Hợp Cửu Tất Phân

Chương 8: .::: Ngày hai mươi tám tháng Chạp :::



Du Chu cứ nghiền ngẫm mãi về việc ban nãy suốt chặng đường. Lần trước Thiệu Vinh bỗng dưng bảo cắm sừng gì gì đó, chắc hẳn là do có kẻ cố ý châm ngòi. Vừa rồi tên kia lại bắt gặp cậu và Triệu Vân Phong đứng ăn xiên nướng chung, cũng không biết liệu sẽ mách lẻo thứ gì với Thiệu Vinh đây. Du Chu chau mày rời khỏi ga tàu điện ngầm, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện có chiếc xe thể thao sang trọng quen thuộc dừng bên vệ đường.

Du Chu thoáng sửng sốt, trông thấy cửa kính dần hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Thiệu Vinh. Thiệu Vinh tựa vào một bên cửa kính, nhếch môi cười: “Đã muộn thế này rồi, cục cưng đi đêm một mình nguy hiểm lắm, lên xe anh đi.”

Du Chu ngoan ngoãn lên xe, đoạn trộm nhìn sang Thiệu Vinh đương ngồi bên ghế lái chính. Thiệu Vinh bắt quả tang tầm mắt thậm thụt của Du Chu, hắn chẳng vội lái ngay mà chồm sang hôn cậu: “Sao nào? Cảm động tới nỗi muốn lấy thân báo đáp à?”

“Em…” Du Chu do dự phút chốc, khai thật, “Em mới vừa gặp một người bạn của anh.”

“Tôi biết. Chuyện lần trước là do thằng ranh đó gây sự, tôi đã dạy dỗ nó rồi, ai ngờ nó vẫn to gan làm càn.” Thiệu Vinh khẽ cắn vành tai ửng đỏ của Du Chu, “Cục cưng à, anh không tái phạm lần thứ hai nữa này, có phải nên chủ động hôn một cái để thưởng cho anh không?”

Du Chu thấy trên mặt Thiệu Vinh viết rõ rành rành dòng chữ “Chừng nào chưa thưởng chừng ấy chưa lái xe”, đành bất đắc dĩ ngẩng đầu thơm nhẹ lên má Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh bèn kềm Du Chu lại hôn đến mức đầu óc rối mù, đoạn bảo: “Như cưng thì tính là hôn cái thá gì, đây mới là hôn này, lần sau nhớ rút kinh nghiệm.”

Dọc đường trở về Thiệu Vinh mới hỏi Du Chu ra ngoài làm gì. Du Chu sống cực kì có quy luật, hễ tới buổi tối là tự động ở yên trong nhà, muộn vầy mới chịu về đúng là sự kiện hiếm lạ. Lần trước Thiệu Vinh trút giận với Du Chu đang bị ốm nên giờ đã biết kiềm chế tính khí chút đỉnh, muốn hỏi Du Chu ra ngoài cùng ai cũng hỏi khá là quanh co.

Du Chu cảm thấy chẳng có gì để giấu giếm cả, cậu kể chuyện mình quen biết Triệu Vân Phong cho Thiệu Vinh nghe. Bạn bè rủ cậu ra ngoài ăn khuya chung thì đâu sai trái chỗ nào. Thiệu Vinh nghe xong cũng cảm thấy không thành vấn đề, hắn từng đọc tin nhắn WeChat giữa Du Chu và cái tên Triệu Vân Phong nọ, toàn là trao đổi những điều liên quan đến bánh nướng hết sức nề nếp, một hai câu lạc đề duy nhất chính là ngủ ngon các kiểu mà thôi.

Thiệu Vinh luôn khoái tìm cớ để bắt nạt Du Chu, sau khi về nhà Du Chu hắn bèn bắt đầu vạch lá tìm sâu: “Hóa ra gần đây cậu thường xuyên tâm sự với gã ta trên WeChat nhỉ, nhưng sao cậu chả trò chuyện với tôi được nhiều như vậy.”

