Hợp Cửu Tất Phân

Chương 3: .::: Giúp tôi một việc :::



Mấy hôm nay Du Chu đang bận suy nghĩ làm sao để đề xuất chia tay, Thiệu Vinh lại bị mẹ gọi về nhà. Mẹ Thiệu bảo dưỡng rất tốt, hơn năm mươi tuổi mà chỉ như đầu ba thôi, bà ngồi xuống, từ tốn nhấp một hớp trà, đoạn bảo: “Ái chà, đúng là hiếm có, tôi còn tưởng anh quên đường về nhà luôn rồi đấy.”

Thiệu Vinh thấy giọng điệu mẹ hắn khá cay cú, chả dám cãi lại.

Mẹ Thiệu tự nhận mình chẳng phải là bậc phụ huynh cổ hủ, Thiệu Vinh nói không thích phụ nữ, bà cũng nào ép Thiệu Vinh tìm bạn gái. Thế nhưng nếu đã tuyên bố yêu đàn ông, hai sáu hai bảy tuổi đầu chí ít cũng nên có một tấm hình chứ? Bõ công mang nặng đẻ đau, mẹ Thiệu sớm đi guốc trong bụng hắn rồi, cái thứ đần độn như hắn mà không có sự can thiệp từ bà, thì còn lâu mới quen được người đàng hoàng! Mẹ Thiệu nói: “Tôi mặc kệ anh thích nam hay nữ, nếu anh không chịu dẫn người về nhà để tôi kiểm tra, tuần sau tôi sẽ bắt đầu sắp xếp ngày xem mắt cho anh.”

Có một vài mối quan hệ chả kín kẽ nổi, chí ít trước mắt mẹ Thiệu đã nắm giữ một danh sách “Tài nguyên xem mắt” môn đăng hộ đối, giới tính nam, khuynh hướng tình dục cũng là nam.

Thiệu Vinh nghe xong thầm nghĩ không ổn, hắn lập tức đáp: “Con có đối tượng!”

Thiệu Vinh cũng chẳng hề nói dối, hắn vẫn luôn lui tới cùng Du Chu đấy thôi. Tính tình Du Chu hiền lành, còn am hiểu bếp núc như vậy, nhất định sẽ chiếm trọn thiện cảm của mẹ Thiệu.

Thiệu Vinh càng ngẫm càng cảm thấy hợp lí, vẻ mặt tràn đầy chắc nịch, không thể soi ra bất kì sự chột dạ nào từ hắn. Mẹ Thiệu thấy thế lại hơi tin tưởng, gật đầu bảo: “Được thôi, vậy anh dẫn về cho tôi xem thế nào, tôi sẽ không ép anh đi nữa. Nếu là người đáng tin thì lo mà ổn định sớm một chút, già cái đầu rồi, đừng có suốt ngày làm thằng lông bông.”

Thiệu Vinh chả thèm để bụng đáp ứng, ăn xong bữa cơm gia đình bèn lái xe sang chỗ Du Chu.

Ngờ đâu Du Chu vậy mà vắng nhà.

Đúng là chuyện hết sức kì lạ.

Thiệu Vinh có chìa khóa nhà Du Chu, mở cửa tùy ý ngồi phịch xuống ghế xô-pha phòng khách, đánh giá căn hộ ọp ẹp tột cùng của cậu, hắn bĩu môi, nhớ đến căn hộ mình mua mãi chưa tặng được. Người như Du Chu trông lành tính là thế, song nhiều lúc lại rất cố chấp, không cần nhà, không cần xe, càng không cần thẻ tín dụng hắn đưa.

Thiệu Vinh ngồi chờ phát chán, cầm cuốn tạp chí đặt trên bàn Du Chu lật ra xem. Tạp chí Du Chu mua cũng hết sức nhạt nhẽo, ấy vậy mà là tạp chí món ngon, phía trên toàn in giới thiệu đồ ăn cùng thực đơn. Thiệu Vinh chỉ lướt vài trang đã cảm thấy vô vị, thuận tay vứt nó đi.

May mà bấy giờ Du Chu kịp trở về, Du Chu cầm chìa khóa mở cửa, gương mặt hơi ửng hồng, cũng chẳng biết là do gió thổi hay do thứ gì tác động. Nhìn thấy Thiệu Vinh uể oải ngồi trên xô-pha, Du Chu sửng sốt chút đỉnh, ngạc nhiên hỏi: “Anh đến rồi ư?”

