Buổi tối là khoảng thời gian yên bình của hai vợ chồng, Phỉ Y Hân rất thích những lúc thế này, cô thì dựa vào vai hắn, cùng hắn nói chuyện, không thì nhìn hắn sờ bụng con với vẻ mặt hiền từ của người cha.
Hoắc Đông Thần cũng như cô, từ khi cả hai về sống chung hắn cũng cố gắng sắp xếp công việc của mình, tập trung làm việc ở công ty với tần suất cao để đến tối thì ở bên cô.
Phỉ Y Hân vì chuyện này mà rất cảm động, phải biết hắn là chủ tịch, phải điều hành một công ty lớn như thế, công việc chồng chất như núi vậy mà vẫn cố gắng ở bên cô thật nhiều.
Nghĩ đến là thấy ấm lòng rồi...
"Thần, anh muốn con trai hay con gái?"
Hai vợ chồng đã thống nhất là không đi siêu âm xem giới tính của thai nhi. Thứ nhất là cả hai đều không có tư tưởng nặng nề về trọng nam khinh nữ như nhiều người khác. Thứ hai là lo sóng siêu âm sẽ ảnh hưởng không tốt đến con mình.
Nhưng thú thật cô rất muốn biết Hoắc Đông Thần thích con trai hay con gái hơn.
Hoắc Đông Thần đưa tay sờ bụng cô, dịu dàng nói:
"Con gái."
Phỉ Y Hân bất ngờ, cứ nghĩ hắn sẽ nói đều thích hay đại loại như thế...
"Tại sao?"
"Con gái sẽ giống em, tha hồ cưng chiều, còn con trai... sẽ bám em!"
Phỉ Y Hân dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt hắn ngay lập tức chuyển sang lãnh khốc khi nhắc đến con trai, Phỉ Y Hân chỉ biết lắc đầu cảm thán.
Xem ra con đầu nên là một bé gái nhỉ? Sau đó là bé trai. Nhưng mà cô thích sinh bé trai trước cơ, anh trai bảo vệ em gái, nghĩ đến là thấy vui rồi!
Nhưng mà lỡ như hai lần sinh đều là gái hoặc đều là trai thì sao?
Thế là bà mẹ sắp sinh lại có thêm một nỗi lo lắng không đâu khác.
Nhưng mà bé con trong bụng cũng không khiến mẹ mình phiền não thêm nữa, trong lúc Phỉ Y Hân vẫn đang suy nghĩ thì một trận co thắt dữ dội truyền đến.
Sắc mặt cô ngay lập tức tái xanh, sau đó là trắng bệch, đau đến mức từng giọt mồ hôi thi nhau đổ xuống.
Hoắc Đông Thần nhìn liền biết vợ mình trở dạ, vội bế cô lên, lái xe chạy thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi còn không ngừng trấn an vợ mình mặc dù bản thân cũng vô cùng lo lắng, khẩn trương.
Phỉ Y Hân ngay lập tức được đưa vào phòng sinh. Cơn đau dữ dội khiến cô không còn biết xung quanh mình đang diễn ra điều gì. Chỉ duy câu nói của hắn là vẫn quanh quẩn trong đầu cô:
"Tôi phải vào với vợ tôi!"
------------------------------
"Cho em nhìn con!" Phỉ Y Hân cất giọng khàn khàn, đây là kết quả của việc la gào trước đó
"Anh đã nói khi nào uống canh xong rồi ngủ một giấc, anh mới bồng nó đến cho em!"
Phỉ Y Hân tức muốn chết! Nhưng nghĩ lại từ lúc đau trở dạ đến tận giờ hắn vẫn một mực lo lắng cho cô nên có chút cảm động. Vả lại cô cũng biết nguyên nhân vì sao rồi:
"Em sinh con trai hả?"
Hoắc Đông Thần nhéo mũi cô một cái:
"Đúng vậy!"
"Cho nên anh mới không chịu bồng con đến cho em xem?"
Hoắc Đông Thần nhíu mày:
"Anh đã nói hiện tại sức khỏe em còn yếu, cần nghỉ ngơi trước đã! Vã lại thằng nhóc đang ngủ."
"Hừ! Có người cha nào như anh không chứ? Thần, em khỏe rồi, em thật sự muốn nhìn con mà! Dù con đang ngủ cũng được!"
Hoắc Đông Thần cố gắng tránh nhìn vào đôi mắt ươn ướt của vợ, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, hôn mạnh lên môi cô một cái liền đi đến phòng kế bên.
