– Chín giờ đêm hôm qua, dựa theo bằng chứng tố cáo từ người dân, một vị quản lí nổi tiếng họ Từ đã bị cảnh sát bắt giữ vì tội tàng trữ chất cấm, đồng thời còn bắt được 3 đồng phạm là họ Triệu, họ Phó và họ Trương.
Tin tức này gây xôn xao ngay khi vừa xuất hiện. Tên của T thần hãy còn nằm trên mục tìm kiếm thịnh hành, mà nhắc tới quản lí người ta lại không khỏi liên tưởng đến quản lí cũ của T thần – Từ Thành Lễ. Thậm chí cách đây chưa lâu vẫn có kẻ tung hô T thần cùng quản lí mười năm bầu bạn, không rời không bỏ; lúc T thần “Chia tay” ầm ĩ với ekip cũ nhiều người đều khóc lóc truy hỏi lí do tại sao.
Thân phận của họ Triệu, họ Phó, họ Trương này cũng đưa tới vô số luồng suy đoán, các tài khoản có lượt theo dõi cao ngất cực thích khơi gợi sự hiếu kì, chúng thường dắt mũi fan đoán mò về đời tư của người nổi tiếng trong làng giải trí. Song đối chiếu với thực tế, quả thật có vài người đoán khá đúng:
– Đừng bảo đây là Triệu XX cùng quản lí Trương XX luôn bị lũ Từ Thành Lễ lôi vào làm cameo ‘Đàn em của T thần’ đấy chứ? Cơ mà nếu xét đôi XX này thì mị cứ thấy khó hiểu í.
Có kẻ mạnh dạn nêu giả thuyết:
– Phải chăng là ông hoàng Phó Thịnh?
Hai năm trước cái tên Phó Thịnh làm mưa làm gió một thời, độ phủ sóng dư sức đè bẹp T thần, truyền thông đều gọi hắn là “Ông hoàng”, cũng chẳng rõ tại sao hai năm nay cứ ở trạng thái ẩn dật, vừa hủy bỏ chuỗi lưu diễn vừa ngừng ra thêm album.
Suy đoán này vừa xuất hiện, quần chúng đều sốc tận óc:
– Hoang đường! Sao có thể là ông hoàng Phó Thịnh được chứ?
Mà mặc kệ trên mạng có đoán mò thế nào, kẻ cần sa lưới cũng đã sa lưới, kế đấy muốn truy cứu đến đâu phụ thuộc hết vào việc có người muốn truy cứu tiếp hay không. Mỗi ngày mẹ Từ Thành Lễ đều khóc sướt mướt chạy tới Tề gia tìm người, hiện tại tập đoàn Tề thị đang xảy ra vấn đề, bản thân còn lo chưa xong thì hơi đâu nhàn rỗi để ý đến bà ta? Tới lần nào là gọi người đuổi về lần ấy.
Mẹ Từ Thành Lễ thấy kế hoạch cứu con trai vô vọng, lại có rất nhiều phóng viên đến xúi giục bà ta kể sạch những câu chuyện bẩn thỉu Tề gia từng làm, bà ta nghĩ bụng mấy phóng viên này toàn là người quen hồi trước của con trai mình, vậy là bèn nhanh chóng công khai hết số ít chuyện mà mình biết. Dẫu cho bà ta chỉ biết một góc của tảng băng chìm, song nhiêu đó cũng đủ để khiến tập đoàn Tề thị vốn đang rơi vào tình trạng rối loạn đánh mất uy tín.
Lần này, các trang mạng xem như hoàn toàn bùng nổ, khó trách thời điểm chia rẽ đôi uyên ương lại dễ dàng như vầy, bởi lẽ chính họ đã từng làm không ít chuyện nham hiểm giết người cướp của rồi! Ở Bắc Kinh còn dám xấc xược thế kia thì ở khu vực khác phải đến mức nào?
Về phần Từ Thành Lễ, dĩ nhiên những người từng bị y hại đều nhân cơ hội này phơi bày sự thật trước ánh sáng, bóc phốt tới độ chẳng còn phốt để bóc nữa.
∻∻∻
Do sự kiện bị phóng viên bao vây hôm nọ nên Du Chu đã tạm xin nghỉ phép. Lúc mạng xã hội bắt đầu ầm ĩ cậu hoàn toàn chẳng biết mô tê gì sất, cậu chỉ lo nghiên cứu thức ăn tự chế thích hợp với Béo Ú thôi.
