Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 51: Muốn bị làm bắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

18644501_1168164936621104_1783608029_n

“Ngoan, trước tiên rút ra đi được chứ? Để tôi xem xem em có bị thương không.”



“Không… Tôi muốn làm… A ưm!” Mục Đông nhất quyết chống đỡ không chịu nhả ra, đồng thời còn mặc kệ sự ngăn cản của Lục Nghiễn Chi mà một mực kiên trì muốn nó đi sâu vào trong hơn. Bộ dạng liều mạng này của cậu giống hệt như đang mượn rượu làm càn, Lục Nghiễn Chi có kiêng dè nên không dám ép buộc cậu, điều đó lại khiến cậu càng thêm trắng trợn không hề sợ hãi.

Giống như đang thăm dò ranh giới cuối cùng mà đối phương dành cho mình, nhưng lại dùng cách tổn thương bản thân như thế.

Tính khí của Lục Nghiễn Chi hoặc là bị kẹp thật chặt trong lúc Mục Đông giãy giụa, nếu không thì cũng bị vách thịt nhẹ nhàng ma sát. Dục vọng của hắn bởi vậy mà giống như bị ép vào trong một góc chật hẹp, càng tránh không thoát thì lại càng khiến hắn nóng nảy.

Lục Nghiễn Chi miễn cưỡng nhịn kích động muốn xốc đối phương lên hoặc là trực tiếp đè cậu xuống, dồn dập thở dốc để bản thân có thể bình tĩnh lại một chút, nhưng mà vẫn không hoàn toàn dập được lửa.

Tiếp tục như vậy không được, báo nhỏ của hắn thật sự không ổn.

Cái này cũng không chỉ đơn giản là uống say.

Thân thể Mục Đông đổ đầy mồ hôi vì giãy giụa khiến tay Lục Nghiễn Chi có chút trơn trượt. Hắn liền trực tiếp ôm chặt cả người đối phương vào lòng, sau đó bóp lấy eo cậu thoáng điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng di chuyển khí cụ mình đâm rút mấy lần trong cơ thể Mục Đông.

“A…” Cơ thể Mục Đông vốn đã không làm gì được, lần này càng không chịu nổi nữa, trực tiếp mềm nhũn ra trong lòng Lục Nghiễn Chi. Nếu như không phải đối phương luôn ôm chặt lấy cậu thì cho dù chỉ dựa vào trọng lực cũng đã đủ để toàn bộ dương v*t hắn đâm vào.

Tuy nhiên thấy Lục Nghiễn Chi không có vẻ gì là muốn rút ra nên Mục Đông ngược lại thoáng yên tâm hơn, gác trán lên vai hắn bày ra bộ dạng tương đối nghe lời.

“Mau vào đi… Đừng, đừng cọ…”

“Không được.” Lần này Lục Nghiễn Chi không tin tưởng vào sự thuần phục của đối phương nữa, chính bản thân hắn đã bị tình dục hành đến tiến thoái lưỡng nan, vốn tâm trạng có chút bực bội, giọng điệu nói chuyện bây giờ càng thêm lạnh lẽo. Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng đâm vào mấy lần liền tìm ra tuyến tiền liệt của đối phương, trong lúc cậu co rút huyệt đạo theo bản năng thì hắn liền nắm chặt lấy tính khí của cậu, siết chặt đỉnh tuốt động lên xuống.

Thứ kia của Mục Đông mặc dù vô cùng đau đớn nhưng cũng không chịu nhuyễn xuống hoàn toàn, dịch thể dính trên dương v*t vẫn còn chưa khô nổi. Lúc bàn tay Lục Nghiễn Chi bao lấy cậu, tính khí của cậu còn nhạy cảm co rúm hai lần, đồng thời nơi đỉnh linh khẩu cũng tràn ra vài giọt chất lỏng tuyến tiền liệt.

“Aaa… Lục, Lục tổng.”

“Còn đau không?”

Lục Nghiễn Chi cứng rắn hỏi một câu, trong đầu hắn lý trí và dục hỏa đã chiếm mỗi bên một nửa, hai bên ăn mòn lẫn nhau khiến huyệt thái dương của hắn giật giật đến căng đau. Có điều trạng thái này lại giúp suy nghĩ của hắn rõ ràng hơn nhiều, sau khi bị đối phương dày vò một trận men rượu trong người hắn đã triệt để tán đi, thậm chí so với lúc không uống còn tỉnh táo hơn chút ít.

Lục Nghiễn Chi nghĩ, có lẽ hắn đã hiểu được tại sao Mục Đông lại khác thường vậy rồi.

Tính cả việc mấy ngày trước ngày nào đối phương cũng gọi hắn một lần, tính cả việc đêm nay cậu không mời mà tới, cũng tính luôn sự chủ động trong tính sự, và cả hành vi gần như cố chấp vừa rồi.

Nói ra thì là hắn sai, vậy mà hắn gần như đã quên mất chuyện hợp đồng.

Không, cũng không phải quên, thật ra chuyện này hắn đã quyết định rồi, chỉ là hắn hơi lẫn lộn về kỳ hạn mà thôi.

Thì ra hôm nay đã là ngày cuối cùng trong hợp đồng, cho nên báo nhỏ của hắn như vậy là đang… sợ sệt sao?

