Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 24: Tham ban



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Một đoàn làm phim đang quay phim, không phải là người của đoàn, nhưng lại đến thăm đoàn, hoặc quan sát bọn họ diễn, chế tác.

1454611_700848706700060_5411054987531740926_n

Nhịp tim Mục Đông đột nhiên loạn lên một chút. Cậu hít sâu một hơi, đè lại vọng tưởng không có thật trong lòng, chuyên tâm chờ buổi thử vai bắt đầu.



Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, hành lang dần dần trở nên ồn ào.

‘Bách quỷ lục’ có nhiều cảnh vườn trường nên đoàn phim mượn bối cảnh tại một trường đại học. Cảnh tiếp theo sắp quay là lần gặp nhau đầu tiên giữa nam chính Triệu Ngang nam phụ Hồng Vĩnh Lương với nam ba Hạ Chỉ Qua, cũng chính là trong giờ tự chọn môn Dân tộc học.

Lục Nghiễn Chi đeo kính râm đứng trong góc gần cửa sau giảng đường. Trong phòng chen kín hơn gần trăm diễn viên quần chúng và nhân viên đoàn phim, căn bản không ai chú ý tới hắn. Hắn dựa vào tường yên lặng nhìn Mục Đông đang được hóa trang ở đầu kia phòng học, đối phương cũng không biết hắn ở đây, lúc thợ trang điểm làm tóc cho cậu thì cậu vẫn còn cúi đầu đọc kịch bản.

Nói ra thì ba, bốn ngày rồi hắn chưa gặp Mục Đông. Sau khi cậu thử vai xong liền đi tìm hắn, hắn lại không có thói quen cho bạn tình số điện thoại riêng nên cậu chỉ có thể dùng cách thông qua Phương Hàm. Thế nhưng vừa khéo dạo này hắn khá bận rộn, buổi tối lại thường có xã giao, nếu vừa nãy trên đường đến bệnh viện hắn không đi ngang qua trường đại học nơi đoàn phim lấy bối cảnh thì chắc cũng quăng cậu ra sau đầu luôn rồi.

Lục Nghiễn Chi chắc chắn rằng chú báo nhỏ của mình vẫn còn đang băn khoan về kết quả ‘trò chơi’ kia, biết đâu chừng mấy ngày nay còn cuống cả lên rồi.

Cảnh quay sắp sửa bắt đầu.

Mục Đông cầm một tập giáo trình trong tay đứng trên bệ giảng, sức chú ý của cậu đều tập trung vào việc diễn xuất nên không nhìn thấy Lục Nghiễn Chi. Thế là hắn cứ tùy ý dựa vào trường nhìn đối phương biểu diễn.

Mục Đông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đúng quy củ, cúc áo được tỉ mỉ cài kín toàn bộ, kính mắt trên mũi là loại gọng mảnh màu bạc đơn giản. Gương mặt cậu không có biểu tình dư thừa nào, âm thanh khi mở miệng giảng bài có vẻ hơi lạnh nhạt nhưng lại trầm thấp đầy từ tính, là loại dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất.

Dường như cậu chẳng hề mất bình tĩnh, động tác quay người viết bảng cũng rất tự nhiên, khi giơ tay lên các nếp nhăn trên áo sơ mi được kéo giãn ra, khiến đường cong rắn chắc mượt mà nơi thắt lưng hiện lên rõ nét, thêm vào chút da dẻ lộ ra nơi cổ tay làm cho người khác có cảm giác cấm dục mười phần rất khó giải thích.

Lục Nghiễn Chi vô thức liếm môi một cái.

“Cắt! Cảnh này qua.” Theo khẩu lệnh của đạo diễn, phòng học lập tức trở nên ầm ĩ.

Đây hình như là cảnh cuối cùng của hôm nay. Mục Đông gỡ kính xuống, đồng thời cùng với nam chính nam phụ bị đạo diễn gọi lại nói gì đó. Các diễn viên quần chúng lục tục rời khỏi phòng học, chỉ còn lại các nhân viên đoàn phim thu dọn máy móc. Nơi này lập tức trống hơn không ít.

Người đại diện Ngụy Tiện của Mục Đông đang đứng chờ cậu cách đó không xa. Lục Nghiễn Chi ho nhẹ một tiếng, thu hút ánh mắt cậu ta về phía này.

“Ngụy Tiện, tới đây một chút.” Hắn nhẹ giọng nói, không khiến Mục Đông chú ý.

Lúc Ngụy Tiện nhìn thấy hắn quả thật sửng sốt một lát, nhanh chóng sốt sắng đứng thẳng người.

“Lục tổng?” Cậu ta bước hai bước nhanh chóng đến trước mặt Lục Nghiễn Chi, hơi cúi người tạo thành một bộ dạng kính cẩn.