Thiệu Vinh ngồi trên ghế xô-pha, phóng mắt qua cửa kính sát trần ngắm Du Chu đang tất bật trong căn bếp thoáng đãng, con trai cún của hai người họ nhảy đến nhảy lui quanh chân Du Chu, muốn bao nhiêu nịnh nọt có ngay bấy nhiêu nịnh nọt, trông chả có tí tiền đồ nào hết.
Thiệu Vinh khẽ bĩu môi, dời sự chú ý sang tin nhắn trên di động:【Mấy ông cậu của cậu vừa tốn nhân lực vừa tốn sức lực mới xem như giải quyết xong việc giúp cậu đấy, thế chừng nào cậu mới dẫn cháu dâu tới gặp tôi đây hả?】
Thiệu Vinh hết sức thờ ơ đáp:【Ờ, dăm hôm nữa cháu với ẻm bay sang một chuyến. Ẻm ấy à, chắc cũng sắp nhịn hết nổi rồi.】
Thiệu Vinh cấm Du Chu vội vàng bay ra thủ đô thăm em trai – thế có khác gì bóp dái đồng đội đâu, hắn đã âm thầm liên lạc nhờ người đi tìm tủy thích hợp cho em trai Du Chu rồi.
Xét tình huống của gia đình Du Chu thì tám chín phần là hai anh em sẽ không hợp nhau, bọn họ cùng mẹ khác cha, nhóm máu cũng khác. Hơn nữa, Thiệu Vinh chẳng nỡ để Du Chu bị găm nhiều mũi kim như vậy, ranh con này vốn dĩ yếu ớt, giờ còn rút vài đợt máu chích vài mũi kim khéo đi tong luôn mất.
Có tiền mua tiên cũng được, chưa đầy mấy hôm thư kí bèn báo với Thiệu Vinh đã tìm được đối tượng thích hợp, giờ tiến thêm một bước động viên nữa là ổn. Hiện nay chẳng mấy ai áp dụng cách chọc hút tủy xương, phần lớn toàn là lấy tế bào gốc tạo máu ngoại vi, chích một mũi kích thích tăng sinh bạch cầu để tế bào bắt đầu sản sinh rồi rút máu ngoại vi ra làm tế bào thôi, chịu đau ít và hồi phục nhanh, chả gặp trở ngại lớn mấy.
Thiệu Vinh kết thúc cuộc trò chuyện với ông ngoại mình, kế tiếp gọi cho thư kí xác nhận việc cấy ghép tuỷ xong mới đứng dậy bước vào bếp ghẹo Du Chu. Du Chu bị một người một cún quấy rầy tới bó tay, cậu đành nhanh chóng đặt bánh quy nhỏ hình cục xương vào trong lò nướng rồi đuổi một người một cún ra khỏi bếp.
Thiệu Vinh luôn luôn sống theo châm ngôn “Làm việc tốt nhất định phải lưu danh”, bị Du Chu đẩy đi cũng chả giận, hắn thuận thế kéo Du Chu ngồi thụp xuống ghế xô-pha, đoạn mở ảnh bản báo cáo thư kí gửi đến cho Du Chu xem. Du Chu là người trong nghề ắt sẽ hiểu nó, liệu đọc xong có rối rít cảm ơn hắn không nhỉ?
Du Chu nhoáng cái ngây dại.
Du Chu thăm dò bệnh tình thông qua lời kể của em trai, cậu hiểu rằng cần tìm được tủy thích hợp càng sớm càng tốt. Nhưng cậu và em trai là anh em cùng mẹ khác cha, tỉ lệ ghép thành công sẽ không quá cao. Hơn nữa nhóm máu của họ cũng khác nhau, cho dù ghép thành công vẫn có khả năng xuất hiện phản ứng tan máu nghiêm trọng.
Du Chu vốn định cắn răng lén nhờ Giáo sư Chu nghĩ thử hướng giải quyết, ai ngờ Thiệu Vinh bỗng tìm được người hiến tủy rồi.
Thiệu Vinh nói: “Thực tế chả tốn công lắm, anh bắt đầu tìm từ anh chị em bên nội ngoại của nó trước mà thôi. Thứ cho anh nói thẳng, bố mẹ nó đúng là người gặp người ghét, ngay cả bà con cô bác ruột thịt cũng chả chào đón bọn họ.”
Người hiến tủy do thư kí Thiệu Vinh tìm chính là con gái nhà cậu Du Chu, bản thân cô nhóc hết sức sẵn lòng, ngặt nỗi bố mẹ cô nhóc thì phản đối.