“Không đau… Tôi muốn, muốn ngài.” Lúc này Lục Nghiễn Chi mới nghe thấy Mục Đông thở hổn hển đáp lại hắn. Lúc nói chuyện âm thanh của cậu run rẩy nhè nhẹ, nhưng hai tay đang ôm lấy vai hắn lại ra sức nắm chặt, thậm chí còn không tự chủ được mà siết mạnh khiến vai hắn có hơi nhói đau.

Lục Nghiễn Chi thở dài kín đáo đến không thể nhận ra, sau đó vừa đỡ eo đối phương nhẹ nhàng quấy nhiễu tuyến thể bên trong huyệt đạo, bàn tay khác vừa siết chặt đỉnh khí cụ trong tay, cũng nắm lấy nó nhào nặn xoa bóp qua lại.

“Ưm a!” Thân thể Mục Đông hơi nảy lên một chút, cũng vì run chân mà không nhịn được tuột xuống dưới.

“Nói thật với tôi, Mục Đông.” Lục Nghiễn Chi thờ ơ chẳng hề động lòng với bộ dạng đầy mê hoặc của Mục Đông, cho dù cậu vừa rên rỉ vừa ma sát cơ thể lên ngực hắn thì hô hấp của hắn cũng chỉ nặng nề hơn chút mà thôi.

“Không cho phép nói dối tôi, biết chưa. Hiện giờ nói lại một lần cho tôi nghe, phía sau em có đau không?”

Mục Đông nghe vậy liền há mồm muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng lúc cậu ngẩng đầu quét qua cặp mắt hơi rũ xuống kia của đối phương thì da đầu chợt tê rần, có chút không nói nên lời.

Cậu đương nhiên là đau, đau đến suýt chút nữa bật khóc.

Cho dù bây giờ được đối phương đối xử nhẹ nhàng, đồng thời tính khí cũng được tỉ mỉ bao bọc an ủi, nhưng huyệt đạo của cậu vẫn giống như muốn nứt ra rồi, căng đau nóng hừng hực.

Nhưng mà bảo cậu trả lời sao cho phải đây, nếu như nói thật thì có khi nào đối phương sẽ cảm thấy cậu quá mức yếu ớt không? Nghĩ đến đây Mục Đông liền không nhịn được mím môi thành một đường thẳng, tiếng hừ nhẹ cũng nghẹn lại trong cổ họng, lúc phát ra đặc sệt hơn rất nhiều.

Đột nhiên khóe môi cậu trở nên ấm áp, lại còn mang theo xúc cảm ẩm ướt khiến cậu bỗng chốc run lên, vừa lấy lại tinh thần sau khi nghệch ra một chút thì vừa vặn thấy Lục Nghiễn Chi tiến lại gần, hôn lên môi cậu lần thứ hai.

Sau đó còn có cả lần thứ ba, thứ tư.

“Vì sao lại muốn làm khó chính mình vậy hả.” Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng từ tốn hôn phớt lên môi Mục Đông, trong lúc nói chuyện còn dời nụ hôn dần về phía tai đối phương, “Nói ra sự đau đớn đâu phải chuyện gì quá mức khó khăn, rõ ràng nếu nói thì sẽ càng được đối xử tốt hơn, vì sao cứ không chịu mở miệng?”

Dường như Mục Đông đã dao động trong nháy mắt.

Thực ra cậu cũng không biết vì sao mình lại như vậy, chỉ là cậu hoảng loạn vô cùng, lại thêm men rượu quấy phá cho nên mới đặc biệt tùy hứng hơn một chút, không muốn Lục Nghiễn Chi rời khỏi mình vào lúc này dù chỉ là nửa bước.

“Ngài… Ngài sẽ không bỏ đi chứ?” Cậu thử thăm dò hỏi lại, một giây sau vành tai đã bị ngậm lấy, đầu lưỡi đối phương còn gảy gảy phần thịt mềm này qua lại mấy lần.

“Vì sao tôi phải đi.” Lục Nghiễn Chi mơ hồ trả lời, “Báo nhỏ của tôi đã thành như thế này rồi thì sao tôi có thể cam lòng tách rời khỏi cậu được.”

Lúc nói chuyện hắn còn đưa tay xuống dưới thăm dò, thuận theo phần cán trơn trượt mà mò tới bao tinh hoàn, chỗ đó dù đang động tình nhưng vẫn chưa phồng to lên, Lục Nghiễn Chi dùng tay bao bọc lấy hai khối cầu nhẹ nhàng nặn nặn, đồng thời còn ấn ngón tay vào điểm gần đáy chậu trong gang tấc rồi vân vê.

“A, aaa…. Không, mặt sau còn đau, nhưng mà phía trước… A ưm! Không muốn nắm, Lục tổng đừng nắm…!”

Nhất thời Mục Đông không để ý đến việc che giấu cảm giác đau đớn của mình nữa, lúc đối phương đè ép vào bao tinh hoàn của cậu như vậy cậu luôn có cảm giác thứ gì đó muốn bắn ra. Nhưng mà đấy chẳng phải cảm giác muốn bắn tinh, thân thể cậu vẫn không hề có vẻ gì là muốn cao trào, cảm giác ấy ngược lại giống như không khống chế được hơn.

