Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 207: Cô mang thai, thế nhưng anh lại không cần cô (4)



Cửa bị đóng lại, Doãn Văn Trụ nghe được tiếng bước chân của Phương Thê dần dần đi xa.

Nhìn tấm lưng thẳng tắp của cô, anh nghĩ đến lúc ban đầu.

Cô luôn là đem tất cả tâm tình che giấu, sau đó bộ dáng làm bộ như không cần.

Như vậy giờ phút này, có phải hay không cũng là?

Anh đoán không ra vẻ mặt của cô, biểu tình của cô thế nào?

Tay của anh nắm thật chặt tờ giấy ly hôn thuộc về anh, nơi đốt ngón tay cũng khẽ trắng bệch.

Đau lòng, chưa bao giờ có đau lòng.

Thì ra là thương cô, mình càng thêm đau.

Đây là cảm giác chưa bao giờ có.

Cho đến giờ phút này mới biết, mình thích cô xa hơn so với mình tưởng tượng nhiều.

Ngồi kinh ngạc hồi lâu, Doãn Văn Trụ mới khắc chế loại cảm xúc muốn xông ra đuổi theo cô.

Nhưng không thể làm như vậy.

Cô cho rằng anh không tin cô.

Thậm chí chính anh cũng cho rằng mình sẽ không nghiêng về phía cô.

Nhưng lúc đợi cô nói ra khỏi miệng, anh mới biết chỉ cần cô nói, anh đều nguyện ý đi tin tưởng.

Chuyện xảy ra giữa cô và Quý Thư có hay không, có lẽ đã không còn quan trọng.

Mặc dù lúc ban đầu thực sự để ý qua.

Có lẽ anh sẽ hận Cô, nhưng anh không muốn cô bị tổn thương.

Đợi đến chuyện kết thúc, anh nhất định sẽ tìm cô về, mặc kệ bỏ ra giá nào.

Tâm rốt cuộc từ từ bình tĩnh lại.

Anh tự tay cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

"Này, Tiểu Tam sao? Phương gia bên kia thế nào?"

"Ừ, rất tốt, chỉ cần đi theo cô ấy, cho đến khi người của nhà họ Phương tới rước cô ấy."

Nữa dặn dò một số chuyện, anh mới cúp máy.

Vốn là, anh muốn nói cho cô biết, ông nội của cô đã nghĩ thông suốt, tính tới nhận thức Cô.

Vốn là, anh muốn tự mình đem cô tới thành phố A, sau đó đối với cô hứa hẹn.

Vốn là, anh muốn đem sự thật này che dấu, chỉ muốn cô tìm thấy thân nhân mình là tốt rồi.

Nhưng bây giờ, anh không cách nào cùng đi với cô nữa.

Chính là không có anh, cô sẽ không bị thương nữa, ông cụ nhà họ Phương nếu thừa nhận cô, tự nhiên sẽ bảo vệ cô.

Như vậy anh cũng có thể yên tâm giải quyết một ít chuyện.

Quý Thư, anh lại không nghĩ tới, bạn bè mình tin tưởng nhất lại là người như vậy.

Có lẽ là sợ hãi đi.

Năm đó lúc Hạ Sơ biến mất, anh khắp nơi tìm không thấy, cho nên từ lúc đó về sau, anh liền có thói quen ở trong bóng tối an bài một số người, làm cho bọn họ theo dõi hành tung của những người mình để ý.

Nhưng mà anh chưa bao giờ cố ý đi chú ý, mục đích tồn tại của những người này đúng là không muốn làm cho mình nếm loại luống cuống đó nữa.

Nhưng khi Phương Thê nói cho anh biết một chút chuyện kia, quỷ thần xui khiến anh đi điều tra một chút hành tung của Quý Thư.

Sau đó phát hiện, tất cả đúng như lời nói của Phương Thê.

Tới bây giờ anh đều tin anh ta, cho nên cũng không lừa gạt anh ta cái gì.

Nhưng anh lại không hiểu tại sao Quý Thư lại hận anh như vậy.

Đúng vậy, hận, này đã không đủ để dùng ghét để hình dung.

Bởi vì hận anh, anh ta làm quá nhiều chuyện.

Anh ta đã từng nói qua với anh, anh ta yêu Phương Thê rồi.

Cho nên anh mới sẽ xuống tay với Phương Thê.

Tổn thương Phương Thê đồng thời tương đương với tổn thương anh.

Cho nên anh không thể để cho Phương Thê ở lại nữa, tiếp tục trở thành vũ khí của Quý Thư để tổn thương anh.

Anh cũng muốn biết, Quý Thư vì sao hận anh?

Bọn họ rõ ràng là bạn bè nhiều năm như vậy, lại thân mật như vậy.

Lại không nghĩ rằng tất cả đều trò diễn của anh ta.

Anh ta đã từng nói, một lòng của anh ta đều trên người anh.

Là lời nói vui đùa.

Nhưng bây giờ anh mới hiểu được ý tứ bao hàm trong này.

Cái loại phí hết tâm tư tiếp cận anh, xác thực là đem cả trái tim cũng đọng ở trên người anh.

Bhưng rốt cuộc là vì cái gì?

Tiếp cận nhiều năm như vậy, chậm rãi bố cục, sau đó bây giờ đã đến giờ phút thu lưới.

Nếu không phải là Phương Thê nói sớm một bước, có lẽ lúc này anh đã không thể vãn hồi nữa.

Nhưng xem như lúc này, anh muốn đối mặt tình huống cũng quá hỏng rồi.

Mấy ngày nay, cả đêm tra xét rất nhiều thứ, mới phát hiện ra mình tựa hồ quá tin tưởng anh ta rồi.

Chẳng qua là tất cả có cơ hội để vãn hồi.

Tập đoàn Doãn Văn là tâm huyết của ba anh, không thể hủy ở trên tay anh được.

Doãn Văn Trụ hít một hơi, lúc này mới gọi điện cho Quý Thư, "Mình đã ly hôn với Phương Thê."

Quý Thư làm như rất kinh ngạc, nói: "Trụ, thật sự không liên quan đến cô ấy, là mình có lỗi với bạn."

Diễn trò, tất cả đều là diễn trò.

Mà giờ khắc này, anh cũng giống nhau bắt đầu tiến vào tuồng vui này.

Anh không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình với Quý Thư thành kẻ địch của nhau.

Nhưng Doãn Văn Trụ ckhông phải là người mềm lòng, đã có người phản bội anh, anh sẽ không nhớ tới tình cũ trước kia.

Huống chi bởi vì anh ta, lại hại tới người phụ nữ anh thương nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.