Thiệu Vinh cảm giác điệu bộ ngơ ngơ ngác ngác hiện tại của Du Chu không giống với mọi khi lắm, hắn đứng dậy đi qua, chặn Du Chu ngay cánh cửa, nghiêng đầu hít một hơi, là mùi rượu. Hắn tràn đầy hứng thú hưng binh vấn tội: “Đã muộn thế này mà còn ra ngoài với ai? Dám uống rượu cơ à?”

Du Chu cũng chả thích mùi rượu. Do hôm nay con trai của ông lão nọ mời cậu dùng bữa, cậu nghĩ ăn hết bữa cơm thì coi như xong việc, tránh khiến người ta nhớ hoài ân tình này. Kết quả đối phương không hổ là doanh nhân thành đạt, chẳng những biết cách pha trò trên bàn ăn, còn khuyên cậu uống vài ly rượu nữa.

“Với một người bạn vừa quen vài hôm trước.” Du Chu khai thật.

Thiệu Vinh cứ ngỡ Du Chu ra ngoài liên hoan cùng đồng nghiệp, ngờ đâu thật sự tra hỏi được chút tình huống mờ ám. Hắn khẽ chau mày, siết chặt lấy eo Du Chu nghiêm túc chất vấn: “Nam hay nữ?”

Du Chu không quen nói chuyện với người khác kiểu này, đôi má càng thêm đỏ lựng, chẳng hề nói dối: “Nam ạ.” Cậu cảm thấy hơi nóng, bèn ngẩng đầu lên đối diện với con mắt sâu thẫm của Thiệu Vinh.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Vinh nhìn kĩ Du Chu như vậy, rõ ràng vẫn là gương mặt bình thường, chiếc mũi bình thường, khuôn miệng bình thường, sau khi ngấm men say lại bỗng thu hút bất ngờ. Vừa nghĩ đến chuyện ban nãy Du Chu ra ngoài một mình với kẻ khác, khả năng lớn đã bị người ta chứng kiến bộ dạng này rồi, trong lòng Thiệu Vinh chợt bốc lên ngọn lửa âm ĩ.

Thiệu Vinh ngang ngược cúi đầu hôn Du Chu, hôn đến nỗi toàn thân cậu mềm oặt, hắn vươn tay cởi khuy áo Du Chu. Tầm mắt Du Chu thoáng lướt qua rèm cửa sổ để ngỏ, sực nhớ bọn họ vẫn đang đứng trong phòng khách, thế là hấp tấp chộp lấy tay Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh hiểu rõ tính cách Du Chu, chẳng hề cưỡng ép cậu, chỉ thong thả nhấc bổng cậu lên đi đến phòng ngủ. Phòng ngủ cũng cực kì nhỏ, đặt mỗi một chiếc giường đã chiếm gần hết không gian rồi, Thiệu Vinh cảm thấy điều này khiến hắn vơi đi rất nhiều thú vui, nếu Du Chu chịu nhận căn hộ hắn tặng, thì hắn có thể chơi đùa Du Chu thỏa thích rồi.

Thiệu Vinh ném Du Chu lên giường, đè người dưới thân mình, chất vấn người đàn ông ấy rốt cuộc là ai, quen kiểu gì, lí do hẹn cậu ra ngoài. Du Chu thành thật trả lời hết tất cả, bấy giờ Thiệu Vinh đã cởi sạch quần áo cậu, lại hỏi: “Gã ta mấy tuổi? Ngoại hình thế nào?”

“Chưa biết tuổi.” Du Chu đáp, “Trông rất bảnh.”

Thiệu Vinh khẽ nheo mắt, đây là lần đầu tiên hắn nghe bạn tình của mình khen người đàn ông khác bảnh bao trên giường, nếu chả phải nét mặt Du Chu giống hệt tờ giấy trắng viết rõ hai chữ vô tội, có lẽ Thiệu Vinh sẽ hoài nghi Du Chu đang cố tình khiêu khích hắn.

Bàn tay vuốt eo Du Chu bỗng dùng sức: “Trông rất bảnh cơ à?”

Du Chu không khỏi run rẩy.

Đêm dài đằng đẵng, Thiệu Vinh giày vò cơ thể Du Chu từ trong ra ngoài, cuối cùng còn nghiêm túc cắn vành tai Du Chu, khẽ thều thào: “Nếu lần sau còn dám trốn tôi đi uống rượu với kẻ khác, tôi sẽ phạt cậu như vậy nữa đấy.”