Bảo chưa trò chuyện nhiều đã là rất khách sáo lắm rồi, Thiệu Vinh chưa từng nhắn tin cho Du Chu trên WeChat, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, dẫu sao mọi ngày Du Chu luôn ở nhà, căn bản chẳng cần nói nhiều làm gì.

Du Chu không tài nào bắt bẻ Thiệu Vinh nổi, chỉ đành ngoan ngoãn mặc kệ Thiệu Vinh mượn cớ gây sự. Cả hai dính lấy nhau đến đêm khuya, Du Chu bải hoải ngủ thiếp đi, đương lúc Thiệu Vinh cũng chuẩn bị ngủ thì di động bất chợt khẽ rung. Hắn cầm di động lên kiểm tra, là Úc Ngôn gửi một câu văn nhờ hắn dịch hộ.

Thiệu Vinh vốn có thiên phú về mảng ngôn ngữ, kẻ khác học mười năm chưa chắc bằng hắn học một tháng, thời cấp ba hắn nổi hứng chạy ra nước ngoài và ở Nga tầm một hai tháng. Gần đây Úc Ngôn đang học văn hiến nước Nga, gặp trúng chỗ nào khó hiểu sẽ hỏi hắn. Thiệu Vinh tiện tay dịch xong gửi qua, đoạn bảo: “Muộn thế này rồi mà vẫn còn bận à?”

“Em sắp xong rồi, anh A Vinh đã ngủ chưa? Em không quấy rầy anh đấy chứ?” Úc Ngôn hỏi.

“Chưa ngủ, không sao đâu.” Thiệu Vinh ngáp một hơi, “Nhưng hiện tại thì định ngủ, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.” Úc Ngôn trả lời rất nhanh, “Anh ngủ ngon ạ.”

Thiệu Vinh vứt di động sang một bên rồi ngoảnh đầu nhìn Du Chu, Du Chu ngủ rất say. Cậu làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, buổi sáng phải dậy thật sớm, nếu chưa cần đến trường sớm thì sẽ chạy bộ, buổi tối cũng ngủ sớm, không thích đi la cà bên ngoài, hầu như chẳng bao giờ thức khuya. Chả biết gia đình nuôi dưỡng kiểu gì mà Du Chu lại ngoan như vậy, Thiệu Vinh xáp tới hôn Du Chu, hôn đến khi hàng lông mày của cậu xoắn chặt lại mới hài lòng mà ôm người chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau Thiệu Vinh hỏi Du Chu bao giờ về quê, Du Chu thấp thỏm vội vàng khai bừa một ngày, đoạn bổ sung thêm: “Em đã hẹn đi chung với đồng nghiệp, đến ngày đó cứ để em tự bắt xe là được.”

“Ừm.” Thiệu Vinh bày tỏ mình hiểu rồi.

Sau khi Thiệu Vinh đi Du Chu mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi suy nghĩ làm sao để lời nói dối trót lọt hơn. Hay là cứ mua thêm ít nguyên liệu nấu nướng dự trữ sẵn, trong lúc đón Tết thì ở yên trong nhà? Du Chu cầm cuốn lịch tháng trên bàn lật ra, tầm mắt thoáng khựng lại bởi trông thấy một ngày được mình khoanh tròn. Giáo sư Chu không bị kết án quá nặng, vào tù hai năm và ngày mốt chính là ngày Giáo sư Chu ra tù.

Giáo sư Chu chưa kết hôn, nhà cửa cũng chẳng ở khu vực này, Du Chu không rõ liệu ngày mốt có ai tới đưa đón Giáo sư Chu hay không. Du Chu chả có xe, nhưng cậu quyết định sẽ qua đó chờ từ sớm, nếu có người đưa đón Giáo sư Chu thì cậu sẽ quay về, còn chưa ai đón thì cậu sẽ mời Giáo sư Chu ăn cơm.

