Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 31: Sợ hãi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

4786540cba61cb24e08b7205ab004499

“Lần này tha cho cậu, nhưng ghi vào sổ nợ… Mục Đông, tôi sẽ bắt cậu trả lại.”



Đã vào đoàn phim thì trước giờ không có cái gọi là cuối tuần. Hôm nay là thứ bảy, Mục Đông vẫn phải phơi mình dưới nhiệt độ cực nóng ở trường đại học cùng cả đoàn như cũ.

Gần đây phần diễn của cậu bắt đầu tập trung lại, đạo diễn và biên kịch dự định quay hết một lần cho xong các cảnh ở trường, bởi vậy phân cảnh của diễn viên xáo trộn khá nhiều. Ban đầu Mục Đông còn chưa quen lắm, vài lần bị NG hoài. Cũng may cậu học hỏi nhanh, về sau cũng không gây sai lầm vậy nữa.

* NG: No Good, cảnh quay hỏng.

Đến buổi trưa, nhiệt độ bên ngoài cơ thể gần như nhảy lên hơn bốn mươi độ, tới máy móc còn không chịu nổi. Đạo diễn chỉ có thể tạm thời hủy bỏ buổi quay chiều, cho nhân viên nghỉ ngơi nửa ngày, bảo mọi người sau khi mặt trời lặn phải tập trung lại quay tiếp các cảnh tối.

Thế là Mục Đông cũng thu dọn đồ đạc của mình, dự định đến thư viện giết thời gian, thuận tiện ké wifi ké máy lạnh luôn. Cậu mới vừa cùng người đại diện chào hỏi xong xuôi chuẩn bị rời đi, lại thấy Hàn Thạch Kỳ đeo kính đen đứng dưới bóng mát cách đó không xa.

Mục Đông không ngờ lại gặp đối phương ở đây, nhất thời chẳng dám chắc người ta có phải tới tìm mình không. Rõ ràng đối phương đã sớm thấy cậu, tầm mắt cậu vừa nhìn sang đã phất tay về phía này.

Thế là Mục Đông bước nhanh hai ba bước lại đó.

“Thầy Hàn.”

“Ừm.” Giọng nói Hàn Thạch Kỳ có chút lười biếng. Y tháo kính râm xuống cong khóe miệng tùy ý cười với Mục Đông, đuôi mắt còn mang theo chút không đứng đắn.

“Tôi phải đi nghỉ phép với chồng mình, vừa hay gần đây cậu cũng không có thời gian lên lớp, trước hết cứ ngưng nửa tháng đi. Vốn muốn gọi người đại diện của cậu báo cậu một tiếng, sau đó lại nhớ ra muốn về nhà thì cũng phải chạy ngang chỗ này, thuận tiện đến nhìn xem cậu có khiến tôi mất mặt không.”

Mục Đông đã quen với giọng điệu nói chuyện của Hàn Thạch Kỳ, cho nên cũng không thèm để ý đến cách nói có chút âm dương quái ngữ của y. Cậu nhẹ giọng đáp một tiếng, sau đó chờ đối phương đưa ra đánh giá về mình.

Có điều Hàn Thạch Kỳ cũng không đề cập đến kỹ năng diễn xuất của Mục Đông, chỉ quét mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới ba, bốn lần rồi nở một nụ cười không hề có ý tốt.

“Nói xem, hôm trước có phải cậu mới lên giường với Lục Nghiễn Chi không?”

Mục Đông nghe vậy nhất thời giật mình ngây ngẩn cả người, không thay đổi nhìn Hàn Thạch Kỳ ba giây đồng hồ, sau đó đỏ bừng mặt lên trong nháy mắt.

Hôm trước chính là ngày mà cậu và Lục Nghiễn Chi làm loạn trong phòng học, cho tới giờ trên người Mục Đông vẫn còn một dấu hôn đặc biệt ngoan cố không chịu tan đi, bị cậu cẩn thận dùng cổ áo che lại.

Trong đầu cậu bỗng nhiên rối như tơ vò, không biết tại sao Hàn Thạch Kỳ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Đối phương vẫn luôn đối xử với cậu như học trò, cho đến giờ chưa từng chủ động nói về quan hệ bao dưỡng giữa cậu và Lục Nghiễn Chi. Huống hồ y cũng không phải người có tật nhiều chuyện, nếu như mọi khi thì căn bản sẽ không cảm thấy hứng thú với việc cậu có lên giường với Lục Nghiễn Chi hay không.

