Có Quý Thư cho Cô mấy cái kia, còn có mấy ngày nay, cô ở chung với Quý Thư đều bị người khác chụp lại.
"Anh tìm người theo dõi em?"
Phương Thê nhìn anh, hỏi có chút đau lòng.
Thì ra là anh vẫn luôn không tin cô sao?
Cho nên lại tìm người theo dõi cô.
"Tôi chỉ muốn biết sự thật, nhưng cô làm tôi quá thất vọng rồi.
Phương Thê, cô thật sự yêu tôi sao?
Cô thích Tần Tiêu Nhiên năm năm, rồi lại lập tức thích tôi.
Như vậy bây giờ liền thích Quý Thư cũng không phải không có khả năng."
Doãn Văn Trụ nhìn cô, những câu lạnh lùng, thật giống như lúc ban đầu.
"Nếu cô thật sự thích Quý Thư, như vậy liền trực tiếp nói với tôi thì tốt rồi. Nhưng cô ở một bên hẹn Quý Thư ở một bên lại nói xấu Hạ Sơ, biểu hiện đều vì tốt cho tôi. Phương Thê, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi. Vốn tôi còn không biết nên chọn cô hay Hạ Sơ, nhưng bây giờ cũng không cần tính nữa. Quả thật chỉ có Hạ Sơ là tốt với tôi. Có lẽ vì tôi cô đơn quá lâu, cho nên nhìn thấy người hơi giống cô ấy liền mê luyến. Thậm chí phân biệt không rõ thích hay không thích."
Một câu kia, khiến Phương Thê khắp cả người rét lạnh.
Ngay cả cơ hội giải thích anh đều không cho cô, cứ định tội cô như vậy sao?
Phái người theo dõi cô.
Đúng rồi, đầu óc cô thật sự bị lú lẫn.
Lúc ở thành phố C, anh cũng phái người theo dõi cô?
Thì ra là mấy ngày nay, vẫn luôn như vậy sao?
Thì ra cho tới bây giờ anh căn bản chưa bao giờ tín nhiệm qua cô?
"Doãn Văn Trụ, em chỉ nói một câu, em không có. Chưa từng cùng Quý Thư xảy ra chuyện gì, cũng không có lừa gạt anh."
Mục đích của Quý Thư là chuyện này sao?
Nhưng vì sao người trước mắt không tin mình lại tin tưởng anh ta?
Cô không muốn cứ bị oan uổng như vậy, ít nhất phải nói ra cái gì.
"Tôi không muốn nghe nữa, chứng cớ đã bày ra rồi, cô còn muốn nói gì nữa, hơn nữa Quý Thư cũng thừa nhận."
Doãn Văn Trụ không nhịn được phất phất tay, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một phần này nọ ném trước mặt Phương Thê.
"Đây là giấy tờ ly hôn và khế ước, chúng ta chấm dứt tại đây."
Phương Thê không khỏi lui một bước, sau đó nhếch môi, cười đến có chút giễu cợt.
Cô đều quên, Cô thật quên, giữa bọn họ chẳng qua chỉ là khế ước mà thôi, chưa bao giờ là hôn nhân.
Đều do mình trầm luân quá sâu rồi.
Nhưng tại sao?
Tại sao muốn đến gần cô, làm cô yêu anh.
Tại sao sau khi cô yêu anh, lại muốn đối với cô như thế?
Tại sao không tin cô?
Tại sao muốn nói cô thành người như vậy?
Phương Thê – cô làm người thật sự thất bại như vậy sao?
"Tôi đáp ứng điều kiện của cô cũng không phải ít, cô bây giờ lập tức đi, không cho trở lại nhà Doãn Văn, cũng không cho lại hiện ra trước mặt của tôi."
Anh tiếp tục lạnh lùng nói: "Tôi chán ghét người đàn bà thay đổi thất thường như vậy rồi."
"Doãn Văn Trụ, em làm cho em quá thất vọng rồi."
Phương Thê lại chỉ là cười nhạt, nhưng khổ sở trong tươi cười làm thế nào cũng không giấu được.
"Mời vừa rồi cô muốn nói gì với tôi, một lần nói xong đi."
Doãn Văn Trụ không chút nào vẫn không nhúc nhích cho, thản nhiên nói.
"Không có, em không có chuyện gì muốn nói với anh."
Phương Thê cầm lấy giấy ly hôn trên bàn, xoay người rời đi.
Mọi việc đều giải quyết như vậy rồi, Cô còn có thể nói gì nữa?
Cô đã nói nhiều, nhưng anh không tin.
Nếu bây giờ cô nói cô mang thai, có lẽ anh chỉ nghĩ rằng cô không muốn rời đi nên lừa gạt anh nữa.
Ngày xưa đủ loại ngọt ngào, hơn nữa kết quả như thế, nghĩ thế nào cũng cảm thấy châm chọc.
Cô cũng có tự tôn, Cô có thể dũng cảm đi tranh thủ, đi nói ra sự thật.
Đó là bởi vì cô tin anh sẽ hiểu.
Nhưng mà lúc này, chẳng lẽ còn muốn cô quăng mất tự ái cứ quấn quit lấy anh sao?
Muốn cô ôm anh, nói không muốn rời khỏi sao?
Cô cũng có điểm mấu chốt, có kiêu ngạo.
Đã như vậy, như vậy còn không bằng tiêu sái rời đi.
Nhưng nghĩ tốt lắm, tâm tình lại khống chế không được.
Tiêu sái xoay người khắc kia, nước mắt đã không khống chế nổi, không ngừng xông ra hốc mắt.
Phương Thê vẫn như cũ ưỡn ngực thẳng lưng, từng bước một đi ra ngoài.
Cô không muốn chật vật như vậy, cho nên tình nguyện thản nhiên mà đối diện những ánh mắt quái dị bên ngoài, cũng muốn đi từng bước một ra tầm mắt của anh.
Nhưng mấy bước tới cửa kia, đều như tốn hết hơi sức của cô.
Đáy lòng có đồ vật gì đó đã sớm ầm ầm sụp đổ, không nghe được thanh âm, chỉ còn lại có một mảnh hoang vu.
Anh ở trong lòng cô xây một tòa lưu ly cung, lại tự tay đem nó đẩy sập, tại sao lại tàn nhẫn như thế?
Thôi, em như là thiếu ân tình năm đó của anh.
Lần này, hai người bọn họ đã thật sự trả sạch cho nhau.
Đáy lòng vừa nói an ủi mình, vừa đau đến khó có thể tự giữ.
Vốn tưởng rằng thích anh cũng không sâu đến vậy, nhưng đến giờ phút này mới biết, loại đau này căn bản không phải đau như trước kia.
Thì ra là, mình đã quan tâm anh đến vậy.
Nhưng buồn cười là, đợi đến lúc phát hiện đã đến hồi kết thúc.