Du Chu vừa lập xong kế hoạch trong đầu, di động bỗng chốc đổ chuông – là Lí tiên sinh gọi. Lí tiên sinh vừa mở miệng đã nói: “Tiểu Du, anh có chuyện muốn nhờ cậu.”

Du Chu ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Lí tiên sinh bảo: “Chuyện dài lắm, gặp nhau hẵng kể tiếp.”

Lí tiên sinh biết nhà Du Chu ở đâu, anh ta lái xe đến dưới khu cư xá đón cậu. Sau khi gặp nhau Lí tiên sinh bèn chở Du Chu đi ăn cơm, gọi món xong bèn bảo: “Anh tìm tới khá nhiều người rồi mới sực nhớ cậu là học trò của Giáo sư Chu. Chả là như vầy, anh đang nắm giữ một dự án nghiên cứu phương pháp điều trị bệnh trầm cảm, Giáo sư Chu là chuyên gia về lĩnh vực này, anh muốn mời ông ấy làm cố vấn dự án.” Giọng điệu Lí tiên sinh nom rất chân thành, “Vì mãi đau đáu chuyện của mẹ nên anh luôn muốn làm chút gì đó. Nếu cậu thấy ổn, liệu có thể giới thiệu cho Giáo sư Chu giúp anh không?”

Du Chu nào ngờ đến hóa ra là chuyện này, cậu chần chờ phút chốc hỏi: “Để em xem thử tài liệu dự án được chứ?” Lí tiên sinh là người tốt, nhưng cậu chẳng thể quyết định thay Giáo sư Chu được. Cho dù muốn giới thiệu với Giáo sư Chu thì cậu cũng phải xem trước rốt cuộc dự án có đáng tin cậy hay không.

Lí tiên sinh đã chuẩn bị sẵn, anh ta đưa tài liệu mang theo đoạn cười bảo: “Tranh thủ chưa dọn món, cậu đọc một lát đi.”

Du Chu nhận bì tài liệu nghiêm tục đọc nó.

Lí tiên sinh ngồi đối diện nhìn Du Chu. Dự án này dĩ nhiên chả có vấn đề gì, trên thực tế rất nhiều người đã tự để cử bản thân với anh ta, ngặt nỗi anh ta biết Giáo sư Chu là thầy của Du Chu, cũng biết Giáo sư Chu phải ngồi tù oan, bấy giờ mới giữ vị trí cố vấn lại cho đối phương.

Món ăn lần lượt dọn lên, Lí tiên sinh thấy Du Chu khép tài liệu lại bèn cười hỏi: “Sao nào? Thấy anh gài bẫy rập gì trong đó chưa?”

Khuôn mặt Du Chu dần ửng hồng, ấp úng đáp: “Em… Em không có ý này.”

Cậu tiếp xúc với Lí tiên sinh vài lần, cũng ngờ ngợ đoán ra gia cảnh của Lí tiên sinh nhất định rất tốt, tuy nhiên xem hết cái dự án này cậu mới phát hiện gia cảnh Lí tiên sinh sớm vượt xa từ “Rất tốt” rồi. Có khả năng gánh vác một dự án tựa hố sâu không đáy thế này, hơn nữa còn có tiến triển tốt, vốn liếng của Lí tiên sinh tuyệt đối chẳng hề tầm thường.

Những chuyện khác Du Chu không rành lắm, Du Chu hiểu rõ lĩnh vực này là vì thời cao học từng tiếp xúc với dự án tương tự. Du Chu khen ngợi từ tận đáy lòng: “Lí tiên sinh thật tài giỏi.”

Lí tiên sinh nhìn đôi mắt sáng ngời của Du Chu, càng tự nhủ đứa trẻ này nên được che chở tử tế, nếu không lỡ sơ ý sẽ bị lừa đi ngay. Lí tiên sinh đáp: “Vận may nhiều mà thôi, chẳng phải kiếm tiền là để thực hiện những điều mình muốn làm hay sao?”