Du Chu mệt nhoài nhắm nghiền hai mắt, cả người rệu rã nép vào lồng ngực Thiệu Vinh.

∻∻∻

Lúc Du Chu tỉnh giấc, trời đã sáng tỏ rồi, Thiệu Vinh vẫn chưa rời đi, hắn đang tựa trên đầu giường chơi game. Thiệu Vinh phát hiện Du Chu thoáng nhúc nhích, bèn bóp bóp má của cậu, tùy ý bảo: “Tôi gọi người giao thức ăn đến, cậu khỏi cần nấu đâu, đánh răng rửa mặt xong thì ra ăn luôn.”

Du Chu ngước nhìn hắn, ánh mắt thoáng chút ngờ vực. Xét theo mọi khi, nếu cậu dậy trước làm điểm tâm sẵn, Thiệu Vinh sẽ nán lại dùng bữa chốc lát; còn nếu Thiệu Vinh dậy trước, hắn sẽ chả chờ đợi tự lái xe ra ngoài ăn luôn. Mặc dù suốt hai năm qua bọn họ có thể xem như trạng thái nửa ở chung, nhưng trên cơ bản phần lớn thời gian sinh hoạt không hề trùng nhau.

Thiệu Vinh thấy Du Chu trông sang, nhích qua thơm má Du Chu một cái.

Thiệu Vinh biết hôm qua mình làm quá trớn, nên hiếm khi tốt bụng mà bế Du Chu đi rửa ráy, vì thế mới phát hiện thể chất Du Chu thuộc dạng dễ ứ máu, thoáng dùng tí sức sẽ xanh tím lỗ chỗ ngay. Thiệu Vinh chơi xấu khom lưng xuống, cố ý mút một dấu hôn nổi bần bật trên cổ Du Chu.

Du Chu lập tức tỉnh táo, lẩn tránh vọt vào phòng vệ sinh. Cậu đóng sầm cửa lại, nghe thấy Thiệu Vinh ở bên ngoài bật cười khoái trá, Du Chu xấu hổ thoáng nhìn vào gương, phát hiện trên cổ mình xuất hiện một vệt đỏ táy liếc mắt là nhận ra ngay, cậu thoáng lo âu, sợ bị kẻ khác phát hiện.

Cũng may đang là mùa đông, áo đều là cổ lọ, còn có thể choàng khăn quàng cổ. Du Chu nghiêm túc rửa mặt sạch sẽ, tự diễn tập làm thế nào để mở lời với Thiệu Vinh trong lòng, vừa lấy dũng khí đẩy toang cánh cửa thì chợt phát hiện Thiệu Vinh đang khoan thai ngồi dùng điểm tâm ngoài phòng khách.

Ăn xong hẵng nói vậy, Du Chu thầm nghĩ bụng, đoạn cùng Thiệu Vinh giải quyết sạch điểm tâm hắn gọi người giao đến khách sạn.

Thiệu Vinh ăn xong trước, ngồi ở bên cạnh ngắm Du Chu. Du Chu rất quý trọng lương thực, Thiệu Vinh biết rõ thói quen của cậu, nên cũng chẳng gọi bao nhiêu, chỉ lựa khẩu phần hai người vừa đủ ăn. Đợi Du Chu dùng phân nửa, Thiệu Vinh mới chịu quăng quả bom nặng kí nhất: “Cuối tuần sau cậu về nhà với tôi một chuyến.”

Du Chu ngây người, nhìn thẳng vào Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh dửng dưng bảo: “Tôi come out với gia đình từ lâu rồi, hậu quả là mẹ tôi lại sưu tầm hàng tá ‘Tài nguyên’ nhảm nhí, đòi sắp xếp buổi xem mắt cho tôi, đối tượng hẹn hò đều là nam giới.” Hắn bộc lộ biểu cảm rặt vẻ xin thứ cho kẻ bất tài, “Tôi dị ứng mấy vụ xem mắt lắm, nên thuận miệng khai với mẹ tôi có bạn trai rồi, cuối tuần sau dẫn về cho mẹ xem xét.”

Du Chu cất tiếng: “Em…”

Thiệu Vinh nói: “Đừng sợ, ăn một bữa cơm bình thường mà thôi, cậu chớ căng thẳng. Cũng chẳng cần chuẩn bị quà cáp đâu, mẹ tôi chả thiếu thứ gì, vác thân đến là được.” Thấy cơ thể Du Chu cương cứng, Thiệu Vinh kéo cậu vào lồng ngực, lúc nặng lúc nhẹ nắn bóp cổ tay mảnh khảnh đến hiện rõ mạch máu xanh nhạt của cậu, “Ngoan, giúp tôi lần này thôi.”