Nhóc con đang ngủ, nhưng ba vị phụ huynh cũng không ngại mà ở bên cạnh nhìn. Đối với họ mà nói thì nhìn cháu trai ngủ cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Hoắc Đông Thần đã cố sức bế nhóc con hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn làm nhóc con thức, tuy nhiên chỉ cục cựa một chút chứ không khóc nháo lên.
Mẹ Phỉ một bên tấm tắc:
"Tiểu bảo bối ngoan quá! Bị đánh thức cũng không khóc nháo, Y Hân dù lúc mới sinh hay đầy tháng rồi thì khi bị đánh thức luôn khóc ré lên!"
Mẹ Hoắc cười tươi khen ngợi:
"Đúng đấy."
Hoắc Đông Thần nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hỏn, an tĩnh nằm trong vòng tay hắn, lòng bỗng chốc mềm ra, đây là kết tinh tình yêu của hắn và cô...
Phỉ Y Hân chờ đến sót ruộc, tâm trạng bắt đầu buồn bực thì thấy Hoắc Đông Thần đang bồng một cục đỏ hỏn đi vào.
Hai mắt Phỉ Y Hân liền cay xè, gấp gáp đưa hai tay ra muốn bồng cục cưng.
Hoắc Đông Thần khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng đặt nhóc con vào lòng cô.
Phỉ Y Hân thỏa mãn nhìn cục cưng của mình, nước mắt đang đọng ngay khóe mắt.
Ngón tay cô lướt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của con mình, mỉm cười nói với Hoắc Đông Thần:
"Cục cưng thật giống em!" Vẻ mặt còn đắc ý vô cùng.
Hoắc Đông Thần nhếch mép cười, nụ cười rõ ràng là đang chế giễu vợ mình:
"Dù em có tưởng tượng thế nào cũng không thay đổi được việc nhóc con này hoàn toàn giống anh!"
Phỉ Y Hân bĩu môi, liếc xéo Hoắc Đông Thần một cái khiến hắn cười vui vẻ.
Phỉ Y Hân vì chuyện này mà phiền não không thôi, tại sao cục cưng lại không có điểm nào giống cô như thế?
A... Không đúng, cục cưng có hàng lông mi giống cô! Thật vui quá đi! =="
Tuy nhiên không chỉ có gương mặt bé là giống Hoắc Đông Thần, tính cách xem ra cũng giống hắn nốt!
Nhóc con rất yên tĩnh, không quấy khóc tý nào, nếu đói thì chỉ "ư ư" mấy tiếng, hoặc là nhăn mặt một chút.
Người lớn trong nhà cứ khen bé ngoan mãi, nhưng Phỉ Y Hân lại cảm thấy đó là do tính cách của bé.
Nói lại cho Hoắc Đông Thần nghe thì hắn liền cười chọc cô:
"Nếu đúng như em nói thì con chúng ta đúng là thiên tài. Chưa đầy tháng đã bộc lộ tính cách!"
"Hừ! Anh nói sao cũng được! Em đã định được tên của cục cưng rồi!"
Ba vị phụ huynh thì không ai chịu đặt tên, họ nói tên do chính ba mẹ của trẻ đặt sẽ khiến trẻ càng cảm nhận được tình thương của ba mẹ hơn.
Hoắc Đông Thần thì giao cho cô quyết định, bởi vì vợ là trên hết mà, toàn quyền đều thuộc về cô!
"Tên gì?"
Phỉ Y Hân mỉm cười, hôn lên má con mình một cái thật kêu:
"Hoắc Tĩnh!"
Có lẽ khi đặt tên này, Phỉ Y Hân cũng không ngờ sau này con mình cũng như tên, một mặt điềm tĩnh, tính tình trầm mặc, so với ba mình còn lãnh khốc hơn rất nhiều lần...
-----------------------
Rất cám ơn các bạn đã nhiệt tình giúp Văn đặt tên cho các bé cún. Mình đã đọc và chọn ra được những cái tên như sau:
Hoắc Tĩnh và Hoắc Tịch Diệp do bạn Maihunh474 đặt.
Trịnh Hạo Triệu cũng do bạn Maihunh474 đặt.
Trịnh Đan Khiết của bạn Kimkhanh2810 (Phỉ Đan Thuần, chữ thuần và chữ Khiết đều thể hiện sự ngây thơ trong sáng, mình thấy rất hay)