Gương mặt cậu không khống chế được nóng lên, lòng lại hơi thấp thỏm. Mục Đông mím chặt môi, hơi ngượng ngùng gật đầu thật khẽ với đối phương, sau đó khẩn trương nhìn phản ứng của y.

“Tôi đây, hôm nay gặp Lục Nghiễn Chi ở công ty.” Hàn Thạch Kỳ nhìn thấu vẻ cứng ngắc của Mục Đông, thế nhưng hết lần này tới lần khác cứ ung dung thong thả tiếp lời, né tránh trọng điểm không chịu giải thích trực tiếp, “Tôi phát hiện lúc cậu ta khom lưng tìm đồ có hít vào một hơi, hình như là đụng tới lưng nên bị đau. Hà hà, căn cứ theo kinh nghiệm thực chiến nhiều năm của tôi thì đây tuyệt đối có vấn đề.”

Mục Đông nghe đến đó có chút khó hiểu, lông mày cậu hơi nhíu lại, cảm giác lo sợ trong lòng càng thêm mãnh liệt.

“Cậu đoán xem cậu ta bị thương ở chỗ nào?” Lúc này Hàn Thạch Kỳ nhỏ giọng hỏi, sau đó không chờ đối phương trả lời đã nở nụ cười hư hỏng, kề sát lại bên cậu nhẹ giọng nói, “Tôi đã phát hiện ra mà cậu ta lại không chịu cho tôi xem vết thương, cuối cùng tôi phải dùng dao rọc giấy cắt áo cậu ta, lột sạch trên người mới thấy được. Không ngờ nha Mục Đông, bình thường cậu nhìn lạnh lạnh lùng lùng vậy mà lại có thể cào Nghiễn Chi.”

“Cái…” Mục Đông dường như bị lời này dọa sợ, trong mắt cũng lóe lên tia nghi hoặc, “Cào…? Tôi không có…”

“Vậy đó chẳng lẽ còn có thể do tôi cào ra sao?” Hàn Thạch Kỳ bật cười một tiếng.

“Nói cho cậu nghe, chuyện như vậy tôi rất có kinh nghiệm, từ màu sắc vết cào và trình độ đóng vảy thì những tổn thương này nhất định là được tạo ra từ tối hôm trước.” Nói tới đây y hơi ngừng một chút, ánh mắt nhìn Mục Đông có thêm chút ý tứ ‘tự cầu phúc đi’, “Tôi nói nè, có lẽ cậu không biết rõ cái tên Nghiễn Chi kia ghét việc bạn tình lưu lại dấu vết trên người mình đến mức nào đúng không? Trước kia có một kẻ từng làm vậy, nhưng ngay tối hôm đó liền bị đuổi ra khỏi cửa, thậm chí còn không thể tiếp tục kiếm sống trong giới nữa. Sau đó không còn ai dám thăm dò giới hạn của cậu ta trong phương diện này cả. Cho nên nói thật lòng, nhìn thấy cậu giờ còn nguyên vẹn không chút tổn hại đứng đây, tôi đúng là kinh ngạc.”

Lúc Hàn Thạch Kỳ nói lời này giọng điệu không tự chủ được mà xúc động, thậm chí giống như đang kể một tin giật gân. Y không phải nói móc hay nhắc nhở gì Mục Đông, chỉ muốn báo sơ qua tình hình cho cậu biết, thuận tiện làm nền cho mục đích kế tiếp của bản thân.

Từ trước tới giờ y chẳng bao giờ nói chuyện cẩn thận, cho nên những lời này vẫn có chút chói tai như cũ. Cũng may năng lực phân tích của Mục Đông xem như không tồi, có thể tiếp thu được tính tình kỳ quái của y. Cho nên Hàn Thạch Kỳ rất thích chàng trai trẻ này, nếu đối phương có thể mang lại niềm vui cho Lục Nghiễn Chi thì y cũng vui như mở cờ.

Dựa vào tình huống thực tế, hứng thú của Lục Nghiễn Chi đối với Mục Đông có thể nói là duy trì tương đối lâu, có lẽ đã phá vỡ kỷ lục trước giờ. Cho nên y thật lòng hy vọng Mục Đông có thể kiên trì lâu thêm một chút. Hàn Thạch Kỳ cảm thấy cái kiểu có mới nới cũ quá đáng này của Lục Nghiễn Chi là xuất phát từ vấn đề tâm lý, nếu như không nhanh chóng giải quyết thì biết đâu chừng sẽ đánh mất luôn khả năng đối xử thật lòng với người khác.