Mà nơi đáy chậu bị xoa nắn lại càng khiến nửa người dưới của cậu ngứa ngáy, đặc biệt là lúc ngón tay đối phương ma sát vào miệng huyệt, cơ vòng ở chỗ phồng đến phát đau kia của Mục Đông giống như muốn bùng cháy, hắn lại còn nhéo nhéo khiến nó kẹp lấy dương v*t bên trong càng chặt hơn.

“A… Vì sao lại không muốn, không phải em rất thích sao, ngay cả cây gậy của tôi cũng không tự chủ mà ăn vào hơn phân nửa rồi.” Lục Nghiễn Chi bị kẹp đến hít mạnh một hơi, khắc chế dục vọng dừng một chút động viên, có điều lại bị Mục Đông liều mạng đè ép.

Vất vả lắm hắn mời dời sức chú ý của đối phương đi được, giúp cho tính khí mình chen vào hơn chút xíu, hắn không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ đâu.

Còn Mục Đông mặc dù nghe được nhưng lại chậm chạp không thể nhận ra sự kỳ lạ dưới hạ thân, tuyến tiền liệt của cậu đồng thời bị nghiền ép từ hai vị trí, loại khoái cảm khiến người ta phát nghiện này bắt đầu phân tán cảm giác đau đớn của cậu, chỉ cho là đối phương vẫn đang đâm mạnh quy đầu to lớn vào tuyến thể của cậu mà thôi.

“Đừng đâm, mau vào đi… A ưm, ư… Đã không còn đau nữa rồi, tôi thật sự, muốn… A ưm!”

Lục Nghiễn Chi nghe tiếng giục này liền “chậc” một tiếng.

“Bây giờ ngược lại cầu hoan mà không đỏ mặt chút nào, cũng không biết em uống rượu vào là buông thả hơn hay là nhạy cảm hơn đây.” Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được chọc dương v*t vào sâu hơn một chút, nhưng mức độ thế này chỉ khiến đối phương run rẩy hừ kêu, tiếp đó lại càng lúc càng dùng hậu huyệt cắn chặt lấy hắn.

“A… Chặt quá. Em nhìn xem, rõ ràng thân thể đều thành thực đáp lại tôi, vì sao cái miệng này của em lại không muốn nói cho tôi biết mình sợ cái gì chứ?”

Sợ?

Vai Mục Đông hơi căng lên vì hình dung nhạy cảm này, theo bản năng muốn ôm chặt Lục Nghiễn Chi hơn. Cậu vốn không muốn để đối phương phát hiện ra việc mình rất để ý đến thời hạn của bản hợp đồng, nhưng mà chính cậu cũng chưa hề nhận ra sự sợ hãi mơ hồ của bản thân.

Đột nhiên Lục Nghiễn Chi buông tay thả tính khí cậu ra, suy nghĩ của Mục Đông cũng vì vậy mà cắt đứt, thiếu hụt khoái cảm khiến cậu phát ra tiếng nghẹn ngào thất vọng. Có điều ngay sau đó cậu đã bị đối phương bắt lấy eo, trở người ôm chặt vào lòng hắn.

“A ưm!” Khi thân thể xụi lơ bị đè lại trên giường, rốt cuộc cậu cũng phát hiện Lục Nghiễn Chi đã tiến sâu vào hậu huyệt mình, gần như đâm vào cả cây. Vậy mà cậu lại không cảm thấy đau lắm, ngay cả đau đớn khi mới vừa xâm nhập cũng dần tê dại vì động tác ấm áp và chậm rãi của đối phương.

Cảm giác được đối đãi dịu dàng khiến ngực cậu nóng lên, đồng thời cũng mơ hồ bắt đầu thêm hưng phấn.

“Đừng suy nghĩ.” Lục Nghiễn Chi cúi đầu hôn lên mi tâm cậu, khiến cho cậu run rẩy lông mi nhắm mắt lại.

“Bây giờ em chỉ cần hưởng thụ là được rồi, lúc làm tình mà suy nghĩ bậy bạ không thấy mất hứng à.”

Mục Đông cắn môi dưới, không trả lời. Thở vài hơi xong cậu liền tách hai chân mình càng rộng hơn một chút, sau đó ôm lấy cổ đối phương nhẹ nhàng đung đưa eo.

Hô hấp Lục Nghiễn Chi lỡ một nhịp, vươn tay đỡ lấy bắp đùi cậu, một bên há mồm ngậm lấy hầu kết Mục Đông, một bên vừa chậm rãi mà kiên quyết đâm trọn tính khí vào trong huyệt đạo căng mịn của cậu.

“Ha aaa…!” Cảm giác bị lấp kín triệt để khiến chàng trai dưới thân Lục Nghiễn Chi túm chặt lấy tóc hắn ngưỡng đầu lên. Lục Nghiễn Chi thoáng rút dương v*t ra một chút rồi lại tiếp tục đâm vào, sau đó thừa dịp đối phương mở miệng kêu thành tiếng mà hôn lên, đưa đầu lưỡi tìm tòi một vòng quanh đầu lưỡi đối phương.

“Toàn bộ đều đi vào rồi, như vậy có đau không?”

“Có một chút…” Lần này Mục Đông thật sự trả lời đàng hoàng, tuy rằng giọng cậu vẫn trầm trầm nhưng hình như đã chẳng còn say bao nhiêu nữa. Cậu lặng lẽ nâng mắt muốn nhìn lén biểu tình của Lục Nghiễn Chi, kết quả lại bị đối phương bắt được quả tang.

