Phương Thê lạnh giọng trả lời, lại cực lực cố kiềm nén khó chịu này, ngẩng đầu nhìn về anh ta.
"Địa chỉ ở nơi nào, tôi tự mình đi, cũng không phiền toái Tam thúc ngài."
Đoạn thời gian trước, đã trải qua quá nhiều chuyện, khiến Phương Thê càng gầy thêm.
Cô mặc bộ quần áo trắng, đứng ở trong đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phương Dận, thanh thuần trong lộ ra vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Phương Dận hơi sững sờ, sau đó lại nở nụ cười tà khí, "Lên xe."
"Nói không cần phiền toái Tam thúc rồi."
Cô không muốn gây chuyện, nhưng đã có người chọc tới cô, cô cũng không thể kiềm chế nữa.
"Lên xe, hay cô muốn tôi ôm lên xe."
Phương Dận khóe miệng nở nụ cười càng sâu, mang theo vài phần tà hoặc nhìn Phương Thê một cái.
Có một loại người, thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng cố tình lại dẫn lực hút trí mạng, Phương Dận chính là người như vậy.
Anh thích loại hình chính là thanh thuần khéo léo, anh cảm thấy vấy bẩn một loại thanh thuần như thế rất thú vị.
Đem thiếu nữ thanh thuần biến thành một dâm phụ càng thú vị.
Đợi đến cô gái kia hoàn thành bước này, đã tới lúc anh ta không cần nữa.
Nếu đã biến thành anh không thích loại hình, như vậy đã không còn lợi ích gì nữa?
Đây là trên đường lớn, người đến người đi rất nhiều.
Phương Dận làm ra vẻ mặt đó đều là hấp dẫn ánh mặt mọi người.
Thậm chí có người đã nhận ra thân phận của anh, khoa trương hơn chính là còn có người lấy điện thoại di động ra muốn chụp hình.
Phương Dận luôn luôn phách lối, danh tiếng thậm chí so một ít sao còn lớn hơn, hơn nữa dung mạo và tài sản, thực sự có tư cách khiến người khác truy đuổi.
Xem như sự phong lưu của anh mọi người đều biết, nhưng vẫn có rất nhiều người bay như tên lửa về hướng anh.
Phương Thê nhìn người chung quanh, cắn răng, cuối cùng ngồi vào xe.
Giằng co tiếp nữa, mất thể diện chính là cô.
Người này thì không sao, nhìn người khác chụp hình, tâm địa tốt con cho mấy người đó chụp mấy pose.
"Tôi thích những cô bé biết nghe lời."
Phương Dận nhìn Phương Thê một cái rồi nói.
Phương Thê không để ý tới anh ta, anh ta có thích hay không có quan hệ gì tới cô?
Phương Dận cũng không nói thêm gi nữa, xe lại khởi động, chỉ là lần này tốc độ xe chậm rất nhiều, mặc dù so với một loại xe khác còn rất nhanh.
Nhưng Phương Thê cũng đã thỏa mãn, Cô cũng không hy vọng xa vời người này có thể thông cảm cô một chút.
Xe lái đến một gian biệt thự mới ngừng lại.
Phương Thê mở cửa muốn xuống xe, lại bị Phương Dận kéo tay.
Phương Thê cau mày, muốn rút tay mình ra, nhưng người nọ cố tình cầm vô cùng chặt.
Cô không khỏi quay đầu lại liếc anh ta một cái, "Tam thúc, có chuyện gì sao?"
Phương Dận cười cười, khóe mắt tà khí vẫn như cũ lượn lờ, "Cô thật sự mang thai."
Lần nói này cũng là câu khẳng định.
Phương Dận từng có rất nhiều đàn bà, không cẩn thận có thai cũng có, nhưng mà anh sẽ không để cho họ sanh ra được là được.
"Tam thúc thực là kỳ lạ."
Phương Thê không muốn thừa nhận, liền bắt đầu giả bộ ngu.
Phương gia rất phức tạp, mà cô không muốn dây đến phần phức tạp này, cho nên cô không muốn nói.
Mặc dù không phải ra đời trong nhà giàu có, nhưng lcó một số việc cô lại biết rõ ràng.
Bản thân cô là người thừa kế chính thống của Phương Gia, nếu có con, vậy càng làm cho người ta kiêng kỵ.
Cô không muốn tranh cái gì, nhưng người ta chưa chắc nghĩ như vậy.
Phương Dận không nói tiếp nữa, cười cười liền buông tay Phương Thê ra, nhưng trong tươi cười lại có ý vị sâu xa.
Phương Thê trong lòng rối loạn, nhưng ngoài mặt lại cực kỳ trấn định, mở cửa xuống xe.
Những năm này học được bình tĩnh vẫn có thể dùng.
Phương Thê và Phương Dận cùng đi vào biệt thự, Phương ông cụ, còn có bên cạnh ông Trung thúc, Phương Sĩ, Phương Nghiêm mấy người.
Phương Thê không biết Phương ông cụ vì sao lựa chọn trong biệt thự này.
Mặc dù ông đã tốt hơn, nhưng không thể nói là tốt toàn bộ, nếu có chuyện để nói, ở nhà không phải giống nhau sao?
Nhưng Phương Thê cũng không suy đoán nữa.
Cô cảm thấy mình từ khi vào Phương gia, người nơi này đều mang mặt nạ, cuộc sống như thế quá mệt mỏi.
"Ông nội, đại thúc, Nhị thúc, Trung thúc."
Phương Thê kêu người theo thứ tự, mặc dù không muốn giao thiệp với bọn họ, chỉ là lễ phép vẫn phải có.
Phương ông cụ gật đầu một cái, ra tay cho cô và Phương Dận ngồi xuống.
Phương Thê chọn một vị trí một người mới ngồi xuống, Phương Dận tới bên Phương Nghiêm mới ngồi xuống.
"Đây là biệt thự mà cha con thích nhất."
Phương ông cụ nhìn Phương Thê một cái, thản nhiên thở dài.
Đối với cái chết của đứa con trai, ông cuối cùng không cách nào quên được.