Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 32: Báo cảnh sát cho tôi.





Từ Đình Bảo biết, một khi mà Từ Thiên Phương đã muốn ra tay, vậy thì ông ta sẽ không còn đường rút nữa rồi. Là do ông ta ngu ngốc, vậy nên bây giờ phải gánh chịu mà thôi.

" Tố Cầm, mang đá Sapphire trả cho nó đi, nếu không chúng ta đến mạng cũng sẽ không giữ được!" Ông ta nắm lấy tay bà ấy lên tiếng.

" Không thể nào, tôi đã cố gắng mới lấy được số đá đó, tôi sẽ không trả lại cho nó đâu!" Tố Cầm nghe đến đây liền sừng sỏ lên, bà ta làm sao mà dễ dàng giao số đá quý đó ra.

" Vậy bà muốn chúng ta chết hết hay sao?" Ông ta tức giận gầm lên.

" Chúng ta? Chỉ một mình ông chết mà thôi, ông nghĩ tôi sẽ ngu ngốc ngồi ở đây chờ chết cùng ông sao? Không bao giờ!" Bà ấy khoé môi nở một nụ cười châm chọc, rồi nhanh chóng chạy lên lầu.

Bà ta biết Từ Đình Bảo đã không còn gì nữa rồi, muốn bà ở đây chết chung với ông ta, chuyện đó là không thể. Ngay bây giờ bà ta cần thiết rời khỏi đây, mang theo số đá Sapphire kia, là có thể sống một cuộc sống an nhàn rồi. Còn về việc Từ Thiên Phương muốn trả thù, cứ để cho Từ Đình Bảo kia lãnh hết.


Tố Cầm trở về phòng ngủ, bà ta gom hết đồ đạc cho vào vali lớn, động tác vô cùng hấp tấp.

" Cô là muốn đi đâu hả? Tố Cầm, cô muốn trốn à?" Ông ta lúc này cũng đã đuổi theo đến nơi, gằn giọng mà hỏi bà ấy.

" Đúng vậy! Chúng ta đến đây thôi, chuyện ông làm thì ông tự mà đi chịu trách nhiệm!" Bà ta mắt cũng chẳng thèm nhìn đến, chỉ lo cuống cuồng mà thu dọn quần áo.

" Cái con tiện nhân này! Muốn đi sao? Muốn đi thì ói hết đống Sapphire kia ra cho tao!" Từ Đình Bảo bị bà ta làm cho tức chết, ông ấy lao đến giằng co, không để cho bà ấy đi.

" Lão già khốn kiếp này, mau buông tôi ra!" Tố Cầm cũng không phải người dễ ức hiếp, bà ấy dùng tay đấm vào người ông ta, miệng không ngừng gào lên.

" Con khốn!" Từ Đình Bảo bây giờ như biến thành một người khác, không còn dáng vẻ yêu chiều bà ta nữa rồi. Ông ta đẩy bà ta ngã ra giường, rồi lại hung hăng dùng tay bóp cổ Tố Cầm, đây là thật sự muốn giết người mà.

" Ưm...ư...ư..." Tố Cầm không thể thở nổi, bà ấy tay chân vùng vẫy, muốn nhanh chóng mà thoát ra khỏi bàn tay quỷ dữ, nhưng sức lực của ông ta quá lớn.

" Chết đi, chết đi!" Ông ta đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, sức lực càng lúc càng mạnh hơn.

Tố Cầm hai tay giẫy giụa đến lợi hại, bà ta bất ngờ túm được một bình hoa trên tủ đầu giường. Nắm chắc nó trong tay, bà ta không chút nào lưu tình, đập thật mạnh vào đầu Từ Đình Bảo.

" Bốp!"

" Ah, đầu...đầu của tao! Máu...chảy máu rồi!" Ông ta chỉ kịp kêu lên thất thanh vài tiếng, rồi ngất lịm đi.

" Thằng chó chết!" Thoát khỏi lưỡi hái tử thần, Tố Cầm miệng thở dốc, bà ta vung chân đá thật mạnh vào người ông ta chửi mắng.


Vội vàng thu dọn những món đồ rơi dưới đất cho vào vali, bà ấy nhanh chân chạy ra ngoài, leo lên xe rồi chạy đi.

Ở bên ngoài biệt thự, Từ Thiên Phương vẫn chưa có rời đi, cô ngồi bên trong xe nhìn theo bà ấy.

" Alice, đuổi theo!" Sau đó cô nhàn nhạt lên tiếng.

Cô biết người này dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà. Số Sapphire kia một khi chưa trả lại cho cô, thì đừng mong mà đi đâu được nữa.

Quả nhiên Tố Cầm đi đến một nơi cách đó không xa để lấy đá quý, đây có vẻ là nhà riêng của bà ta. Cho hết số đá kia vào túi, bà ấy lại gấp rút mà đi ra.

" Bà muốn đi đâu vậy? Tố Cầm phu nhân!" Chỉ là cửa còn chưa bước đến, thì trong phòng khách đã vọng ra âm thanh lạnh lẽo.

" Mày...mày..." Bà ấy chậm rãi quay người lại nhìn, thấy Từ Thiên Phương đang ngồi ở trước mắt, bà ấy lắp bắp không nói nên lời.

" Là muốn lấy Sapphire trả cho tôi, hay là muốn mang nó đi trốn!" Cô ngẩng cao đầu nhìn bà ấy hỏi.

" Cái này..." Bà ta không dám trả lời, hai tay siết chặt chiếc túi xách màu đen.

Từ Thiên Phương gương mặt trở nên khó gần hơn, cô quay sang Alice ra lệnh." Lấy túi của bà ta đến đây cho tôi!"

" Không được, đây là đồ của tôi! Các người muốn đá quý thì tìm Từ Đình Bảo kia!" Mắt thấy Alice đang tiến lại gần, bà ta hoảng loạn ôm chặt cái túi không buông.

Nhưng lời của bà ấy bây giờ làm gì có giá trị trước mặt Từ Thiên Phương, đối với cô bà ấy cũng chỉ như hạt cát nhỏ mà thôi. Mặc kệ bà ta kêu la, Alice cũng dứt khoát mà lấy lại đồ của mình.


Cô ấy cẩn thận kiểm tra, bên trong chính là lô đá Sapphire của Diamond." Tiểu thư, đúng là đá Sapphire!" Cô ấy liền báo lại cho Từ Thiên Phương.

" Tố Cầm, thứ này của bà?" Cô lạnh giọng hỏi bà ta.

" Đúng, đều là của tôi!" Bà ấy gật đầu trả lời, mà không có chút cảm giác xấu hổ nào.

" Vậy sao? Alice, báo cảnh sát cho tôi!" Từ Thiên Phương vẫn bộ dáng khó gần như thế mà nói.

Nếu như bà ta không biết điều, tự nhận là đồ của mình, vậy thì để cảnh sát đến nói chuyện với bà ta. Cô không rảnh mà đôi co với những người ngu ngốc như thế này.

" Cảnh sát? Không được, không được báo cảnh sát!" Nghe đến hai từ này, bà ta lập tức kêu lên, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.

Nhưng Từ Thiên Phương là ai, cô sẽ nghe lời bà ta mà không gọi sao?







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.