Du Chu vẫn cảm thấy Lí tiên sinh vô cùng tài giỏi.

Du Chu ôm xấp tài liệu dự án về nhà, ngày hôm sau thức dậy thật sớm đi đến trước cổng ngục giam chờ đợi. Giờ làm việc bình thường của ngục giam bắt đầu chưa lâu, Du Chu đã thấy Giáo sư Chu bước ra từ nơi đấy.

Năm nay Giáo sư Chu tròn bốn mươi bảy tuổi, ngồi tù hai năm cũng chẳng suy sụp tinh thần tí nào, dáng người ông vẫn thẳng tắp, như thể vừa rời khỏi phòng sau khi kết thúc tiết học giống xưa kia vậy.

Mũi Du Chu chua xót, cũng chả đoái hoài xem thử có ai tới đón Giáo sư Chu không, cậu chạy đến phía trước hô: “Thầy ơi!”

Giáo sư Chu trông thấy Du Chu thì lông mày khẽ giật. Đứa học trò này là đứa kiệm lời nhất trong số lũ học trò mà ông từng dạy, rõ ràng thiên phú rất tốt, song lại chẳng thích nổi tiếng, dẫu cho đa số công việc đều do cậu làm, cậu cũng nhường mọi cơ hội xuất hiện cho thành viên khác. Sau khi chứng kiến hết thảy ông bèn để Du Chu theo ông một mình.

Thằng nhóc này chả biết nói lời hay ý đẹp gì, mỗi lần có người mời đi ăn hay làm quen kết bạn thì luôn lo lắng bất an núp ở đằng sau, thi thoảng đáp vài câu tẻ nhạt mà thôi.

Song kể từ khi ông vào tù, đứa học trò duy nhất đến thăm lại chỉ có mỗi mình cậu.

Hôm ấy ông bảo Du Chu đừng tới đây nữa, Du Chu quả thực cũng chả dám thăm ông lần hai, nhưng chưa bao giờ quên gửi ông tiền bạc hoặc đồ đạc vào các dịp lễ tết.

Giáo sư Chu thở dài liếc nhìn Du Chu, nói: “Khó cho trò vì phải nhớ đến tôi rồi, đi thôi.”

Du Chu đương muốn hỏi “Không ai tới đón thầy sao?”, song suy ngẫm phút chốc lại nuốt ngược lời trở vào. Cậu sực nhớ tài liệu mình mang theo, Du Chu lấy can đam nói, “Thầy ơi, chúng ta đi ăn chung nhé, em có việc muốn bàn với thầy.”

Giáo sư Chu gật đầu, hai thầy trò quay về nội thành tìm một cửa tiệm để dùng cơm.

Du Chu đưa thông tin dự án cho Giáo sư Chu rồi kể lại toàn bộ sự việc.

Giáo sư Chu nghe xong chợt thông suốt trong lòng: “Dự án này nhất định là cơ hội ngàn vàng, tôi nhận được lời mời rõ là nhờ dính hơi trò.”

Du Chu đọc hết tài liệu cũng biết Lí tiên sinh bảo “Anh có chuyện muốn nhờ cậu” chắc chắn là nói dối, song cậu vẫn đáp ứng là vì có nguyên nhân.

Du Chu bình tĩnh đáp: “Thầy có đủ năng lực để đưa dự án này tiến thêm một bước.” Nếu là chuyện có lợi với hai bên, Du Chu chả việc gì phải từ chối lời đề nghị của Lí tiên sinh.

Về phần cân nhắc những quyền lợi khác, Lí tiên sinh và Giáo sư Chu chắc chắn hiểu rõ hơn cậu.

Giáo sư Chu nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Du Chu, mỉm cười đáp: “Vậy được, em liên hệ giúp tôi đi.”

