Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 54: Kỳ nghỉ phép ngắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

13521931_582632921918949_5763731220420826394_n

Anh, em có việc quan trọng muốn nói với anh, cho nên anh nhất định phải mở mắt ra nghe em chính miệng nói chi anh biết.



Ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ rọi vào phòng in xuống giường, những nơi bị tia sáng thấu qua đều chiếu ra rõ những hạt bụi nhỏ lơ lửng trôi nổi giữa không trung. Nhờ hệ thống điều hòa không khí nên nhiệt độ trong phòng không cao không thấp, có điều những nơi bị ánh nắng chiếu vào vẫn hơi hơi nóng lên.

Lúc Mục Đông mở mắt ra lập tức bị ánh sáng này đâm vào mắt khiến trước mặt trở nên trắng bệch, cậu híp mắt thoáng nhúc nhích người đi, tránh khỏi nơi bị tia nắng chiếu vào. Tiếp đó cậu mới ngáp một cái, sờ sờ tay sang bên cạnh mình.

Thế nhưng cậu lại sờ thấy một khoảng không.

Cảm giác này khiến đầu óc vốn còn đang mơ hồ của Mục Đông lập tức tỉnh táo hẳn, đột ngột ngồi bật dậy trên giường. Động tác ấy khiến những chỗ đêm qua được “yêu thương” trên người cậu đều đồng loạt rên rỉ, mang theo cả một loại đau nhức khó có thể mở miệng.

Ánh mắt Mục Đông cấp tốc quét một vòng khắp phòng, đến khi phát hiện trên mặt đất chỉ còn mỗi quần áo của cậu rơi tán loạn thì cậu mới thực sự ý thức được, bên trong căn phòng này chỉ còn dư lại mình cậu.

Trước khi cậu tỉnh lại Lục Nghiễn Chi đã đi rồi, mà hôm nay là cuối tuần, đối phương đâu phải đi làm, cho nên cái cớ có công việc cũng không thể dùng được.

Mục Đông lập tức cảm nhận được một loại thất vọng trước nay chưa từng có, trong tâm trạng này còn xen lẫn thứ gì đó phức tạp hơn, tuy cậu không thể nào nhận biết nhưng lại bao phủ đầy trái tim cậu, mỗi lần trái tim nhảy lên đều mang theo một tia đau khổ âm thầm.

Nhưng mà cậu vẫn chưa chịu hết hi vọng.

Tối hôm qua Lục Nghiễn Chi đối xử với cậu tốt như vậy, cũng chưa từng nhắc đến chuyện muốn kết thúc quan hệ này, cậu thầm nhủ có lẽ hắn thật sự chỉ quên mất chuyện thời hạn hợp đồng thôi.

Sau khi tự an ủi mình như vậy xong, cuối cùng Mục Đông cũng coi như dễ chịu hơn một chút. Cậu vén chăn lên cẩn thận bước xuống giường, lúc di chuyển đột nhiên lại có thứ gì đó “bộp” một phát rơi từ trên người cậu xuống đất.

Cậu vừa kéo lại áo tắm lỏng lẻo trên người mình, vừa cúi đầu liếc mắt nhìn.

Là di động của cậu rớt xuống.

Kỳ lạ, sao di động lại ở trên giường nhỉ?

Mục Đông không khỏi do dự chốc lát, trong ấn tượng của cậu thì hình như cậu đâu có lấy di động ra, trên lý thuyết thứ này phải nằm yên trong túi quần mới đúng.

Có điều cậu cũng không suy nghĩ lâu về chuyện này, nhịn đau đớn mệt mỏi trên eo xuống cúi người nhặt điện thoại lên đặt trên tủ đầu giường. Lúc này cậu mới thuận lý thành chương nhìn thấy hợp thuốc đặt ở nơi đó, trên hộp có viết rõ ràng triệu chứng phù hợp và hướng dẫn sử dụng.

Mục Đông cầm hộp thuốc lên liếc mắt nhìn, thở mấy hơi xong mới nhếch môi đỏ mặt.

Nhìn hình dáng thì đây chính là hộp thuốc Lục Nghiễn Chi ra ngoài mua tối qua. Mục Đông đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ, công dụng của thuốc này dễ dàng khiến người ta cảm thấy mờ ám, cậu thật sự không thể tưởng tượng được đối phương đã mở miệng hỏi nhân viên trong cửa hàng như thế nào.

Thế nhưng điều này cũng khiến lòng cậu không nhịn được nóng lên, cảm giác như tâm trạng được trấn an rất nhiều. Mục Đông cầm hộp thuốc vào phòng tắm, rửa mặt xong mới mở nó ra lấy viên thuốc con nhộng nho nhỏ nhẹ nhàng đẩy vào trong hậu huyệt mình.

Lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm vành tai vẫn còn đỏ ửng, mãi đến khi mặc quần áo đoàng hoàng xong mới miễn cưỡng làm quen được với cảm giác có dị vật trong hậu huyệt. Mục Đông còn chưa chịu từ bỏ ý định mà đến gara liếc mắt nhìn, không thấy xe Lục Nghiễn Chi đâu mới thở dài một hơi, bước từng bước về phòng khách ngồi xuống ghế sopha.

Vừa nãy lúc xuống lầu chân cậu run rẩy đến mức suýt chút té từ trên cầu thang xuống, nơi phía sau kia cũng đau nhói mỗi lần bước đi. Cậu không biết với bộ dạng này thì làm sao về nhà được, đơn giản tính ở lỳ chỗ này không đi, đợi Lục Nghiễn Chi về rồi hẵng nói tiếp.

Đối phương cũng không để lại giấy tờ gì cho mình, chắc sẽ không đi quá lâu… ha?

Mục Đông không dám chắc chắn nghĩ, cậu quay đầu nhìn đồng hồ quả lắc dựa sát tường, phát hiện bây giờ đã là buổi trưa rồi. Có điều cậu cũng chẳng thấy đói bụng, vì vậy liền đứng dậy đi lượm balô của mình nằm ngay cửa về, móc kịch bản ra đọc.

Nhưng Mục Đông cũng không thể hưởng thụ sự thanh tĩnh này lâu, chừng mười phút sau di động của cậu lại reo lên, vừa bấm nhận thì giọng nói vội vã của Ngụy Tiện nhanh chóng truyền tới.

“Cậu chạy đi chơi bời ở đâu rồi? Tôi tới nhà tìm cậu mà ông cậu lại nói cậu không về nhà.”

Mục Đông có chút chột dạ khó lòng giải thích, sau đó tránh nặng tìm nhẹ đáp, “Có việc gì hả anh Ngụy?”

Ngụy Tiện quả nhiên xuôi theo lời cậu mà không quấn lấy vấn đề đi đứng nữa, “Vừa nãy đạo diễn đột nhiên thông báo, nói là năm nay bên Ngũ Linh Sơn kia mùa mưa bắt đầu sớm. Không phải trong kịch bản có một đoạn phải đến Vô Linh Sơn lấy cảnh sao, đạo diễn và biên kịch đều cảm thấy bây giờ chạy tới đó sẽ vừa hợp thời cơ, nếu chuẩn bị sớm kịp lúc thì cơ hội bắt được cảnh mây bọc núi sẽ càng lớn hơn.”

Mục Đông nghe vậy thoáng nhíu mày, “Cho nên kỳ nghỉ của tôi phải hủy bỏ đúng không?”

“Đúng, bây giờ cậu chuẩn bị một chút rồi chạy tới sân bay đi, đoàn phim đã mua xong vé máy bay rồi, đồ đạc của cậu cũng không cần thu dọn, bây giờ tôi đang ở nhà cậu này, ông cậu vừa nghe nói cậu phải đi vùng khác đã nhanh nhẹn xếp xong valy cho cậu rồi, chờ lát nữa tôi sẽ mang cho cậu.”

Mục Đông vừa nghe lời này xong biểu tình trên mặt liền vô thức giãn ra, có điều cậu lập tức nhớ tới vị trí lúng túng của mình bây giờ, không khỏi giơ tay lên đỡ trán.

“… Anh Ngụy, anh… anh có thể tới đón tôi không, chỗ tôi đang ở thật sự không tiện bắt xe.”

“Được chứ, cậu đang ở đâu?”

Nhất thời Mục Đông có cảm giác mình không nói ra nổi.

“Lên tiếng đi, cậu không nói sao tôi biết tới đâu mà đón đây.”

Ngụy Tiện thúc giục cậu một câu, sau đó hình như bỏ di động xuống nói vài câu gì đấy với ông cậu. Mục Đông hít sâu vài hơi, vò mẻ không sợ sứt đáp, “Hoàn… Hoàn Lang Uyển.”

Ngụy Tiện bên đầu kia điện thoại sửng số một chút.

“Hoàn Lang Uyển là chỗ có gì chơi?” Đầu tiên cậu ta hỏi ngược lại một câu theo bản năng, sau đó lập tức cảm thấy cái tên này thật sự khá quen tai, “Đợi chút, chỗ cậu nói không phải là khu biệt thự bên thành tây kia chứ.”

