Cô chu đôi môi đỏ tươi, "Dận, anh ném em ra chỉ vì người đàn bà này sao?" Ánh mắt của cô ta quét qua Phương Thê, mang theo chút địch ý. Phương Thê cảm thấy đau cả đầu, thế nào bị đương thành quân xanh rồi hả? Cái này Phương Dận đến cùng muốn làm cái gì? Cô đưa tay muốn đẩy Phương Dận ra, nhưng Phương Dận cố tình không buông tay. Anh cúi đầu, ở bên tai Cô khẽ cười nói: "Cháu gái ngoan, giúp Tam thúc chuyện, người đàn bà này Tam thúc không thích, cho nên cháu hiểu không." Ngụ ý chính là muốn cô giả bộ làm bạn gái mới của anh ta. Anh ta như vậy, dưới ánh mắt của người khác, anh chính là đang cùng cô nói lời tâm tình. Trong ánh mắt của cô kia địch ý càng sâu. Phương Thê cảm giác mình thật là xui xẻo, hơn nữa bọn họ có thể chú ý một chút nơi này không. Đây là nhà vệ sinh nữ, là lúc trình diễn loại này cẩu huyết tiết mục sao? Quả thật không giải thích được. Nếu như không phải cô đang mang thai, không thể làm vận động mạnh, Cô nhất định sẽ ném người đàn ông này ra ngoài. "Mạt Nhi, chúng ta kết thúc đi." Phương Dận cười, tà khí vẫn như cũ, lại nói lời vô tình. "Chính là vì người đàn bà này sao?" Cái cô gái bị kêu là Mạt Nhi tức giận đi tới trước mặt bọn họ, đưa tay liền muốn đánh Phương Thê. Phương Thê tự nhiên sẽ không mặc cho cô ta làm thành nơi trút giận, đang muốn bắt được tay cô ta, tuy nhiên lại có người sớm cô một bước. Tư Mị hướng Phương Dận cười cười, "Tam thúc, thúc thật là xấu, muốn tìm người diễn làm bạn gái thúc cũng không nên tìm cháu gái mình chứ. Thê Thê còn nhỏ như vậy, với thúc không xứng. Cùng cháu mới xứng chứ." Vốn là Tư Mị thoạt nhìn liền còn hơi nhỏ, hơn nữa vẻ mặt này và lời nói này, ngược lại thật sự có mấy phần chuyện như vậy. Phương Thê so với trước gầy hơn, cái loại cảm giác mảnh khảnh thanh thuần càng hiện rõ. Mà Phương Dận lại mặc âu phục giày da, hai người đứng chung một chỗ xác thực có chút không hợp nhau. "Tam thúc, thật xin lỗi nha..., người đàn bà của thúc tự mình giải quyết đi." Phương Thê nhân cơ hội theo lời nói của Tư Mị, khi nói chuyện còn mang theo vài phần dí dỏm, thoạt nhìn liền thật sự giống như một học sinh. Tư Mị kéo Phương Thê qua, lại nói với Phương Dận: "Tam thúc, chúng ta đi, thúc từ từ chơi." Phương Dận đứng ở bên đó, hướng Phương Thê nhìn một cái, ánh mắt ý vị sâu xa. Phương Thê nghĩ đến mới vừa rồi ý tưởng, tâm lại lạnh mấy phần, vội vàng đi với Tư Mị. Về phần Phương Dận sẽ đối phó người đàn bà kia thế nào, vậy thì không liên quan đến việc của Cô. Hơn nữa Cô cảm thấy Phương Dận căn bản là cố ý làm như vậy, anh từng có nhiều người đàn bà như vậy, chẳng lẽ muốn cùng một người đàn bà chia tay còn cần tìm người khác giúp một tay? Vậy cũng quá kém đi. "Ha ha, Tam thúc của emcó thể rất tức giận không?" Tư Mị đối với Phương Dận thỉnh thoảng nhúng tay vào giữa bọn họ rất có ý kiến, cho nên mới vừa rồi chính là cố ý. Mặc dù anh ta chỉ lớn hơn anh ba tuổi mà thôi. "Ý tứ của anh khá tốt, cũng từng tuổi này còn giả bộ nai tơ." Phương Thê nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, cũng cảm thấy có chút chơi thật vui, ít nhất có thể khiến người kia tức chết, thật không tệ. "Đó là chúng ta có tư cách, người ta hâm mộ không đến. Em nói chúng ta đi giả mạo học sinh, người nào sẽ hoài nghi đây?" Tư Mị đắc ý hơn, vừa cười nói: "Anh nói Thê Thê, em xem chúng ta thật ra thì rất xứng đôi, có đúng không?" Phương Thê vừa định trả lời, điện thoại di động trong túi lại vang lên. Cô cầm điện thoại lên, lúc thấy số kia, nhịp tim đều ở trong nháy mắt đó ngưng lại. Mặc dù đã sớm xóa số Doãn Văn Trụ. Nhưng một chuỗi con số đã khắc vào tim cô, làm thế nào cũng không quên được. Anh, làm sao lại gọi cho cô? Cô tự nói với mình đừng bắt máy, đừng bắt máy. Nhưng cuối cùng vẫn là nhấn nút trả lời. Nhưng cố làm trấn định mà nói: "Này, cô là vị kia?" Cô không muốn làm cho anh biết cô còn nhớ đến anh, thậm chí ngay cả số điện thoại cũng còn nhớ. Chẳng qua bên trong truyền tới không phải là tiếng của Doãn Văn Trụ, mà là Quý Thư. "Phương Thê sao? Nói cho chị biết một chuyện, Doãn Văn Trụ muốn đính hôn với Hạ Sơ." Nghe vậy, Phương Thê cũng không kịp nghe Quý Thư nói gì nữa, điện thoại di động liền từ trong tay chảy xuống, rơi trên đất. Anh muốn đính hôn? Đáy lòng Phương Thê không ngừng quanh quẩn những lời này. Tâm không tự chủ thấy đau. Vốn cho là mình đã đau đến có chút chết lặng, bây giờ mới biết thì ra không phải. Mình đúng là vẫn còn để ý như vậy. "Thê Thê? Em làm sao vậy?" Nhìn mặt Phương Thê đột nhiên trở nên tái nhợt, Tư Mị không khỏi hỏi. Phương Thê lắc đầu một cái, xoay người chạy ra ngoài cửa, ngay cả điện thoại rơi trên đất cũng không nhặt tới. Thật khó chịu, thật sự rất khó chịu. Cô rất sợ, mình sẽ nhịn không được sẽ rơi lệ đầy mặt. Tư Mị nhặt chiếc điện thoại lên, nhìn máy còn chưa ngắt kết nối, liền lên tiếng nói: "Chuyện gì xảy ra?" Đợi đến nghe xong lời nói của người kia..., anh mới chạy như điên đuổi theo. Đây chính là lý do cô đau lòng sao? |