Lục Nghiễn Chi cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.

“Được, vậy trước tiên chúng ta cứ chậm một chút, hửm?” Hắn nói rồi dùng một tay giữ chặt eo cậu, không hề rút dương v*t ra ngoài mà cứ duy trì tư thế đâm sâu vào trong như vậy, tiếp đó mới chậm rãi động eo để cho tính khí mình cũng chuyển động theo bên trong.

Nơi dính vào nhau dưới hạ thân hai người cũng vì chuyển động này mà cọ sát liên tục, không biết là chất lỏng tuyến tiền liệt của ai trơn trợt ở giữa, cứ thuận theo ma sát của cơ thể mà lây dính khắp nơi, xúc cảm dính dấp khiến người ta phát run.

Mục Đông không tự chủ phát ra tiếng hừ sung sướng. So với tiết dục thì động tác của Lục Nghiễn Chi càng giống như hai người đang kết hợp lại dây dưa tứ chi hơn, điều này khiến cậu cảm nhận được một loại vuốt ve an ủi giống như thân mật, làm cho cả người cậu đều không chịu nổi, phải dùng sức nắm chặt cánh tay mới có thể níu lấy cổ đối phương.

Mục Đông không nhịn được thả tay ra, ngược lại ôm lấy phần lưng rộng rãi rắn chắc của Lục Nghiễn Chi rồi dán chặt lòng bàn tay lên làn da ướt mồ hôi của hắn vuốt ve nhiều lần.

Đối với sự đáp lại này Lục Nghiễn Chi chỉ càng ra sức đâm vào, khí cụ hắn vốn đã bị hậu huyệt đối phương nuốt trọn cho nên va chạm thế này cũng chẳng thể thâm nhập vào sâu hơn. Có điều hắn lại nghe được tiếng nước loáng thoáng, thứ đó bị tiếng rên rỉ mềm mại của Mục Đông che đi, gần như chẳng thể nghe rõ.

Nhưng hắn cũng không vội vã đâm vào thêm mấy lần thăm dò, chỉ đưa khí cụ vào nơi sâu xa nhất mình có thể đạt tới, sau đó từ từ xoay vòng khuấy động dương v*t mình trong huyệt đạo thanh tĩnh của Mục Đông.

“Ừm… Lục tổng, như vậy rất thoải mái.” Mục Đông bị hắn quấy nhiễu đến triệt để mềm nhũn, cảm giác tê dại khuếch trương ra từ nơi giao hợp của hai người theo từng chuyển động, giống như thủy triều xô đẩy cuồn cuộn vậy. Đầu ngón tay cậu đều nóng đến ngứa ngáy, không nhịn được nghĩ muốn gãi nhẹ lên lưng Lục Nghiễn Chi.

Nhưng cậu vẫn còn nhớ mình không được cào trầy da đối phương nữa, cho nên chỉ có thể khó nhịn ra sức ấn ngón tay xuống da thịt đối phương cọ cọ, dùng động tác này để phát tiết khoái cảm không thoát ra nổi trên người mình.

Phần lưng bị cọ khiến Lục Nghiễn Chi vừa ngứa vừa tê, nhưng trong lòng lại mềm mại vô cùng.

“Ừm… Báo nhỏ thu móng vuốt lại rồi? Thật đáng yêu.” Hắn không khỏi ma sát đối phương vài lần thật mạnh, dương v*t bị vách thịt của cậu hút chặt chỉ trượt ra một đoạn ngắn rồi lại bị hắn dùng sức đâm vào, tạo thành tiếng vang sền sệt.

“A ưm!”

“… Ha, hình như là bắt đầu ẩm ướt rồi.” Lục Nghiễn Chi cảm giác vì câu nói này mà khí cụ mình bị vách thịt của đối phương siết chặt hơn một chút, hơi thở của hắn dần dần bất ổn, biên độ cọ sát với tứ chi Mục Đông cũng bắt đầu lộn xộn và gấp gáp hẳn lên.

Lục Nghiễn Chi vẫn đâm dương v*t vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt như cũ, thế nhưng đã có chút mất kiên nhẫn mà chuyển động, cũng lẳng lặng chậm rãi đâm chọc đối phương.

Chuyển động này khiến cơ thể Mục Đông hơi ưỡn ra, biên độ chuyển động kia rất nhỏ, chỉ có thể phát tiết một ít dục vọng đã tích lũy thật lâu của cậu, căn bản chẳng thể thỏa mãn cậu nổi. Chính Mục Đông cũng đã nghe được tiếng nước truyền ra từ sâu trong thân thể mình, âm thanh kia cực kỳ nhỏ bé, có chút giống như tiếng vang của nước bọt bị khuấy động lúc miệng lưỡi hai người quấn lấy nhau khi hôn môi vậy.

Cậu nhanh chóng cảm thấy bên trong vách thịt căng đầy của hậu huyệt có chút ngứa ngáy, ngứa đến mức người cậu khô nóng chỉ muốn cọ sát thật mạnh để ép loại cảm giác khiến người ta sợ hãi kia xuống. Mà thứ kia của Lục Nghiễn Chi rõ ràng đã cứng rắn cực kỳ nhưng vẫn chỉ ép chặt vào vách thịt cọ nhẹ không đau không nhột, khiến cho Mục Đông càng lúc càng bất mãn.

