm mặt dày nghĩ rằng chúng nó thân với Du Chu nên nhận đồ từ Thiệu Vinh là lẽ đương nhiên, mà là vì cái tuổi này luôn ôm sự tự tin khó tả, nó cảm thấy tương lai mình nhất định sẽ có triển vọng lớn, đến lúc ấy nó sẽ báo đáp gấp mười, gấp trăm lần sự giúp đỡ từ họ và vé xem liveshow mà Thiệu Vinh đưa chúng nó hiện tại.

Du Chu đâu ngờ rằng hết thảy đều là nhờ Thiệu Vinh gọi người đem đến. Trái tim cậu hơi nôn nao, mà bấy giờ chuyên viên trang điểm đã nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống trước tấm gương, vừa hỏi dò ý kiến của cậu vừa trang điểm cho cậu.

Cả lũ Trình Lâm đồng loạt ngồi xổm bên cạnh ngắm nghía, ngắm tới độ vành tai Du Chu đỏ bừng, cậu không kìm được bảo: “Mấy đứa lo thay quần áo đi chứ?”

Chuyên viên trang điểm thấy tai Du Chu hơi ửng hồng, âm thầm cảm thán làn da này hoàn hảo ghê, chẳng có thâm nám cũng chẳng có xíu tì vết nào, vừa non mịn vừa co dãn, không mảy may xuất hiện sự sần sùi và chảy xệ của cánh đàn ông cẩu thả đương thời, nhìn sơ cũng đủ biết là một người làm việc nghỉ ngơi điều độ và chịu khó rèn luyện. Hơn nữa còn dễ thẹn thùng đỏ mặt nhường ấy, chả biết thiếu gia nhà họ Thiệu đào được ở chỗ nào.

Chuyên viên trang điểm này xem như khá nổi tiếng trong giới, nếu chẳng phải thiếu gia nhà họ Thiệu chi trả hào phóng, chưa chắc hắn thèm để ý đến kiểu đêm hội xoàng xĩnh của tụi nhóc cấp hai, càng khỏi nói tới việc trang điểm cho một bầy oắt con loi choi. Tuy nhiên một khi đã nhận việc thì không thể vứt đạo đức nghề nghiệp cơ bản được, chuyên viên trang điểm dặm cho Du Chu một lớp trang điểm phù hợp dựa vào tình trạng da cùng ngũ quan của cậu.

Tụi Trình Lâm thay trang phục xong bèn vọt ra vây quanh chỗ Du Chu. Trình Lâm thân với Du Chu nhất, nó hết sức kích động tâng bốc Du Chu: “Tía má ơi, xinh quá ta, Du ca cười cái coi! Mau cười một cái cho tụi em xem đi!”

Bị nhiều người đồng loạt quan sát thế này Du Chu nào cười nổi, tai cậu hãy còn đỏ bừng đây, cậu giục Trình Lâm nhanh ngồi xuống trang điểm. Chuyên viên trang điểm nhận được cuộc gọi từ phía Thiệu Vinh, quay về phía tụi Trình Lâm đương nói chuyện cùng Du Chu chụp một bức gửi qua, xem như để khách hàng kiểm tra thành quả công việc.

Một bên khác, Thiệu Vinh vừa kết thúc đợt xã giao với đối tác xong. Nhận được bức ảnh do chuyên viên trang điểm gửi đến bèn mở ra xem thử, hắn không nhịn được phì cười chọc chọc đôi má phớt hồng do dặm phấn má của Du Chu. Hắn nhờ người đóng gói một suất ăn lớn đặt vào trong xe, gọi tài xế đem nó tới trường trung học số 18.

Hết chương 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.