“… Ừm.”

Lần này Ngụy Tiện thực sự im lặng mười giây đồng hồ.

“Tổ tông ơi, cậu nói thật với tôi đi, cậu không bị kẻ nào khi dễ chứ?” Lúc suy nghĩ vấn đề Ngụy Tiện theo bản năng luôn phỏng đoán từ tình huống tồi tệ nhất, bởi vì thường ngày người dưới trướng cậu ta luôn có thể tạo ra những tình huống làm đổi mới tam quan và điểm mấu chốt của cậu ta. Mà lúc này việc đầu tiên Ngụy Tiện nghĩ tới trong lòng chính là, ông chủ Mạnh nuốt không trôi cơn giận bị cướp người cho nên thừa dịp hợp đồng hết hạn mà cướp Mục Đông đi.

Chính cậu ta tự dọa mình đến mướt mồ hôi, may mà đối phương lập tức đáp một tiếng “Không có”, lúc này Ngụy Tiện mới đè trái tim nhỏ đang kinh hoàng của mình lại, thở một hơi bình tĩnh hơn.

Thế nhưng ngay sau đó cậu ta lại nghĩ tới một khả năng khác, suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Ngụy Tiện chấn động ngay lập tức, thậm chí còn kịch liệt hơn cả ban nãy.

Trước khi mở miệng cậu ta không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

“Vậy thì cậu ở cùng với ai, Lục tổng hả?”

“… Phải “

“Ối trời mẹ nó!!!” Ngụy Tiện suýt chút nhảy lên ngay tại chỗ, khiến ông Mục kế bên sợ đến giật mình run một phát. Cậu ta thở hổn hển xoay tới xoay lui vài vòng, sau đó mới bắt lấy khung cửa ổn định bản thân, chống lại ánh mắt như nhìn người có bệnh thần kinh của ông Mục mà kích động nói, “Cậu cậu cậu cậu đây là đăng đường nhập thất đó!” Rống lên xong mới nhớ ông người ta còn đang ở cạnh mình, Ngụy Tiện hơi lúng túng chốc lát, cũng may ông vốn không hiểu cậu ta đang nói chuyện gì. Ngụy Tiện nhỏ giọng quay lưng đi, truy hỏi một câu.

“Sao rồi hả? Lục tổng có gia hạn hợp đồng với cậu chưa??”

Nghe thấy mấy chữ này lòng Mục Đông liền chua xót, cậu lập tức sa sút hẳn đi, cánh tay vô thức siết chặt lấy đệm dựa trong lồng ngực.

“... Không có.”

Cậu cứng rắn thốt ra hai chữ, nghe thì rất bình thản nhưng vào tai chính cậu lại giống như một con dao cùn, cọ xát con tim cậu đến đau đớn.

Ngụy Tiện nghe vậy mới thoáng tỉnh lại một chút, cảm ơn ông Mục xong liền xách valy hành lý xuống lầu, chờ đến khi chắc chắn ông không nghe thấy nữa mới mở miệng an ủi Mục Đông, “Không sao đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Lục tổng chưa bao giờ đem người về nhà, nếu đã giữ cậu qua đêm thì nhất định là muốn khiến cậu yên tâm đó, biết chưa.”

Mục Đông cúi đầu thả tầm mắt xuống kịch bản, không hề trả lời. Sau khi hít thở mấy hơi cậu mới nghe thấy tiếng mở cửa ô tô, tiếp đến đối phương ném cái gì nặng vào xe phát ra một tiếng vang trầm thấp.

“Mục Đông, tôi hỏi cậu, cậu thật sự thích Lục tổng rồi có đúng không?” Trong di động tiếng thở dốc của Ngụy Tiện có hơi nặng nề, nhưng đồng thời cũng có chút nghiêm túc, lộ ra vẻ trịnh trọng.

Bàn tay cầm điện thoại của Mục Đông vì thế mà run lên một cái, cậu cuộn tròn người rúc vào một góc ghế sopha, nhưng vẫn không hề hé răng.

Nửa ngày sau rốt cuộc Ngụy Tiện cũng bỏ qua việc truy hỏi, giả vờ thoải mái cười cười dặn Mục Đông đừng chạy lung tung, cậu ta lập tức tới ngay.

Mục Đông đáp lời rồi nói cảm ơn, sau đó cúp điện thoại. Cậu cúi đầu vùi mặt mình vào đệm dựa trong lồng ngực, cổ họng run lên từng đợt từng đợt —

“Thích, thích, thích…”

Tôi đương nhiên là thích anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.