Phương Thê đắm chìm trong chuyện của cha mẹ, Doãn Văn Trụ hơi nhíu mày.
Chuyện Phương gia, anh vẫn biết một chút.
Ông cụ nhà họ Phương không con, thu nhận và nuôi mấy người con dòng thứ, tính bồi dưỡng thành người thừa kế.
Tất cả mấy người đó đều là nhân vật, vẫn luôn đấu với nhau.
Lại không nghĩ đến Phương gia lại có một người như thế tồn tại.
Như vậy Phương Niệm Hoa chẳng phải là người thừa kế chính thống nhất?
Nếu như không nhắc đến tầng quan hệ này, có lẽ cái chết của Phương Niệm Hoa cũng không đơn giản như vậy.
Thủ đoạn của một ít người thật lợi hại.
Nhưng những thứ này đều là phỏng đoán của anh, anh cũng không nói với Phương Thê.
Sau khi đưa Phương Thê về khách sạn, Doãn Văn Trụ lại gọi điện cho Quý Thư, để cho anh ta tra một chút chuyện về Phương gia.
Mà vì anh đi một chuyến cục công an, nên biết một ít tình huống, cũng cung cấp một ít tin tức.
Chuyện cũng không có bao nhiêu tiến triển, bởi vì không có bất kỳ dấu vết bị giết nào.
Hai người tự sát vì hơi ga, hơn nữa trước đó còn uống rất nhiều rượu, cho nên không có bao nhiêu thống khổ.
Nếu thật sự là bị giết, thủ đoạn cũng thật sạch sẽ, hẳn là người trong nghề gây nên.
Nhưng không có chứng cớ, vậy thì chuyện gì cũng không làm được.
Mấy ngày sau, cuối cùng cục công an lấy tự sát kết thúc vụ án, mặc dù Doãn Văn Trụ tra được một số chuyện về Phương gia, cũng xác nhận một số chuyện không đơn giản, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Những thứ này không phải chứng cứ, nên không thể lấy ra nói.
Hơn nữa chuyện như vậy đối với Phương Thê có lẽ tốt hơn.
Nếu như biết bị giết hại, cô sẽ ra sao?
Anh phát hiện mình không muốn cô thương tâm.
Chuyện tiếp theo, anh vẫn sẽ tra, nhưng bây giờ không phải lúc nói cho cô biết.
Bởi vì có Doãn Văn Trụ ở đây, việc tang không cần Phương Thê làm, anh đem tất cả đều sắp xếp xong xuôi, hơn nữa còn làm rất vẻ vang.
Mặc dù người đã chết, những thứ này đã không còn quan trọng.
Nhưng Phương Thê thật sự rất cảm ơn Doãn Văn Trụ.
Nếu như lúc này chỉ có một mình cô ở, nhất định sẽ luống cuống tay chân.
Đau lòng như vậy, làm sao còn có tinh lực để lo những chuyện khác.
An táng cha mẹ xong, Phương Thê quyết định ở lại thành phố C mấy ngày, ít nhất ở lại trông coi mấy ngày.