“Đừng, đừng nghịch nữa… A, aaa… nhúc nhích.” Cậu không nhịn được mở miệng thúc giục người đàn ông bên trên, ngay sau đó liền cảm thấy eo mình tê rần, bị đối phương siết chặt lấy.

“Muốn? Đã không đau nữa rồi sao.”

Lục Nghiễn Chi thở hổn hển cúi đầu nhìn biểu tình Mục Đông, lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau cậu liền né đi, hai má và vành tai đều đỏ bừng, thậm chí còn không nhịn được cắn cắn môi dưới đang run rẩy của mình.

“Không đau… Ưm, muốn… muốn.”

Lục Nghiễn Chi không khống chế được cúi đầu hôn đối phương một cái, cuối cùng mới rút phân nửa tính khí đã chôn thật lâu trong người cậu ra, không hề dừng lại mà đâm mạnh trở vào.

“Ưm a!!! A… Haaa… A!”

Trong nháy mắt hạ thân Mục Đông giật bắn lên, mặc dù cơ thể bị đè chặt nhưng cậu vẫn giãy giụa duỗi thẳng eo. Mỗi lần Lục Nghiễn Chi thô lỗ dùng sức ma sát vào vách thịt đều khiến người cậu run rẩy đầy khoái cảm, nhất thời trước mắt hoàn toàn trắng bệch, sau khi bị nghiền ép một hồi lâu thì va chạm kịch liệt như vậy chỉ khiến đầu gối Mục Đông muốn nhũn ra.

Lục Nghiễn Chi cũng không cho cậu thời gian thích ứng quá lâu với nhịp điệu đột ngột này, hắn thử thăm dò rung động mấy cái, thấy đối phương không lộ ra vẻ đau đớn liền nâng tốc độ đâm xuyên lên, thỉnh thoảng còn rút hơn phân nửa dương v*t ra rồi đột ngột đâm trở lại, khiến cho Mục Đông run rẩy rít gào.

“Quá nhanh… A, aaa! Không, không nên quá… A, aaa!”

“Không muốn sao?” Lục Nghiễn Chi cười gằn một tiếng, không để ý mà hỏi ngược lại một câu. Gần như mỗi lần hắn rút toàn bộ tính khí ra thì chàng trai dưới thân đều sẽ lộ một biểu tình căng thẳng vi diệu, bả vai cậu cũng bạnh ra cứng ngắc, chỉ có đôi mắt là mở to dõi theo hắn, có vẻ hơi đáng thương.

Thế nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt cậu ngoại trừ hoang mang ra thì còn cất giấu sự mong đợi và hưng phấn.

Cho nên báo nhỏ của hắn, thực ra rất thích bị hắn đối xử như vậy mới đúng.

“Thật là… còn học được cách nghĩ một đằng nói một nẻo với tôi, tôi sẽ coi như em đang làm nũng vậy.” Hắn vừa nói vừa đâm vào thân thể cậu với biên độ rất lớn, lần này Mục Đông không còn thốt nên lời kháng cự nữa, chỉ có thể thở hổn hển phát ra âm thanh thật dễ nghe.

Giống như là chấp nhận vậy.

Thế là Lục Nghiễn Chi càng thêm không hề kiêng kỵ mà chọc dương v*t vào bên trong vách thịt đối phương, mỗi lần dương v*t chen tách vách thịt đang co rút rất nhanh kia ra thì tính dục do ma sát thân thể đều khiến hắn muốn chơi chàng trai dưới thân cho tới khi hoàn toàn hỏng mất mới thôi.

Mục Đông dần dần không còn sức đâu mà ôm lấy bờ vai hoặc là sau lưng hắn nữa. Ban đầu cậu còn không ngừng mất công mất sức níu về mỗi lần trượt tay, sau đó nhanh chóng không nhấc nổi nữa, chỉ có thể thả hai tay xuống giường, nắm chặt lấy ga trải giường theo từng động tác đâm xuyên kịch liệt của Lục Nghiễn Chi, lôi kéo lớp vải mỏng manh kia tới mức nhăn nhúm.

Lúc thân thể Mục Đông bị thao lộng đến rung động không ngừng, ga giường nhăn nheo cũng theo đó mà cọ sát lung tung, nhìn như sóng biển cuộn trào.

Lục Nghiễn Chi bỗng nhiên có một loại ảo giác, trong nháy mắt hắn cảm thấy đối phương giống như một người cá đang ca hát trên biển, dùng âm thanh rên rỉ trầm thấp khàn khàn mà mờ ám ngọt ngào này câu dẫn hắn, khiến cho hắn chết đuối trong lòng đại dương.

Thì ra con mèo lớn của hắn tuy rằng ngày thường bộ dạng lạnh lạnh lùng lùng nhưng lúc gọi giường lại gợi cảm đến không ngờ như vậy.

Quả thực là đang dụ dỗ hắn làm ra những chuyện quá đáng hơn nữa mà. Lục Nghiễn Chi không tự chủ được gia tăng cường độ đâm rút, đồng thời còn cố ý cọ qua tuyến tiền liệt của đối phương, khiến cho tiếng rên rỉ của cậu mang theo cả tiếng khóc nức nở.