Tình huống ấy đơn giản hơn việc chính đương sự không đồng ý nhiều, bởi chỉ cần đập tiền tới khi bố mẹ cô nhóc đồng ý là xong —— còn nếu như đương sự cự tuyệt thì chẳng nhẽ lại trói người vác đến bệnh viện? Thế là phạm pháp đấy.
Cô nhóc này có độ tương xứng cao, chung nhóm máu với em trai Du Chu, hơn nữa cơ thể khỏe mạnh và tính cách cởi mở, thực sự chẳng tài nào hợp hơn được nữa.
Du Chu chả rõ nên nói gì mới phải. Con người Thiệu Vinh trông ngang ngược hỗn xược là vậy, song lúc hắn muốn đối xử tốt với một người thì nhất định sẽ tốt tới mức không ai có thể chống cự nổi. Du Chu hãy còn duy trì tư thế giạng chân ngồi trên đùi Thiệu Vinh, cậu vươn hai tay ôm choàng cổ hắn, vành mắt đỏ bừng.
Thiệu Vinh nhẫn tâm trêu cậu: “Ồ, cảm động đến phát khóc hửm?” Hắn hôn hàng mi thật dài của Du Chu, cảm giác hàng mi dài tựa chiếc bàn chải nhỏ nọ vừa sượt qua trái tim mình, khiến nó ngứa ran. Hắn bóp eo Du Chu bảo, “Anh thấy em cũng chả có gì đem ra báo đáp được hết, thôi thì ngoan ngoãn lấy thân báo đáp đi.”
Cả hai âu yếm từ trên ghế xô-pha lên tận giường, Thiệu Vinh ăn bù mọi phần còn thiếu do nhẫn nhịn mấy hôm nay. Rõ ràng hắn mới là kẻ dốc sức nhiều nhất, song mệt lả tới ngủ say lại là Du Chu. Thiệu Vinh ẵm Du Chu đi tắm, lúc đặt cậu xuống giường khẽ hôn đôi má cậu, nở nụ cười: “Em nói xem từ bao giờ đồ thỏ đế như em lại trộm trở thành tổ tông nhà anh hả? Thời gian nhàn rỗi của anh đều dùng để hầu hạ em hết rồi này.”
Du Chu bị Thiệu Vinh hôn nhiều nên khẽ chau mày, cậu chúi đầu vào lồng ngực hắn.
Thiệu Vinh không quấy rầy cậu nữa, ôm cậu khoan khoái chìm vào giấc mộng.
Ngày hôm sau Thiệu Vinh và Du Chu cùng ngồi lên chuyến bay cất cánh đến thủ đô. Em trai Du Chu tên là Vệ Trì, bé hơn Du Chu gần mười tuổi, vẫn còn là một cậu bé chưa trưởng thành.
Năm ấy Du Chu rời khỏi thủ đô nó mới chập chững cắp sách tới trường, nó chẳng rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau này biết được mình có một người anh thì âm thầm nghĩ đủ mọi cách tìm xem anh trai ở đâu, khó khăn lắm mới moi được thông tin liên lạc của Du Chu, từ đấy mỗi ngày đều gọi í ới anh ơi anh à, sau khi hiểu rõ tính cách Du Chu còn gửi bài tập hỏi Du Chu suốt, khiến Du Chu dẫu muốn mặc kệ nó cũng đành bó tay chịu trói.
Vệ Trì vừa nhìn thấy Du Chu, nước mắt lập tức tuôn ồ ạt, còn nhân cơ hội bổ nhào vào ngực Du Chu – bấy giờ toàn thân cậu đang đông cứng. Thiệu Vinh đứng bên cạnh chứng kiến mà trán nổi gân xanh, bắt đầu hối hận vì dẫn Du Chu đến gặp thằng oắt này.
Tìm được tủy rồi, cũng sắp xếp bác sĩ tốt nhất rồi, còn gặp mặt làm quái gì nữa? Thiệu Vinh dốc hết sức nhẫn nhịn mới không nhào lên tách Vệ Trì khỏi người Du Chu, hắn đi ra khu hút thuốc ngoài hành lang châm điếu thuốc.
Con người Thiệu Vinh từ bé đã không tim không phổi, nói trắng ra thì bản chất cả gia đình hắn đều giống nhau cả, sống vô cảm, chưa từng trân trọng ai.
Ví như bố hắn, dẫu thích ả đàn bà ngoài kia thì thế nào? Còn chả phải vì quyền lợi, vì địa vị xã hội mà dứt khoát tiễn ả đi xa, cố gắng duy trì hình tượng gia đình mẫu mực đầy giả dối hay sao?