“Sao ngài lại tới đây? Có phải tìm Mục Đông không, để tôi nói cậu ấy…”

“Không cần, để cậu ấy làm việc đi.” Lục Nghiễn Chi cắt ngang lời đối phương, “Hai ngày nay cậu ấy thế nào?”

“Vẫn ổn, hiện giờ cơ bản chưa tới phân cảnh của cậu ấy, thế nhưng mỗi ngày đều đúng giờ đến đoàn phim quan sát, có lúc còn hỗ trợ một tay.” Ngụy Tiện nhanh chóng cân nhắc một chút rồi nhìn sắc mặt Lục Nghiễn Chi, thận trọng nói, “Tính tình Mục Đông lạnh nhạt, cũng không phải người sẽ chủ động đến gặp mặt nói lời hay. Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất có thể lưu lại cho người trong đoàn phim ấn tượng chân thật. Tôi có để ý quan sát, hiện giờ những người xung quanh đối xử với cậu ấy không tệ lắm. Mục Đông và các diễn viên khác cũng không có xung đột nghiêm trọng nào, vài ngày vừa rồi chẳng có ai gây khó dễ cho cậu ấy.”

“Ừm, vậy mấy ngày này cậu chịu khó chăm sóc cậu ấy một chút. Hiện giờ Mục Đông còn chưa có trợ lý, vừa hay trong tay cậu cũng không còn nghệ sĩ nào khác, nhớ quan tâm nhiều hơn.”

Khẩu khí Lục Nghiễn Chi rất bình thản, giống như không quá chú ý đến. Thế nhưng Ngụy Tiện lại nhạy cảm phát hiện sự nhấn mạnh trong lời đối phương, vì vậy nhanh chóng thẳng thắn đồng ý.

“Anh yên tâm, nghệ sĩ vừa nghe lời lại vừa khiến người ta bớt lo như Mục Đông ai ai cũng thích, tôi nhất định sẽ quan tâm tới cậu ấy.”

Nói tới đây thì cuộc nói chuyện bên phía Mục Đông dường như cũng sắp kết thúc. Lục Nghiễn Chi liếc mắt nhìn sắc trời dần tối đi ngoài cửa sổ, khẽ dặn dò Ngụy Tiện, “Tôi còn chút chuyện cần xử lý, lát nữa cậu cứ về trước đi, bảo Mục Đông ở đây chờ tôi.”

Ngụy Tiện lập tức đáp lời. Lục Nghiễn Chi ra khỏi phòng học bằng cửa sau, xuyên qua đám sinh viên đang xem náo nhiệt trước cửa, tìm chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Phương Hàm.

Lần tham ban không chính thức này xuất phát từ việc hắn nhất thời tâm huyết dâng trào, bởi vậy đã làm rối loạn thời gian biểu của hắn một chút. Hắn phải sắp xếp lại lộ trình sau đó lần nữa. May mà khoảng thời gian bận rộn nhất đã qua, kế hoạch tiếp theo cơ bản chỉ còn việc ‘đến bệnh viện thăm anh trai’. Có điều hiện giờ Lục Nghiễn Chi cảm thấy, hắn có thể nhét tên Mục Đông vào trong bảng lộ trình.

Hắn bỏ ra hai phút thông báo sắp xếp của mình cho Phương Hàm, sau đó đối phương lại dùng mười phút báo cáo lại cho hắn một số động tĩnh mới trong công việc.

Chờ sau khi mọi thứ được quyết định xong thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại. Bên trong phòng học cũng trở nên yên tĩnh, lúc Lục Nghiễn Chi quay lại giảng đường liền phát hiện những sinh viên kia đã tản đi, hành lang trống rỗng, chỉ có đèn là vẫn sáng.

Hắn từ từ bước vào phòng bằng cửa sau, nhân viên đoàn phim cũng đã về hết, chỉ còn Mục Đông vẫn ngồi ở hàng đầu tiên gần lối đi, đang cúi đầu nhìn gì đó.

Lục Nghiễn Chi đoán, nhất định là đối phương đang đọc kịch bản. Hắn thả nhẹ bước chân đi đến sau lưng cậu, đưa tay khoát lên vai đối phương.

Thân thể Mục Đông lập tức cứng đờ lại một chút. Cậu quay đầu, lúc nhìn thấy người đến là Lục Nghiễn Chi mới thả lỏng cơ bắp đang căng cứng.

“Lục tổng, ngài tới khi nào vậy?”

“Khi cậu diễn được một lúc.” Lục Nghiễn Chi cúi người hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, sau đó vòng tới trước mặt gạt hết kịch bản trên bàn qua một bên, trực tiếp ngồi lên bàn.

