Tay bỏ trong túi, lòng bàn tay nắm thật chặt chính là chiếc nhẫn anh mua nghĩ sẽ tặng cho cô.
Lúc đụng phải Hạ Sơ, anh do dự có muốn tối nay cho cô không.
Nhưng bây giờ dường như không cần thiết nữa.
"Trụ, không phải anh nghĩ như vậy."
Phương Thê đưa tay kéo cánh tay Doãn Văn Trụ lại.
Cô biết anh hiểu lầm.
Cô thật sự không nghĩ tới sẽ trùng hợp như thế, cũng không nghĩ đến Tần Tiêu Nhiên sẽ làm như vậy.
Anh rốt cuộc muốn thế nào?
Khi đó, rõ ràng hừ nhẹ rời đi.
Cô không muốn anh hiểu lầm.
"Anh còn có chuyện."
Doãn Văn Trụ đẩy tay Phương Thê ra, đi về nơi khác.
Mới vừa rồi ở trong phòng bàn chuyện làm ăn, lòng không thể nào yên được, chính là muốn biết Phương Thê Cô rốt cuộc có tới không.
Cho nên mới viện cớ ra ngoài nhìn một chút.
Nhưng anh tình nguyện mình không ra ngoài, không thấy một màn này.
Có lẽ có thể nói với bản thân mình, cô không tới.
Lúc này, buôn bán còn phải tiếp tục bàn, hơn nữa anh cũng không muốn ở nơi này thành trò cười cho người khác xem.
"Trụ ——"
Phương Thê còn muốn nói điều gì, nhưng là bị Tần Tiêu Nhiên ở sau lưng kéo tay.
"Thê Thê, em vẫn thích anh đúng không?"
"Tần Tiêu Nhiên, thật không hiểu anh."
Phương Thê cảm giác mình tới nơi này thật là một sự sai lầm.
Đối với Tần Tiêu Nhiên có lòng trắc ẩn càng thêm sai lầm.
Lúc bắt đầu giữa bọn họ vốn chính là sai lầm.
Nếu anh không thích cô, xem thường cô, cần gì phải trở về dây dưa với cô?
Anh rốt cuộc muốn tổn thương cô đến thế nào nữa?
Mình thật vất vả cố lấy dũng khí, tuy nhiên lại xảy ra sự hiểu làm này.
Nếu lúc này cô lại đi nói với Doãn Văn Trụ cô thích anh, anh sẽ tin sao?
Tình cảm năm năm có thể quên lãng nhanh vậy, lập tức liền thích một người khác, thật sự có thể khiến người khác tin sao?
Vì sao bản thân cô còn không tin?
Vì sao cô bây giờ nhìn Tần Tiêu Nhiên không có lấy một cảm giác, có chỉ là sự tức giận?
Vì sao mình không kìm lòng không được lại thích Doãn Văn Trụ?
Thì ra mình cũng không như tưởng tượng thích Tần Tiêu Nhiên như vậy, cũng có lẽ sự ưa thích kia đã sớm từ sau khi bị anh lần lượt tổn thương dần dần phai đi.