Hậu huyệt Mục Đông nhanh chóng bị kích thích kịch liệt này làm cho co rút một trận, dương v*t cậu dù không được an ủi cũng vẫn cứ tràn ra dịch thể, lúc này đã sớm cứng rắn ép sát trên bụng, hơn nữa mỗi lần bị đâm vào lại còn lung lay theo, khiến cho chất lỏng tuyến tiền liệt dính dấp ra khắp mọi nơi.

Lục Nghiễn Chi cảm thấy bộ dạng đối phương thế này rất giống sắp cao trào. Hắn thử thăm dò rút khí cụ ra một chút rồi đâm vào tuyến tiền liệt của đối phương, phản ứng của cậu cũng kịch liệt đến bất ngờ, một bên vừa cắn chặt hắn một bên vừa vô thức đưa eo đón ý hùa theo hắn.

“Nhóc con… A, em như vậy là muốn bắn sao?”

Mục Đông nghe vậy liền cắn môi xoay đầu đi, nhưng mà vẻ xấu hổ trên mặt cậu đã trả lời thay cậu rồi.

“Nhanh vậy sao…” Lục Nghiễn Chi khẽ cười cợt đối phương một cậu, nhưng hình như lập tức nghĩ ra thứ gì nên bỗng nhiên cúi người tới sát lỗ tai cậu, “Nói xem, chẳng lẽ là vì bị làm ngay trên giường tôi nên thân thể em mới trở nên nhạy cảm như vậy?”

“A ưm!” Mục Đông bị vấn đề này làm cho nghẹn ngào, đồng thời dương v*t Lục Nghiễn Chi cũng tàn nhẫn đâm mạnh vào khiến tính khí đã cương cứng của cậu run rẩy lên theo.

Lục Nghiễn Chi thích bộ dạng lúng túng của cậu lúc bị chọc thủng tâm tình muốn chết. Hắn xoay mặt cậu lại rồi cho cậu một nụ hôn ngắn ngủi. Sau đó Lục Nghiễn Chi lại tiếp tục giữ chặt eo cậu đâm vào, nhanh chóng khiến Mục Đông lộ ra vẻ khó nhịn, tiếng thở hổn hển dồn dập vang lên cùng tiếng rên rỉ, giống như đang đè nén thứ gì đó.

“Nếu muốn bắn thì có thể tự dùng tay làm, tôi sẽ không bắt nạt em.”

Lục Nghiễn Chi không nhịn được dịu giọng an ủi đối phương một cậu, đồng thời còn đưa tay thăm dò xuống dưới muốn chạm vào khí cụ của cậu. Thế nhưng Mục Đông lại lập tức bắt lấy tay hắn cản lại, cắn môi lắc lắc đầu.

“Muốn, muốn bị ngài làm bắn…”

“…!” Phút chốc tim Lục Nghiễn Chi nảy lên một phát, động tác dưới hạ thân đều ngưng lại chốc lát, sau đó mới hồi phục tinh thần mạnh mẽ đâm cậu mấy lần, khiến cho cậu muốn rên rỉ cũng gần như không ra tiếng nổi.

“Tối nay không phải em muốn chọc tôi đến chết chứ, hửm?” Lúc nói câu này giọng điệu Lục Nghiễn Chi có chút hung tợn, ngay cả ánh mắt cũng rất sắc bén. Nhưng tim của hắn lại đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, nhất thời bên tai toàn là tiếng rung động ầm ầm.

Báo nhỏ của hắn thực sự luôn mang lại bất ngờ cho hắn.

Hắn cố gắng cọ ép không ngừng vào điểm nhạy cảm của đối phương, đồng thời mỗi lần đều sẽ đẩy khí cụ vào nơi sâu nhất trong huyệt đạo cậu. Kích thích cuồn cuộn như vậy khiến hậu huyệt Mục Đông co rút càng ngày càng lợi hại, có mấy lần hắn gần như cho là đối phương sẽ bắn ra, nhưng Mục Đông chỉ ưỡn eo khó nhịn rung động mấy lần chứ không thật sự nghênh đón cao trào.

Chỉ dựa vào mặt sau để bị làm đến bắn ra, đây thực sự không phải chuyện dễ dàng. Sau cơn kích động ban đầu Lục Nghiễn Chi cũng thoáng tỉnh táo lại chút ít, hắn cảm thấy lần làm tình này không phải cơ hội quá tốt, dù sao khi bắt đầu hắn đã khiến đối phương đau như vậy rồi, đối với việc làm đến bắn ra thì gần như cầm chắc thất bại.

Thế nhưng Mục Đông không chỉ thuận miệng lấy lòng hắn mà thôi, đối phương nhẫn nhịn đến mức trong mắt toàn là nước, ngay đến hơi thở cũng giống như đang rên rỉ. Dù vậy cậu vẫn không hề duỗi tay xuống bên dưới, nếu như thực sự nhịn quá khó chịu thì chỉ cọ trán vào bả vai hắn mà thôi.

Tim Lục Nghiễn Chi cũng phải tan ra.

Hắn cúi người hôn đối phương lần nữa. Lần này hắn hôn rất nghiêm túc, chặn đứng tiếng hừ của cậu trong cổ họng, khiến cho cậu chỉ có thể phát ra tiếng vang mơ hồ không chút ý nghĩa nào. Đồng thời hắn còn ma sát liên tục vào tuyến tiền liệt của cậu, đợi đến khi bắp đùi Mục Đông run lên còn hậu huyệt co quắp thì mới động thân tiến vào chỗ sâu hơn.