Mục Đông nghe vậy liền lộ ra chút lo lắng. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện không nói lời nào, bộ dạng này rơi vào mắt Lục Nghiễm Chi liền khiến hắn khẽ nở nụ cười.

“Diễn không tệ.” Lục Nghiễn Chi vươn tay xoa nhẹ tóc cậu một cái, mái tóc nhà tạo mẫu mất gần hai mươi phút mới làm xong bị hắn vò lung ta lung tung. Sau khi nói xong phát hiện đối phương vẫn trơ mắt nhìn, Lục Nghiễn Chi liền giật mình, gần như đoán ra tâm tư của đối phương ngay lập tức.

“Muốn biết kết quả ‘trò chơi’ à?”

Mục Đông lập tức gật gật đầu.

Khóe miệng Lục Nghiễn Chi cong lên nhưng lại cố ý không chịu nói thẳng ra cho cậu biết, “Muốn biết thì lấy lòng tôi đi, tôi vui vẻ thì sẽ nói cho cậu biết.”

Nói xong hắn liền cọ cọ lòng bàn tay lên má đối phương. Ngay lúc đang định thu tay lại thì chàng trai lộ vẻ mặt cứng nhắc đối diện đột nhiên bắt lấy tay hắn, sau đó chủ động lại gần kề mặt mình lên cọ xát một chút.

Vành tai đối phương đã đỏ lên, sau khi cọ xong liền trực tiếp chôn mặt vào lòng bàn tay hắn, không chịu ngẩng đầu lên.

Hành động này của Mục Đông khiến lòng Lục Nghiễn Chi ngứa ngáy. Hắn nhìn phần gáy đối phương lộ ra khi cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới lúc cậu đứng trên bục giảng, bộ dạng vừa lạnh nhạt vừa căng thẳng.

“Nhìn xem, đây là ai dạy cậu hả? Cuối cùng chú báo nhỏ của tôi cũng học được cách làm nũng rồi.” Hắn cúi người tiến lại gần tai đối phương nhẹ giọng trêu đùa, chỉ mới câu đầu tiên đã khiến mặt cậu nóng lên, “Xem cậu ngoan đến mức này, tôi sẽ không làm khó cậu nữa.”

Mục Đông nghe được câu này xong liền quên cả lúng túng, lập tức ngẩng đầu dậy.

“Người cuối cùng được đạo diễn chọn, không phải cậu.” Lục Nghiễn Chi chẳng hề thừa nước đục thả câu, dứt khoát nói thẳng kết quả ra, sau đó nhìn thấy đối phương quả nhiên liền lộ ra chút mất mát. Thế nhưng tâm trạng đó biến mất rất nhanh, dường như cậu không quá kinh ngạc về điều này.

“Hôm đi phỏng vấn tôi có nhìn thấy diễn viên của Tinh Hà Ent.” Mục Đông nhấp môi dưới, giọng thản nhiên, “Người đó đã từng diễn vài vai phụ trong mấy bộ phim thần tượng, bàn về kinh nghiệm thì cậu ta càng thích hợp hơn tôi.”

Mục Đông nói không sai nửa lời. Diễn viên cuối cùng được đạo diễn chọn chính là người của Tinh Hà kia. Lục Nghiễn Chi cũng không ngạc nhiên tại sao cậu có thể đoán ra kết quả này. Đối phương luôn luôn là người lý trí, đồng thời còn biết rất rõ nhược điểm của mình ở đâu. Quan trọng hơn là cậu sẽ không ủ rũ vì điều đó, bởi vậy hắn mới chẳng thèm lo lắng sự thực này sẽ đả kích chàng trai trước mặt.

Có điều nhìn thấy đôi mắt Mục Đông hơi ảm đạm xuống, Lục Nghiễn Chi vẫn có một loại xúc động muốn ôm người vào lòng mà hôn lên.

“Được rồi, đừng mất hứng.” Hắn lại gần hôn lên thái dương cậu một cái, sau đó bóp nhẹ vai đối phương.

“Lại đây, ngồi lên bệ giảng đi.”

1

Bệ giảng

“… Lên… bệ giảng?” Mục Đông lộ ra vẻ kinh ngạc. Cậu nghe lời đứng lên, nhưng sau khi liếc mắt nhìn bệ giảng liền không biết phải làm sao.

“Đúng, trên bệ giảng.” Lục Nghiễn Chi nói xong xoay người lại, mặt hướng vào bảng đen, “Mắt nhìn về phía tôi, ngồi lên mép bệ giảng.”

Mục Đông đành phải nghe theo. Trước tiên cậu bước tới bệ giảng, quay người hướng mặt về phía Lục Nghiễn Chi, sau đó dùng hai tay đỡ lấy mép bục vận sức nhảy một phát, ngồi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.