Sau khi nói xong, Phương Thê liền bình tĩnh rời đi.
Loại này chỉ vì vài câu nói của bạn gái trước mà tin, sau đó đau lòng rời đi không phải là chuyện cô làm được.
Trừ khi Doãn Văn Trụ chính miệng nói với cô, trừ khi chính miệng anh muốn cô rời đi, nếu không, cô sẽ không lui bước.
Nhưng nếu nói trong lòng không có một tia rối rắm, đó là giả.
Mấy ngày trước, cô vẫn còn vì chuyện thế thân mà phiền lòng.
Nhưng hôm nay thấy được Hạ Sơ, cô ngược lại bình thường trở lại.
Coi như làm thế thân, Cô cũng không muốn làm thế thân của Hạ Sơ.
Cô không thể phủ nhận, diễn kỹ của Hạ Sơ rất hoàn mỹ.
Có lẽ Doãn Văn Trụ cho tới bây giờ cũng chưa thấy rõ cô ta là người thế nào.
Nếu như có thể, cô sẽ giúp anh thấy rõ.
Thật xin lỗi, cô cũng rất ích kỷ.
Nếu lựa chọn ở lại, như vậy cô sẽ không để cho trong lòng Doãn Văn Trụ còn nhớ nhung người đàn bà khác.
Trên chiến trường tình yêu, là thua, là thắng, hay là lưỡng bại câu thương, lại chưa từng có vẹn toàn đôi bên.
Hạ Sơ cũng là nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Thê, cắn răng thật chặt.
Người đàn bà này không đơn giản.
Nhưng người đàn bà càng như vậy càng không học được nhu nhược.
Hạ Sơ nghĩ, nếu là người đàn bà như vậy, có lẽ cô nên dùng loại phương pháp khác.
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không buông Doãn Văn Trụ ra.
Đi ra khỏi trà quán, Phương Thê lên một chiếc xe taxi, trực tiếp đến tập đoàn Doãn văn.
Không phải muốn đi chất vấn Doãn Văn Trụ, chẳng qua là đột nhiên muốn gặp anh một lần.
Cô cũng là người từng trải, cho nên cô cũng sẽ không kiên quyết Doãn Văn Trụ cắt đứt liên lạc với cô ta, chẳng qua là cảm thấy anh không đáng giá.
Vẫn bị gạt, thậm chí bị gạt nhiều năm như vậy.
Cô chỉ có thể nói Hạ Sơ rất lợi hại, rất biết cách nắm lấy trái tim đàn ông.
Người biết chuyện Doãn Văn Trụ đã kết hôn cũng không nhiều, một chút nhân viên của tập đoàn Doãn văn cũng sẽ không biết đến.
Cho nên khi Phương Thê nói ra mình muốn tìm Doãn Văn Trụ, đương nhiên sẽ bị quấy nhiễu.
Phương Thê cũng không để ý người khác có biết thân phận của cô hay không, nhưng muốn gặp chồng mình cũng phải được sự đồng ý của người khác, đáy lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có mấy phần để ý.
Nhân viên tiếp tân đã sớm đổi, không phải là lúc đầu người kia.
Hôm nay mặc dù không như người ban đầu, nhưng cũng không có cho đi.
Phương Thê cười cười, chuẩn bị rời đi.
Thôi, thật ra thì đây cũng là nhiệm vụ công tác của người ta.
Hơn nữa lúc cô đi ra ngoài lại quên mang theo điện thoại, bằng không còn có thể gọi điện thoại cho Doãn Văn Trụ.
"Xin chờ một chút."
Chỉ là vừa mới xoay người, lại bị người khác gọi lại bước chân.