Thiệu Vinh luôn cảm thấy tuýp người như Du Chu rất ngớ ngẩn. Kẻ khác đối xử tốt với mày chút đỉnh, mày lại nhớ ơn đối phương cả đời ư? Quá ngu xuẩn, chẳng chóng thì chầy sẽ bị hố đến không còn tí bã nào thôi. Thiệu Vinh nghĩ tới nghĩ lui, càng đinh ninh rằng oắt con đần độn như vậy, sau này mình vẫn chớ nên buông tay thì hơn, bằng không ai sẽ che chở cho cậu đây?
Bấy giờ Du Chu đã trò chuyện cùng em trai xong, cậu ra khỏi phòng tìm Thiệu Vinh và thấy hắn đứng ở khu hút thuốc cuối hành lang rít điếu thuốc. Hàng lông mày của Du Chu khẽ chau, cậu sải bước tới lấy can đảm khuyên nhủ: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Thiệu Vinh ngoảnh đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Du Chu. Hắn nhếch môi khẽ cười, dụi tắt điếu thuốc trong tay, đoạn vân vê cằm Du Chu bằng ngón tay đượm mùi khói thuốc, cuối cùng đặt môi lên. Cơ thể Du Chu tức khắc đông cứng, lại chẳng tránh thoát nổi nụ hôn ngang ngược của Thiệu Vinh.
“Bé cưng ngoan ngoãn nhà anh chắc chắn chưa hút thuốc lần nào.” Thiệu Vinh hôn đủ rồi, bèn ăn nói lươn lẹo, “Cho em nếm thử đồ second-hand.”
Du Chu: “…”
Rốt cuộc đã có vô số sự kiện ngăn cách giữa giữa Du Chu và Vệ Trì, nên gặp mặt một chốc coi như đủ rồi. Vệ Trì cũng biết năm xưa bố mẹ từng làm gì, nó chả dám vòi vĩnh Du Chu hãy nán lại lâu hơn, chỉ biết nở nụ cười toe toét tiễn Du Chu với Thiệu Vinh trở về.
Rời khỏi bệnh viện, Du Chu cảm giác mọi gánh nặng đè nén trong lòng đã tan biến sạch sẽ, tâm trạng trở nên sảng khoái nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Thiệu Vinh thấy thế bèn cố tình dọa cậu: “Mấy hôm nay ông ngoại anh cứ gọi điện cho anh mãi, hỏi là thằng ranh nào dám cuỗm cháu cưng của ổng đi, dặn anh dẫn em đến để ổng xem thử. Em yên tâm, nếu ông ngoại định vung gậy đánh em thì anh sẽ cản đòn hộ em.”
Du Chu lập tức đứng ngồi không yên: “Phải, phải đi gặp ông ngoại anh ư?” Cậu nhớ ông ngoại Thiệu Vinh là một cụ ông rất uy nghiêm, thời còn trẻ từng làm trong quân đội, tính tình hết sức nóng nảy.
Thiệu Vinh chế giễu: “Sao hả? Lúc dụ dỗ cháu ngoại người ta thì to gan lắm cơ mà, giờ bảo đi gặp mặt một lần đã rén ngay à?”
Du Chu sợ thật mà.
Thiệu Vinh bảo: “Yên tâm đi, chỉ cần là anh thích, bọn họ chắc chắn sẽ thích.”
Du Chu nhảy cẫng cả lên: “Bọn, bọn họ ư?!”
“Đúng vậy.” Thiệu Vinh khoái nhất là nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Du Chu, “Trùng hợp hôm nay mấy ông cậu của anh đều nhàn rỗi này, đang ở nhà hết đấy.”
Du Chu: “…”
“Ơ hay, sao lại khóc nhè nữa rồi?” Thiệu Vinh dừng xe ven đường, chồm sang hôn Du Chu, “Có anh ở đây em sợ cái gì?”
Du Chu cũng căm ghét bản thân hiện tại dễ mau nước mắt. Thế nhưng Thiệu Vinh càng vẽ ra một tương lai tốt đẹp, Thiệu Vinh càng nói chữ thích tự nhiên tới vậy, thì cậu càng chật vật tủi thân. Biết rõ Thiệu Vinh chỉ thuận miệng nói chơi thôi, cậu vẫn cứ ngỡ là thật.
Loại tư tưởng ngông cuồng tu hú chiếm tổ này thực sự xấu xa quá.
Mũi Du Chu ê ẩm, cuối cùng bật thốt câu hỏi đã giữ kín trong lòng rất lâu: “Nhưng chẳng phải, chẳng phải anh thích Úc Ngôn hay sao?”