Alice nhanh chóng bước về phía Hoàng Phủ Thiên Kỳ, lúc này cô ấy mới cảm thấy người đàn ông trước mặt thật hoàn hào. Gương mặt anh tuấn hơn người thường, trên người toát ra khí chất vương giả, làm người khác cảm thấy bản thân thật hèn mọn.
Xung quanh anh ta có không ít các cô gái đang đứng nhìn ngắm, có người mạnh dạn đến xin làm quen, nhưng đều được Ân Vệ đuổi đi. Bọn họ chỉ là người thường, nơi nào xứng làm quen với hoàng tử của hắn cơ chứ? Mặc dù ở đây không ai biết hai người họ là hậu duệ của hoàng thất.
Alice nhìn người đàn ông đào hoa này, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, người như thế này sẽ đồng ý để cho Từ Thiên Phương bao nuôi sao? Nhưng là mệnh lệnh, nên cô ta đành phải đi đến làm nhiệm vụ được giao. Alice vừa chuẩn bị đến gần, thì Ân Vệ đã bước lên phía trước ngăn cản.
" Này cô kia, cô không được phép đến gần thiếu gia của tôi!" Hắn lạnh lùng lên tiếng.
" Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ta một chút thôi! Không có ý gì xấu cả!" Alice lập tức thanh minh.
" Không được, cô tránh xa ra một chút đi! Thiếu gia nhà tôi không thích bị làm phiền đâu!" Ân Vệ vẫn đứng yên ở đó ngăn cản, lời nói đầy cứng rắn.
Alice bắt đầu cảm thấy hơi bực bội rồi, cái tên khốn trước mặt cứ ngăn cản cô làm nhiệm vụ, thật là tức chết cô mà." Này, anh mà còn cố ngăn tôi lại, thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu đấy!" Cô ấy nhíu mày nói.
Đối với lời hăm dọa của Alice, Ân Vệ chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn đường đường là cận vệ cấp cao của hoàng thất, há lại sợ một cô gái như cô sao?" Này cô, cô không biết mình đang nói chuyện với ai đâu? Tôi nhắc lại một lần nữa, mời cô cách xa thiếu gia nhà tôi ra!" Hắn nói.
Alice không thể nói lý với tên này được, cô bắt đầu muốn động tay động chân với hắn. Đột nhiên Hoàng Phủ Thiên Kỳ lên tiếng." Cô không phải đối thủ của hắn! Dù cho cô đến đây với bất kỳ lý do gì, thì tôi cũng không có thói quen nói chuyện với người ngoài đâu!" Hắn nhàn nhã nói, nhưng là đáy mắt hung hiểm làm cho Alice tự động lùi lại đến vài bước.
Khí thế của người này làm cô không thể chịu nổi, so với Từ Thiên Phương thì người đàn ông trước mặt cô còn đáng sợ hơn. Chỉ một ánh mắt đã khiến người khác khiếp sợ.
" Alice, cô làm tôi chờ lâu quá rồi đấy!" Từ Thiên Phương xuất hiện từ phía sau lên tiếng, dường như cô đang không vui.
" Tiểu thư, xin lỗi cô! Tôi không thể tiếp cận anh ta!" Alice cúi đầu nói khẽ, nhiệm vui không hoàn thành, cô ấy đương nhiên thấy có lỗi.
" Chuyện này có thể làm khó được cô sao? Alice, vậy cô có phải nên trở về Từ Gia học làm trợ lý lại từ đầu không?" Từ Thiên Phương nghiêm túc nói.
Alice im lặng không nói gì, cô ta biết Từ Thiên Phương sắp nổi giận rồi, mà trong trường hợp này im lặng là tốt nhất. Từ Thiên Phương xử lý xong Alice, cô lúc này mới ôm con mèo nhỏ của mình đi đến gần Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
Ân Vệ vẫn làm tốt công việc cận vệ của mình, hắn tiến lên ngăn cản Từ Thiên Phương lại, cô nhíu mày không hài lòng nhìn hắn." Tôi chỉ muốn bàn chuyện với anh ta một chút mà thôi, phiền anh tránh sang một bên!" Dù vậy cô vẫn giữ nét mặt bình tĩnh nói với hắn. Vệ sĩ của cô lúc này cũng xông lên, đứng xung quanh Ân Vệ, muốn giữ hắn ta lại.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ bây giờ đang cảm thấy nhức đầu, hắn thở dài đứng lên, vốn định rời đi, nhưng Từ Thiên Phương đã nhanh chóng bước nhanh đến trước mặt hắn." Mặc dù có hơi khiếm nhã, nhưng anh có thể nói chuyện với tôi một chút không? Nếu sau khi nói xong mà anh vẫn không đồng ý, vậy thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa!" Cô lên tiếng bằng một giọng nói chín chắn.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ không hề muốn cùng người lạ nói chuyện, anh ngẩng đầu lên đang tính từ chối, thì chợt sững người. Cô gái trước mặt anh có một cảm giác rất quen thuộc, dường như là đã thấy ở đâu rồi, chỉ là ngay lúc này anh không nhớ ra được cô là ai?
Từ Thiên Phương trên người mặc một chiếc váy màu xanh lam đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài xõa sau lưng. Nhìn mộc mạc, nhưng vẫn toát lên khí chất cao sang và thanh lịch. Cô đứng trước mặt anh chờ đợi, từng làn gió thổi làm những sợi tóc mỏng manh bay theo.
" Được rồi, cho cô 10 phút! Nhưng tôi không thích có quá nhiều người, chỉ hai chúng ta nói chuyện với nhau thôi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ lên tiếng.
Nghe đến đây Từ Thiên Phương khẽ mỉm cười, hai người cùng nhau lên xe riêng của cô, bên ngoài có Alice và Ân Vệ canh giữ.
" Nghe thì có vẻ điên khùng, nhưng bây giờ tôi đang cần một người bạn trai! Và anh là người đầu tiên tôi cảm thấy vừa mắt, không biết anh có muốn hợp tác với tôi không? Chúng ta sẽ làm một bản hợp đồng, trong vòng nửa năm thôi. Sau đó tôi sẽ trả cho anh một số tiền lớn!" Từ Thiên Phương vào thẳng chủ đề, cô không thích vòng vo.
" Cô nhìn tôi giống kiểu người thiếu tiền lắm hay sao?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ hơi bất ngờ, ánh chống cằm lên tiếng hỏi.
" Nhìn anh đúng là không thiếu tiền! Theo những gì tôi quan sát, thì anh chắc chắn là một thiếu gia con nhà giàu! Có điều vali hành lý bên cạnh bán đứng anh rồi, có vẻ như anh đang bỏ nhà đi bụi có đúng không?" Từ Thiên Phương đáp.