Du Chu hiếm khi được nghe Thiệu Vinh trò chuyện mềm mỏng, lời ra tới miệng chợt nuốt xuống. Tình trạng hiện tại của Thiệu Vinh xác thực khá khó xử, không thể theo đuổi người thương, gia đình còn ép đi xem mắt. Du Chu khẽ rủ hàng mi, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.”

Thiệu Vinh chưa bao giờ gặp ai dễ ức hiếp như Du Chu cả, hắn xáp lại hôn đôi môi mềm mại của cậu, thì thầm: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu tử tế rồi.” Đoạn mượn cớ kéo Du Chu lên giường tiếp tục giày vò.

Thiệu Vinh ăn trưa ở nhà Du Chu xong mới trở về.

Một tuần sau đó Du Chu vẫn luôn cân nhắc nên đem gì để biếu người thân Thiệu Vinh mới ổn, dẫu cho chỉ đến nhà bạn ăn cơm cũng chả có đạo lí đi tay không. Nhưng Du Chu cũng biết Thiệu Vinh đều nói sự thật, gia đình hắn chả thiếu thứ gì, hơn nữa nếu xét món quà xứng tầm với gia thế họ Thiệu, cậu hoàn toàn chẳng thể mua nổi.

Mãi đến tối thứ sáu Du Chu mới quyết định nướng ít bánh quy mang đến. Tuy rằng những thứ này chẳng đáng bao nhiêu, song chí ít vẫn do cậu tự tay làm, có thể bày tỏ tấm lòng. Du Chu không rõ người thân Thiệu Vinh thích ngọt hay mặn, nên chuẩn bị cả hai loại, chia đều gói ngay ngắn vài bịch. Nghe nói Thiệu Vinh còn có hai đứa cháu nhỏ, Du Chu bèn dậy thật sớm để nướng vài mẻ bánh ngọt ôm đi chung luôn.

Lúc Thiệu Vinh đến đón chợt bắt gặp Du Chu xách theo một đống đồ ăn đứng ven đường, vẻ mặt bồn chồn thấy rõ.

Hiếm khi Thiệu Vinh không chế giễu Du Chu, cất xong mấy bịch bánh quy cùng bánh ngọt đoạn kéo người lên xe. Hắn liếc nhìn chiếc áo bị Du Chu cài khuy kín mít, duỗi tay cởi hai cái hộ Du Chu, sửa sang lại cổ áo quá nghiêm túc kia, bảo: “Lo cái gì, họ có ăn thịt cậu đâu chứ.”

Du Chu thoáng chút ghen tị, chắc hẳn người trong nhà đối xử với Thiệu Vinh rất tốt, chỉ có đầy đủ tình thương, Thiệu Vinh mới sống phóng khoáng và thoải mái như vậy.

Thiệu Vinh thắt dây an toàn, cầm vô-lăng dặn dò Du Chu: “Mặc kệ mẹ tôi huyên thuyên điều gì, cậu cũng đừng vội đồng ý. Chỉ cần cậu đáp ứng mấy câu kiểu ‘Sớm tổ chức đám hỏi mời bạn bè thân thích một chút’ thì sang hôm sau mẹ tôi sẽ thu xếp ngay đấy.” Mẹ hắn thật sự có thể làm ra loại chuyện này, nên Thiệu Vinh bắt buộc phải nhắc nhở Du Chu trước.

Đương nhiên Du Chu hiểu rõ ý của Thiệu Vinh. Thiệu Vinh chỉ muốn ngăn chặn việc xem mắt, gạt người thân nhằm trì hoãn thêm vài năm nữa thôi.

Bè lũ của Thiệu Vinh từng cảnh cáo cậu: Nói câu này hơi khó nghe, nhưng có lẽ bọn họ vẫn đang chờ ông già nhà Úc Ngôn sớm về chầu trời đấy, đến lúc đó cả hai có thể thoải mái theo đuổi nhau rồi.

Du Chu gật đầu, âm thầm nhìn sườn mặt chuyên tâm lái xe của Thiệu Vinh. Dẫu sao cậu cũng chưa muốn tìm đối tượng khác, giúp Thiệu Vinh kéo dài chút đỉnh hẳn là không sao.

Hết chương 03

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.