Những chuyện hôm nay chuẩn bị, đều xem như bị anh ta đạp hư rồi, bây giờ còn nói muốn làm bạn.
Bọn họ là người xa lạ có được không?
"Lại tức giận? Đừng nóng giận nha, chính là muốn biết tên của cô mà thôi."
Tư Mị hoàn toàn không biết từ chối vì chuyện gì.
Lúc này, điện thoại của Tư Mị vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, lúc này mới cười nói với Phương Thê: "Tôi có việc phải đi, lần sau lại tới tìm cô chơi nha."
Phương Thê thấy anh buông lỏng tay, cũng không quay đầu lại đi rồi.
Lần sau, không bao giờ nữa nghĩ có lần sau đi.
Tư Mị nhìn bóng lưng rời đi của Phương Thê cười cười, lúc này mới xoay người nói với một đám người mới vừa đuổi kịp phía sau anh đang thở hổn hển: "Trở về thôi. Mấy người càng ngày càng vô dụng, lần nào cũng không bắt được tôi."
=== ====== ====== ====== ====== ====== ======
Mà lúc này đây, Doãn Văn Trụ vừa lúc ở bên trong một tiệm Châu Bảo Hành chọn nhẫn.
Anh muốn mua một chiếc nhẫn tặng Phương Thê, còn muốn cử hành một hôn lễ với cô.
"Cái này, còn có cái này, đều gói lại đi."
Trong khoảng thời gian ngắn chọn không được tốt lắm, anh dứt khoát đem hai cái đều mua.
Nhân viên bán hàng lễ độ mà đem hai chiếc nhẫn kim cương gói lại, nói với vẻ mặt tươi cười: "Tiên sinh (cách gọi tôn trọng đối với người trí thức), trả tiền ở bên này."
Không biết người nào may mắn như vậy, gả cho một người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai?
Nhân viên bán hàng hâm mộ.
Doãn Văn Trụ trả tiền, vui rạo rực đem chiếc nhẫn đặt vào trong túi, nghĩ tới hôm nay về sớm một chút, cho Phương Thê một ngạc nhiên.
Anh đã quyết định rồi, chuyện khế ước cứ tính như thế.
Anh muốn ở chung với cô thật tốt.
Đi ra khỏi tiệm vàng bạc, lại gặp thoáng qua một cô gái.
Đi vài bước, anh không khỏi quay đầu lại.
Vừa lúc, cô gái kia cũng quay đầu qua.
"Trụ."
Cô dịu dàng kêu, giống nhau lúc trước cười yếu ớt nhẹ nhàng.
Bảy năm không thấy, Doãn Văn Trụ không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy cô.
Hình như cô không thay đổi, giống như bảy năm trước.
Vẫn thanh thuần như vậy, dịu dàng như vậy, như một đóa bách hợp mới mẻ.