Lục Nghiễn Chi luôn không muốn thảo luận trực tiếp với y về vấn đề này, y nhận ra điểm kỳ lạ nhưng lại không có chỗ xuống tay. Mà sự xuất hiện của Mục Đông lại khiến y cảm thấy vấn đề này không phải không cứu chữa được, bởi vậy cho nên lần này là y đặc biệt đến đây tham ban, chứ không phải đơn giản “thuận tiện ghé nhìn” như vậy.

Y muốn dò xét Lục Nghiễn Chi một lần, xem thử xem Mục Đông có phải thật sự khác biệt đối với hắn không.

Mà vừa hay hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa đều có.

Hàn Thạch Kỳ thấy Mục Đông trước mặt mình lộ ra vẻ mặt kinh hoàng không thể che giấu, hiển nhiên là đã bùng lên chút gì đó rồi, vậy thì cuối cùng y chỉ cần thêm chút củi vào thôi.

“Cái tên Nghiễn Chi này… Tả sao ta, nói êm tai là có thù tất báo, nói khó nghe chính là lòng dạ hẹp hòi, người phạm vào kiêng kị của cậu ta chưa ai có thể bình an vô sự tránh được một kiếp. Vừa hay hôm qua tôi nhận được thiệp mời của Chu thiếu gia, tối thứ năm tuần sau hắn có tổ chức một buổi party mặt nạ. Tôi đi nghỉ phép nên chắc không tham dự được, có điều Lục Nghiễn Chi chắc chắn cũng nhận được thiệp mời. Tám phần mười là cậu phải đi theo cậu ta, tới lúc đó nhớ cẩn thận một chút, nếu như Nghiễn Chi bảo cậu làm gì thì tốt nhất cậu chớ nên phản kháng.”

Mục Đông vốn đã lòng dạ rối bời, mơ hồ nhớ ra mình cào Lục Nghiễn Chi lúc nào, còn đang lo lắng không biết đối phương có giận mình không. Mà hiện giờ ám chỉ trong lời Hàn Thạch Kỳ càng khiến lòng cậu trầm xuống, trực giác cảm thấy cái party mặt nạ kia cũng không đơn giản như ý trên mặt chữ. Điều này khiến cậu không khỏi siết chặt nắm tay.

“Cái party kia… là gì thế?” Cậu khẩn trương đến mức cổ họng có chút đau rát, âm thanh phát ra vừa khô vừa chát.

Hàn Thạch Kỳ thấy đối phương sợ đến mức này thì trong lòng có hơi băn khoăn, nhưng y vẫn lộ ra một biểu tình mập mờ, hạ thấp giọng cố ý hướng dẫn cậu.

“À, thật ra chính là tiệc quần giao của giới thượng lưu, có điều vì mặt mũi thể diện nên đều mang mặt nạ, không quen nhau thì căn bản chẳng nhận ra đối phương. Người nhận được thiếp mời sẽ dẫn thêm người theo, thông thường bạn tình không có quyền đeo mặt nạ, như vậy mới dễ cho người khác chọn lựa. Nếu như bị người khác không phải kim chủ nhìn trúng, hai bên đàm phán xong xuôi thì có thể trao đổi bạn tình, hoặc là trực tiếp chơi np.”

Gương mặt Mục Đông nghe đến đó liền trực tiếp trắng bệch, thậm chí trên trán còn phủ kín một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh. Cậu hé miệng nhưng không thể phát ra tiếng, có điều dường như Hàn Thạch Kỳ cũng không nhận ra điều này, trái lại còn bổ sung một câu.

“Đúng rồi, chủ đề party lần này là tính nô, coi bộ muốn làm một buổi biểu diễn dành riêng cho các loại đồ SM… Ai da, coi tôi này, đến thăm nói chuyện với cậu chút mà để chồng chờ hơn nửa ngày trong xe rồi. Tôi còn phải chạy về nhà xếp hành lý đây. Không nhiều lời với cậu nữa, gần đây tự mình ngoan một chút đừng tiếp tục trêu chọc Lục Nghiễn Chi. Tôi đi trước nha, hẹn gặp lại.”

Hàn Thạch Kỳ nói xong, không đợi Mục Đông đáp lại mà đeo kính râm lên bước thẳng ra ngoài.

Mục Đông cũng hoàn toàn không chú ý tới đối phương, lúc này bên tai cậu toàn là tiếng ve văng vẳng ồn ào, thế nhưng cậu lại chợt rùng mình, cả lòng bàn tay và đầu ngón tay đều lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.