Âu Phong quay đầu nói với Âu Nhã Nhi xong, vừa cười vừa nói với Doãn Văn Trụ: "Tiểu trụ, đây là Nhã Nhi, hồi còn bé các con từng chơi đùa cùng nhau."
"Thì ra là anh Trụ, đã lâu không gặp."
Âu Nhã Nhi buông Âu phong ra, cười tới gần Doãn Văn Trụ.
Âu Phong đúng lúc nói: "Tụi trẻ các con trò chuyện với nhau một chút, ông già ta đây sẽ không tham gia."
Sau đó đem không gian để lại cho bọn họ.
Âu Nhã Nhi vốn không muốn đồng ý với chuyện đính hôn cha mình nhắc đến, nhưng khi thấy Doãn Văn Trụ rồi, lập tức liền thay đổi chủ ý.
Cho dù thế nào, cô đã quyết định làm bạn gái của anh.
"Anh Trụ, chúng ta đi qua uống rượu được không?"
Cô đưa tay kéo cánh tay Doãn Văn Trụ, cười đến rực rỡ như hoa.
Doãn Văn Trụ nhếch môi, lười biếng mang theo vài phần tà mị, cúi đầu nhích tới gần bên tai Âu Nhã Nhi, "Nếu như muốn đùa, anh bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp, nếu như muốn gả cho anh, vậy thì miễn."
Vốn đang nghĩ đến ông già kêu anh đến đây làm gì, thì ra là có ý định này.
Vậy anh cũng không cần cho ai mặt mũi.
Coi ổng về sau nói thế nào với Âu Phong.
Mới vừa rồi, anh nên làm cũng đã làm.
Là ổng buộc anh thôi.
Âu Nhã Nhi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Doãn Văn Trụ sẽ nói những lời này.
"Anh Trụ, anh đang nói giỡn thôi, phải không?"
Rõ ràng cha đã nói rõ, bác trai Doãn Văn đã đến nói với hai nhà chuyện đính hôn.
Vả lại, cô ở thành phố H, xinh đẹp cũng được xưng tụng số một số hai, hợp với anh, trừ cô ra còn có ai?
"Giỡn chơi? Anh chưa bao giờ nói giỡn."
Doãn Văn Trụ kéo ray Âu Nhã Nhi ra, như cũ cười đến lười biếng.
"Nhưng mà ——"
Âu Nhã Nhi còn muốn nói điều gì, nhưng bị động tác Doãn Văn Trụ cắt đứt.
Hắn cúi đầu ấn một cái hôn trên mặt Âu Nhã Nhi, nhẹ giọng nói: "Không muốn chơi coi như xong, những cô gái muốn đùa giỡn với anh còn cả hàng đó."
Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi.
Âu Nhã Nhi ở tại chỗ sững sờ, thật lâu không có phản ứng.
Từ trước đến giờ đều là đàn ông vây quanh cô, khi nào có người dám nói với cô như vậy.
Cô có chút tức giận, còn có chút không cam lòng.
Doãn Văn Trụ đi nhanh tới cửa, bữa tiệc này thật nhàm chán, anh mới lười ở lại.