Bức tranh trước mắt làm Từ Thiên Phương phải suy ngẫm, cô không hiểu nếu lúc đó Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã dứt khoát như vậy rồi, thì con treo tranh của cô ở đây làm cái gì.
"Xin lỗi, để em và con chờ lâu rồi!" Lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã trở về phòng, anh nhìn thấy cô liền lên tiếng nói.
Từ Thiên Phương nhanh chóng thu tay lại, cô trở về gương mặt lạnh lùng đáp lời anh. "Không có gì đâu, tôi biết anh rất bận mà, công việc của một vị Vua cũng không dễ dàng gì!"
Vẫn là ánh mắt xa lạ đó, nó giống như nhát dao sắc nhọn đâm xuyên tim Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh thật sự hối hận rồi, nhưng liệu cô có chịu tha thứ cho anh hay không.
"Anh..."
"Dù sao anh cũng là ba của hai đứa trẻ, cho nên từ giờ tôi sẽ không ngăn cản việc hai đứa nhỏ đến gặp anh. Bọn trẻ có quyền chọn lựa, tôi không thể ép uổng được, hi vọng anh có thể đối xử tốt với chúng!"
Hoàng Phủ Thiên Kỳ muốn nói cái gì đó, những đã bị Từ Thiên Phương cướp lời, vốn dĩ cô cũng đâu muốn phải nói nhiều với anh. Hoàn cảnh của hai người lúc này thật sự khó cứu vãn được, một bức tường vô hình cứ ngăn cách hai người, dù cho cả hai vẫn còn yêu nhau.
"Vậy sao? Thật tốt quá, nhất định anh sẽ đối tốt với bọn trẻ!" Mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ đã có hàng ngàn lần tưởng tượng ra, nếu như anh gặp lại cô, sẽ ôm lấy cô thật chặt không buông, nói với cô những lời vẫn luôn giữ sâu trong lòng. Nhưng giờ phút này anh không có đủ can đảm, nhìn thấy cô lại làm cho anh vô cùng hổ thẹn.
"Chuyện tôi muốn nói cũng chỉ có bao nhiêu thôi, hôm nay tôi sẽ để hai đứa trẻ ở lại đây, buổi tối tôi sẽ đến đón chúng về! Còn có ngày mai chúng tôi sẽ trở về nước S, cho nên nếu anh muốn gặp bọn trẻ thì cứ liên lạc với trợ lý của tôi!" Từ Thiên Phương lãnh đạm nói, xong xuôi cô cầm lấy túi xách trên ghế sô pha, tính toán muốn rời khỏi đây.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ trong lòng lại rối như tơ vò, anh thật sự không muốn để cô đi như thế này, đây là cơ hội mà hai đứa trẻ đã tạo cho anh, anh không muốn bỏ lỡ nó. Nếu lần này anh còn không giữ cô lại, thì cả đời này anh đừng mong có thể gặp được cô.
"Phương Phương!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lấy hết can đảm của mình, anh bước nhanh đến ôm chầm lấy Từ Thiên Phương từ phía sau.
"Bệ Hạ, tôi hình như lúc trước cũng đã nói qua rồi, mong anh đừng làm những chuyện ấu trĩ như vậy nữa!" Từ Thiên Phương ban đầu còn hơi giật mình, nhưng vài giây sau cô đã lấy lại bình tĩnh.
"Xin lỗi, anh thật sự xin lỗi! Phương Phương, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Hãy để anh được chăm sóc em và con!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ giọng run run đáp, cả cơ thể anh cũng run bần bật lên từng cơn.
Ngay lúc này anh rất sợ. Sợ nếu như anh lại một lần nữa đẩy cô ra xa, thì sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa. Anh không muốn điều đó xảy ra, hơn ba năm qua anh đã chịu quá đủ cảm giác đau đớn này rồi.
"Cơ hội sao? Anh đã đánh mất nó từ ba năm trước rồi! Thiên Kỳ, chúng ta thật sự không thích hợp đâu, anh nên quên tôi đi!" Từ Thiên Phương dùng sức gỡ tay anh ra, cô lạnh lùng nói.
"Anh biết sai rồi! Anh không nên đẩy em ra xa, không nên lừa dối em, anh cũng không thể nào biện minh cho hành động của mình được. Nhưng mà từ giây phút này, anh không muốn phải hối hận thêm một lần nào nữa!" Giọng nói của anh bắt đầu nghẹn lại, đôi mắt bây giờ cũng đã đỏ hoe.
Nhưng Từ Thiên Phương sẽ tha thứ cho anh sao? Khi cô đã phải một mình trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng. "Một lời xin lỗi...có thể chữa lành vết thương của tôi được không? Thiên Kỳ, anh có biết tôi đã trải qua những ngày tháng kinh khủng như thế nào không? Có biết lúc tôi tuyệt vọng nhất, đã mong rằng người có thể đến cứu tôi chính là anh không?"
"Nhưng không...dù cho tôi có chìm sâu xuống hố đen tuyệt vọng, thì anh vẫn không hề quay lại! Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi đều phải dùng đến thuốc an thần, để quên đi ký ức đầy tăm tối đó! Anh có biết được không? Tôi của hiện tại, mục đích sống cũng chỉ có hai đứa trẻ mà thôi!"
Từ Thiên Phương cứ như nói ra hết nhưng uất ức trong lòng mình, nước mắt đã làm nhạt nhoà đi lớp trang điểm của cô. Một hai câu xin lỗi của anh không thể cứu vãn được gì cả, không thể nào mang trái tim đầy thương tích của cô chữa lành được.
Cô đã từng nghĩ bản thân mình có thể quật cường hơn nữa, để bảo vệ bản thân và những người cô yêu thương. Nhưng sau tất cả, cô cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, có những thứ cô cũng không chịu đựng được.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhìn cô đầm đìa nước mắt, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng vỗ về, chỉ muốn đem những thương tổn cô phải chịu chuyển sang cho bản thân anh. "Là anh vô dụng, không thể cho em một cuộc sống bình yên! Tất cả đều tại anh vô dụng!" Anh cúi thấp đầu đáp.
Biểu cảm này làm cô nhớ đến Thiên Long, quả nhiên là con trai của anh. "Nói nữa cũng không thể thay đổi được gì, chúng ta từ này cứ như vậy đi, mỗi người tự đi con đường riêng của bản thân mình!" Từ Thiên Phương lại sợ bản thân mềm lòng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây.