Đối mặt mong đợi của một người già đang ngã bệnh, Phương Thê không cách nào từ chối.
Cho nên cô vẫn là ở lại Phương gia.
Phương ông cụ cũng không có bốn phía tuyên dương, thậm chí cũng không cụ thể nhắc tới nhận tổ quy tông cho Phương Thê.
Trừ một chút người có quan hệ, người ngoài sẽ không biết Phương gia có một đại tiểu thư.
Một loạt động tác này, ngược lại khiến người khác có chút nắm lấy không rõ.
Bọn họ còn cho rằng ông cụ tìm cô trở về là vì người thừa kế Phương gia, nhưng bây giờ xem ra lại giống không phải.
Mà Phương Thê lại mừng rỡ thanh nhàn.
Cuộc sống của xã hội thượng lưu cô cho tới bây giờ cũng không muốn hướng tới.
Được đến bao nhiêu, tất nhiên cũng sẽ mất đi bao nhiêu.
Cái loại hào quang đó, còn có cái loại người khác mơ ước đó, cuộc sống nhất định mệt chết đi.
Mà cô chỉ cầu xin một phần bình thản hạnh phúc.
Chẳng qua hạnh phúc đã tới, cũng đã bay đi.
Cho nên ở Phương gia, Phương Thê phần lớn thời gian cũng cùng với Phương ông cụ, trên mặt luôn nở nụ cười thản nhiên, một bộ dáng bình tĩnh ưu nhã.
Lúc không người, cô mới có thể triển lộ ra mình chân thật nhất.
Rất nhiều ngày đã qua, nhưng cái loại đau lòng đó lại như cũ không có bớt đi.
Lời nói ngày đó, vẻ mặt ngày đó, Cô thế nào cũng không quên được.
Có lúc bị giựt mình vì ác mộng.
Muốn quên, nhưng không quên được.
Không muốn nhớ lại, rồi lại cố tình không bỏ được.
Có đôi khi, cô thật hận anh.
Nếu không cách nào cùng cô đi tới cuối cùng, ban đầu cần gì phải trêu chọc cô như thế.
Để cho Cô hãm sâu lần nữa, cuối cùng không cách nào tránh thoát.
Về chuyện mang thai, cô cũng không nói lại cho bất kỳ người Phương gia nào biết, ở trước mặt người khác cũng cẩn thận.
Đứa bé này, tới tuyệt không đúng lúc.
Cô thậm chí ngay cả cơ hội nói ra khỏi miệng cũng không có.
Vốn anh đối với cô như thế, cô nên ngoan tâm xóa sạch.
Sau đó đem anh quên hoàn toàn.
Nhưng Cô không làm được, có đôi khi thậm chí còn nghĩ bộ dáng của đứa con ra sao.
Càng muốn tâm càng đau, có một số việc càng không cách nào quên được.
Rõ ràng mình nên đủ bình tĩnh, cũng bị tổn thương qua, hẳn có thể buông một lần nữa.
Nhưng vì cái gì so với lần trước, lần này lại khó chịu như thế.
Đối với Tần Tiêu Nhiên, cô thật sự có điều để ý sao?
Phương Thê nhếch môi cười cười, nhưng là nụ cười khổ sở, nước mắt không tự chủ từ hốc mắt rơi xuống.
Đưa tay muốn lau nước mắt, nhưng làm thế nào lau cũng lau không xong.
Doãn Văn Trụ, tại sao?
Tại sao không tin cô, tại sao ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô.
Đáy lòng nhiều tiếng chất vấn, nhưng lại không có đáp án.
Đến lúc này, Phương Thê mới biết, mình vẫn mong đợi anh quay đầu lại.
Mong đợi anh nói với cô tất cả đều là một trò đùa, chúng ta đi về nhà.
Mình rõ ràng nên quyết định, cũng luôn làm được một người tiêu sái bình tĩnh trong mắt mọi người, nhưng vì sao sau khi gặp được chuyện của anh, tất cả sẽ trở nên không giống nữa.
"Tiểu thư, cô ——"
Từ sau lưng truyền đến một giọng nói chần chờ của phụ nữ.
Phương Thê vội vàng lau khô nước mắt, khẽ gật đầu với bà ta nói: "Có phải ông nội tìm tôi không, tôi xuống ngay."
Nán lại gần mười ngày ở Phương gia, với Phương ông cụ không tính là thân cận, dù sao trừ máu mủ, giữa bọn họ cùng người xa lạ không có gì khác biệt.
Nhưng hai người ở chung lại khiến người cảm thấy rất thoải mái.
Cho nên Phương Thê cũng không bài xích loại này sống chung.
Đi xuống lầu, Phương ông cụ cũng không ở đây, ngược lại là Phương Dận ngồi ở chỗ đó.
Phương Dận là người nhỏ nhất trong ba người con nuôi của Phương ông cụ, lớn hơn Phương Thê bốn tuổi.
Dáng dấp của anh so ra kém Doãn Văn Trụ yêu nghiệt, nhưng lại có phong cách khác, chẳng qua là khóe mắt anh cái loại thản nhiên tà khí đó khiến Phương Thê cảm thấy rất khó chịu.
"Tam thúc, ông nội đâu?"
Bởi vì là con nuôi của Phương ông cụ, cho nên Phương Thê phải gọi anh một tiếng Tam thúc.