Hạ Sơ tắt máy cuộc gọi không có người nhận, chân mày hơi nhíu lại.
Ban đầu bất kể ra sao, Doãn Văn Trụ cũng sẽ nhận điện thoại của cô.
Nhưng bây giờ cô gọi nhiều cuộc như vậy, anh đều không nhận.
Cô cho rằng anh không thay đổi, nhưng bây giờ đáy lòng lại dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
Lúc chạng vạng, người đàn ông kia gửi tới một phần tài liệu cho cô.
Lúc này, cô mới biết thì ra anh đã kết hôn rồi.
Mà người đàn bà kia cũng chỉ con gái của một gia đình bình thường.
Tại sao ban đầu cô không được?
Mà người đàn bà đó lại được?
Trong lòng Hạ Sơ dâng lên hận ý.
Nhưng nhìn khuôn mặt có vài phần giống cô, cô an ủi hơn.
Cô tự nói với mình Doãn Văn Trụ thực sự là bởi vì cô ta giống như mình cho nên mới phải cưới cô ta.
Anh không tìm được cô mới có thể làm như vậy.
Bây giờ cô đã quay về.
Người đàn bà này cũng không cần tồn tại nữa.
Tay của cô nắm thật chặt phần tài liệu về Phương Thê, đáy lòng đã có chủ ý.
Bất kể ra sao, lần này ai cũng không thể ngăn cản cô ở lại bên người Doãn Văn Trụ.
Vì vậy Cô tiếp tục gọi điện thoại.
=== ====== ====== ====
Doãn Văn Trụ ôm Phương Thê đi vào phòng tắm, tắm xong ra ngoài, lúc nhặt lên quần áo trên đất mới nhìn đến trên di động của bản thân, Hạ Sơ gọi mười mấy cuộc điện thoại.
Anh nhíu mày một cái, cười với Phương Thê, lúc này mới đi tới ban công.
Bấm số điện thoại của Hạ Sơ.
Cơ hồ lập tức, điện thoại di động liền có người nhận, bên trong truyền đến tiếng nói của Hạ Sơ.
"Trụ, có người gõ cửa nhà em, em rất sợ hãi."
"Em không có nghe lầm chứ?"
Bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ.
"Trụ, em sợ, anh có thể tới chỗ em không?"
Giọng nói của Hạ Sơ điềm đạm đáng yêu.
Doãn Văn Trụ quay đầu lại xuyên thấu qua cửa kiếng nhìn một người đang đợi anh- Phương Thê, mới nói: "Hạ Sơ, lúc này anh không đi được, anh tìm người tới bảo vệ em được không?"
Anh không muốn ở lúc hai người mới vừa có tiến triển sau bỏ lại một mình cô.