Nhưng mà lần này Mục Đông vẫn chưa thể bắn ra, cậu gần như đã muốn cao trào rồi nhưng vẫn cứ kẹt cứng bên bờ vực, chỉ còn dư lại dương v*t nghẹn đến càng lúc càng thâm tím và vách thịt luôn co giật không ngừng kia.

Lục Nghiễn Chi nghe chàng trai mình hôn phát ra tiếng kêu to kéo dài, nhưng vì không có cách nào phát tiết hoàn toàn nên nó vẫn luôn trầm trầm khàn khàn. Thân thể đối phương cũng vì không cao trào được nên bất lực lắc lư, đồng thời còn ra sức dán lên người hắn quấy nhiễu như muốn phát tiết cái gì vậy.

Sau đó Lục Nghiễn Chi nghe được một tiếng khóc nức nở vang lên.

Tim hắn như bị quất một phát, ôm đối phương mút lấy đầu lưỡi cậu mấy lần rồi mới buông ra kết thúc nụ hôn này.

Tiếng thở dốc và rên rỉ của Mục Đông lập tức càng thêm rõ ràng, nhưng bên trong còn chen lẫn tiếng nức nở khàn khàn.

Mục Đông vì bắn không ra nên bật khóc, nước mắt nhanh chóng trượt xuống khỏi khóe mắt. Khóe mắt cậu hồng hồng, lông mi mang theo hơi nước liên tục run rẩy.

Lục Nghiễn Chi không nói rõ được vì sao, rõ ràng đây chỉ là một loại tình thú trong lúc ân ái mà thôi, hắn cũng đâu có bức ép cậu cái gì, nhưng khi chàng trai dưới thân lộ ra dáng vẻ oan ức thế này lòng hắn lại đau đớn vô cùng.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của đối phương, sau đó đưa tay thăm dò xuống dưới sờ soạng khí cụ của cậu.

Mục Đông lập tức giãy giụa khi bị hắn xoa xoa, thế nhưng cậu vốn đã bị đâm đến không còn hơi sức, cho nên thoạt nhìn ngược lại càng giống như đang giãy giụa trên giường để quấy rầy hắn hơn.

“Không được! Không muốn sờ đâu… A, aa ưm!” Lúc này cậu căn bản không tránh thoát nổi sự đụng chạm của Lục Nghiễn Chi, nhịn hồi lâu cũng không thể rút dương v*t mẫn cảm kia về được, vừa bị ngón tay đối phương nhẹ nhàng chạm vào đã hưng phấn đến co rúm một trận, lại còn không ngừng phun ra chất lỏng tuyến tiền liệt.

Thậm chí không cần cúi đầu xuống Mục Đông cũng có thể biết rõ đối phương đang nắm lấy dương v*t cương cứng của mình thế nào, sau đó xoa nắn lên xuống an ủi nó. Chỉ đụng chạm đơn giản như vậy đã làm dấy lên cảm giác muốn bắn tinh đến bùng nổ, nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ không chịu thua. Có điều eo và háng cậu đã bắt đầu co giật mất khống chế, phảng phất như một giây sau sẽ lên đến cao trào.

“Ngoan, đừng cứng đầu. Hưm… Vách thịt của em đang co rút liên tục đây, có phải quá mức sung sướng nên bắt đầu cảm thấy đau đớn không?” Lục Nghiễn Chi cũng không ngừng tay vì đối phương cầu xin, hắn mềm giọng muốn nói gì đó để động viên đối phương, nhưng Mục Đông chỉ một mực lắc đầu khiến cho nước mắt cũng tràn ra ngoài.

“Không muốn, ưm… Đừng có sờ… A, aaa!”

Lục Nghiễn Chi quả thực bị bộ dạng vừa khóc vừa gọi của cậu chọc cho điên rồi. Hắn không dùng quá sức tuốt động khí cụ đối phương nữa, nhưng lại vẫn vừa khiến đối phương một bên rơi nước mặt một bên khó nhịn phát ra tiếng nghẹn ngào và rên rỉ trầm khàn.

Bụng dưới của hắn co rút như điên một trận, đồng thời không khống chế được càng thao lộng hung ác thêm.

Mục Đông níu chặt ga trải trường dưới thân mà gầm rú trầm thấp, nước mắt thuận theo gò má tuột xuống thấm ướt cả vải vóc.

“Aa…! Muốn, muốn bắn… Buông tay! A… Tôi không muốn, không muốn bắn như vậy…”

“Được rồi, ngoan, đừng bướng bỉnh. Còn như vậy thì thân thể sẽ hỏng mất, nghe lời, lần sau chúng ta thử lại có được không?” Tiếng thở dốc của Lục Nghiễn Chi càng ngày càng nặng nề, dương v*t hắn đã bị vách thịt liên tục co rúc ép ra tinh dịch, cảm giác bắn tinh dần mãnh liệt lên khiến hắn ra tay cũng không nhẹ, siết lấy đỉnh khí cụ đối phương xoa nắn một chút, làm cho Mục Đông run rẩy phun ra một chút chất lỏng trước khi cao trào. “Lần sau tôi sẽ dạy em, nếu như không thể dựa vào mặt sau để bắn ra thì tôi sẽ khiến em luôn ở trong cao trào, mãi đến tận khi bắn không ra mới thôi, hửm?”

