77 ngày, hôn nhân của bọn họ, không, có lẽ là nên nói khế ước duy trì được 77 ngày.
Thì ra mình lại nhớ rõ ràng như thế.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc.
Bây giờ cô cô độc, chỉ còn lại có năm trăm vạn anh cho Cô .
Nhưng cô sẽ không đi dùng.
Nếu như là ban đầu, nếu như cô không yêu anh, như vậy cô có lẽ sẽ muốn, cũng phải thản nhiên.
Nhưng bây giờ Cô không muốn làm cho tiền bạc nhiễm bẩn tình yêu của Cô.
Đúng vậy, xem như anh không thừa nhận, không thật sự thích qua cô.
Cái này cũng là tình yêu của cô.
Là thật hay giả, cô đều hạnh phúc qua, ngọt ngào qua.
Cô đột nhiên nhớ lại lúc ban đầu, anh từng nói qua, lời nói đừng yêu anh.
Hình như là cô vi phạm ước định, cho nên mới đi tới cái kết cục này sao?
Ngày hôm qua, từ lúc đi ra phòng làm việc của Doãn Văn Trụ, Cô liền trực tiếp rời đi Thành phố H.
Nơi này có quá nhiều kí ức khiến cô đau lòng.
Hơn nữa cô cũng không muốn cho mình đường lui.
Nếu như ở lại nữa, có lẽ mình không cần để sẽ quay về.
Tình yêu, thì ra thật sự giống như một cuộc chiến.
Có người đã sớm đem binh đến dưới thành, có người vội vàng không kịp chuẩn bị.
Có người tiếu ngạo chiến trường, có người bị thua về trường.
"Tiểu thư."
Một người ngăn cản đường đi của Phương Thê, cũng cắt ngang ý nghĩ của cô.
Phương Thê ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô, biểu hiện vẻ mặt nghiêm túc.
"Chuyện gì?"
Cô không nhớ rõ mình biết người này.
"Lão gia làm cho tôi tới nhận cô về."
Người trung niên trả lời.
"Trở về?"
Phương Thê nghi ngờ hỏi: "Trở về nơi nào?"
Cô còn có nơi để trở về sao?
Người nọ không phải nhận lầm người đi?
"Trở về Phương gia."
Người trung niên vẫn nghiêm túc như cũ.
Phương gia?
Trong lúc giật mình, Phương Thê nhớ lại, thì ra mình còn có ông nội chưa từng gặp mặt qua.
"Cô lúc này là người thừa kế chính thống nhất của Phương gia, lão gia cũng rất nhớ cô."
Người trung niên nói với Phương Thê.
Phương Thê lại lắc đầu một cái, "Tôi tạm thời không muốn trở về."
Bây giờ cô không có cái tâm tình đó, cũng không còn dũng khí đó.
Cô muốn tìm một nơi không có ai, chuẩn bị chữa lành vết thương.
Ông nội của Cô, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Cô lại có chút sợ.
Ban đầu chính ông không đồng ý cha mẹ của mình ở chung một chỗ.
Nghĩ đến cha mẹ mình, Phương Thê lại cảm thấy đau lòng.
Cô bây giờ, dường như thực sự chỉ còn lại một người.
"Tiểu thư, lão gia phái tôi đến đón cô về, lập tức."
Người trung niên không thuận nói.
"Hai mươi mấy năm đều không nghe không hỏi, bây giờ cần gì phải nóng lòng trong một lúc?"
Nói không oán, đó là giả.
Không phải bởi vì tiền của Phương gia, mà là một ít phần thân tình bị bỏ rơi.
Tiền đối với cô mà nói, vẫn rất quan trọng.
Bởi vì cô luôn thiếu tiền, lúc đi học, phải đóng học phí.
Đi làm, vẫn còn phải giúp cha mình trả nợ đánh bạc.
Nhưng xem như quan trọng, cô cũng không vì tiền mà mua bán gì.
"Tiểu thư, thời gian của lão gia còn không nhiều lắm, cô trở về bồi bồi ông ấy đi, lão gia chỉ còn lại một mình cô là cháu gái ruột."
Thần sắc nghiêm túc của người trung niên rốt cuộc lộ vẻ xúc động, nói lời khuyên giải an ủi.
Người thân duy nhất sao?
Phương Thê trầm mặc, cuối cùng gật đầu một cái, "Được rồi."
Cô trở về, chỉ muốn gặp một chút ông nội, cũng không phải vì cái quyền thừa kế.
Thứ đó quá lớn, cô không nghĩ mình chịu đựng.
Có lẽ lòng của cô vẫn còn rất nhỏ đi, chỉ là muốn một phần ấm áp, một phần hạnh phúc.
Thế nhưng ít thứ, luôn lần lượt rời cô.
Cho dù có tiền cũng không mua được.
Phương Thê trở lại nhà ở thành phố A.
Sự lộng lẫy tráng lệ của Phương gia không thấp hơn Doãn Văn gia, người của Phương gia cũng nhiều hơn so với Doãn Văn gia, xem như người bổn gia chỉ còn lại có cô và Phương ông cụ, nhưng người hệ thứ cũng không thiếu.