Du Chu rất vui vẻ, cậu vẫn luôn ngưỡng mộ kiểu người như Giáo sư Chu, chả màng hơn thua, không kiêu không vội, đứng trên đỉnh cao có thể kiên trì làm việc mình muốn, rơi xuống vực sâu cũng chẳng hề chán nản.

Du Chu giới thiệu Giáo sư Chu cho Lí tiên sinh xong, Lí tiên sinh bèn tiện thể rủ Du Chu đến nhà anh ta ăn Tết thêm lần nữa, lí do của Lí tiên sinh còn rất đủ đầy: “Cứ dịp cuối năm anh lại bận ngập mặt, cậu làm ơn giúp anh cho trót luôn đi, ở nhà trông nom bố anh thay anh.”

Cái câu “Giúp tôi một chuyện” cực kì có tác dụng với Du Chu, bởi nghĩ đến việc mình gạt Thiệu Vinh về quê, Du Chu không khỏi cân nhắc kĩ càng chuyện này. Lí tiên sinh vô cùng tinh ý, vừa phát hiện Du Chu hạ cảnh giác bèn đích thân tiễn Du Chu tới cư xá, lên lầu thu dọn đồ đạc cùng Du Chu rồi nhanh chóng đóng gói xách Du Chu về nhà.

Nhà Lí tiên sinh quả nhiên chả có ai khác, chỉ còn mỗi cô giúp việc, đầu bếp và cụ Lí mà thôi. Cụ Lí không nhận ra Du Chu, song ắt hẳn là do Du Chu rất có duyên với người già, cụ Lí vừa thấy cậu bèn lôi kéo tay cậu nói đủ thứ nhăng cuội. Du Chu ở trong Lí gia vài hôm nên đã quen hết mọi người, hằng ngày chỉ cần tản bộ ngoài vườn hoa với cụ Lí và mượn nhà bếp nghiên cứu món ăn thôi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày hai mươi tám tháng Chạp. Tục ngữ thường nói, hai mươi tám Chạp – dọn dẹp đón xuân, vì lẽ đó ngày hai mươi tám tháng Chạp cần tổng vệ sinh. Cụ Lí tỉnh dậy từ sáng sớm, tinh thần phấn chấn, thấy đám người làm đương bận rộn cũng kéo Du Chu sang bận rộn chung. Đám người làm không cho bọn họ giành việc, Du Chu dỗ cụ Lí đi dán câu đối xuân, dán chữ Phúc.

Du Chu trèo lên trên ghế dán câu đối nghiêng dọc xong bèn ngoảnh lại hỏi cụ Lí: “Bác ơi, cháu dán thẳng chưa ạ?”

“Thẳng rồi thẳng rồi” Cụ Lí gật đầu, dứt lời lại thoáng hoảng hốt ngẩng đầu nói với Du Chu rằng, “Con trai à, hóa ra con đã cao vầy rồi, cao hơn cả bố nữa.”

Du Chu hơi ngẩn ra, hốc mắt chợt chua xót. Nghe nói bố nuôi Lí tiên sinh rất giàu sang, Lí tiên sinh từ bỏ quyền kế thừa bên phía bố nuôi để trở về phụng dưỡng cụ Lí, rất nhiều người chẳng thể hiểu nổi sự lựa chọn của anh ta.

Nhưng Du Chu cảm thấy nếu cậu có một người bố như vậy, cậu cũng sẽ lựa chọn giống Lí tiên sinh.

Hôm nay Lí tiên sinh nghỉ làm. Cả hai cô giúp việc và đầu bếp đều phải về quên ăn Tết, Lí tiên sinh nói với Du Chu: “Tiểu Du, cơm Tất niên năm nay đành nhờ cậu thôi.”

Du Chu đương định trả lời, di động bỗng nhiên đổ chuông.

Hết chương 08

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.