Mục Đông nghe vậy liền “ưm” một tiếng, mặt cậu nóng lên vì lời miêu tả hạ lưu này, nhưng vẫn cứ khàn cổ chần chừ nói, “Lần, lần sau…?”

“Đúng, lần sau.”

Vì lời khẳng định này mà Mục Đông chấn động cả người.

Lục Nghiễn Chi không có đủ tâm tư mà nghĩ nhiều như vậy, hắn nắm lấy tính khí trong tay bắt đầu chuyển động theo quy luật, vách thịt đang xoắn chặt lấy hắn cũng kịch liệt co rút lại hút hắn vào theo từng đợt thở dốc của đối phương.

Lục Nghiễn Chi nghĩ rốt cuộc báo nhỏ của hắn cũng không chịu được nữa mà lên đỉnh rồi. Lúc này cậu đang mơ màng rên rỉ không ngừng, có điều vẫn cứ kiên trì không chịu bắn ra. Khi hắn vừa ma sát mạnh mẽ dương v*t vào tuyến tiền liệt của đối phương vừa nhẹ nhàng khều ngón tay vào linh khẩu ướt nhẹp của cậu thì chàng trai dưới thân đột nhiên quát lớn một tiếng nghẹn ngào, ngón tay hắn cũng bỗng dưng thấy mát lạnh. Một luồng tinh dịch phun ra, bởi vì quá mức đặc sệt nên không bắn tung tóe quá xa mà chỉ bắn lên phần bụng và ngực đang phập phồng không ngừng của Mục Đông, dính cả lên ngón tay Lục Nghiễn Chi nữa.

“Ha… Bắn thật nhiều, còn nồng như vậy, gần đây không có tự an ủi sao.”

Mục Đông căn bản không hề trả lời hắn, trước mắt cậu trắng bệch ra vì cao trào, nhất thời chẳng thể nghe được âm thanh nào chung quanh. Thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được rõ rệt khí cụ của đối phương đang khảm trong cơ thể mình, đối phương càng đâm càng nhanh, khiến cho hậu huyệt vô cùng mẫn cảm sau cao trào của cậu co rút không thôi.

“Aaa! Bắn nhanh… Thật khó chịu… A ưm!” Cậu không nhịn được chống cự bằng âm thanh mang theo tiếng nức nở, lại bị Lục Nghiễn Chi đè lên hôn vào trán và khóe môi.

“Hừm...Thật là, mình bắn xong rồi liền bắt đầu thúc giục tôi?”

Lục Nghiễn Chi nửa thật nửa giả oán trách một tiếng, sau đó mới thả chàng trai dưới thân ra. Động tác của hắn không hề nhẹ nhàng chậm chạp đi chút nào, xuyên thẳng vào khiến cho tiếng rên rỉ của Mục Đông như muốn vỡ ra. Từ lúc cao trào vách thịt vốn liều mạng hút lấy hắn vẫn cứ co rụt lại, cũng vì cao trào kéo dài nên kích thích đến mức không thể bình tĩnh nổi.

Lục Nghiễn Chi biết rõ đối với Mục Đông đây là một loại dằn vặt, cơ thể sau khi lên đỉnh mẫn cảm ra sao, dù bị đâm thọc mãnh liệt như vậy cũng sẽ không cương, ngược lại chỉ cảm thấy đau.

May là cuối cùng hắn cũng đã lên tới bờ cao trào, lúc sắp bắn tinh cảm giác mềm mại từ đáy chậu lan ra truyền thẳng đến bao tinh hoàn đã phồng lên của hắn, sau đó dọc theo cán chạy thẳng đến quy đầu vào linh khẩu, chọc hắn phải phát ra tiếng hừ nhẹ trầm thấp. Lục Nghiễn Chi bắt đầu kịch liệt đâm dương v*t vào nơi sâu nhất trong huyệt đạo đối phương với biên độ nhỏ, điều này khiến chàng trai khó khăn lắm mới ngưng khóc lại bắt đầu giãy giụa chạy trốn, rốt cuộc không nhịn nổi phải nức nở lên.

“A, aaa! Không được! Ưm… Lục tổng ngài tha cho tôi… Haaaa!”

“Ưm… Đừng chạy, tôi cũng muốn bắn… A ư… Báo nhỏ, phải ăn hết những gì tôi bắn cho em, không được để chảy ra có biết không.”

Mục Đông nghe vậy liền gật đầu đại một cái, vốn không hề nghe rõ đối phương nói gì. Ngay sau đó bên trong huyệt đạo cậu đột nhiên phồng lên, đồng thời thân thể cũng bị Lục Nghiễn Chi đè chặt lại.

Cuối cùng Lục Nghiễn Chi dùng sức rung động mấy cái, lúc bắn tinh lưng hắn cảm giác như có một dòng điện chạy qua khiến cả người đều nhũn ra, đến da đầu cũng tê dại một hồi. Hắn bắn không ít vào bên trong hậu huyệt Mục Đông, đến mức khiến cho cậu phải cắn môi run cầm cập liên tục.

Đến khi hắn bắn sạch luồng tinh hoa cuối cùng xong mới thở ra một hơi thật dài, sau đó ôm chàng trai đã xụi lơ dưới thân vào lòng, cúi đầu hôn đi nước mắt trên mặt cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.