Vừa rời khỏi cung điện rộng lớn, Đông Phương Ngọc Châu đã lộ ra gương mặt cực kỳ khó coi rồi. Cũng đúng mà thôi, có ai vui vẻ khi vị hôn phu của mình đang thân mật với người con gái khác chứ.
" Thiên Kỳ, anh nghĩ có thể chạy thoát khỏi em sao? Không bao giờ!" Ánh mắt cô ta đầy nguy hiểm, miệng cong lên nói.
Hít thở sâu một hơi, cô ta vội vàng lên xe. Điều này nằm ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh có nằm mơ cũng không nghĩ là người đến đưa anh về sẽ là cô ta.
Nước A.
Từ Thiên Phương lúc này lại đang ở trong phòng làm việc, cô vẫn là một người cuồng công việc đến đáng sợ rồi. Bây giờ gần mười hai giờ đêm, nhưng cô vẫn là không có ý định đi ngủ.
" Tiểu thư, cô uống sữa tươi đi!" Người hầu ở bên ngoài đi vào, bà ấy mang cho cô một ly sữa nóng.
" Ừm, để đó đi!" Miệng cô thì trả lời, nhưng mắt vẫn nhìn vào mà hình máy tính không rời.
" Tiểu thư, cô nghỉ sớm chút, thức khuya không tốt đâu!" Bà ấy lên tiếng khuyên nhủ cô.
" Ừm, tôi biết mà!" Từ Thiên Phương nhẹ gật đầu trả lời.
Lúc này có một tin nhắn gửi về di động của cô, cô ngay lập tức nhanh chóng mở máy lên xem. Kể từ khi nhìn thấy bức ảnh kia, cô đã âm thầm cho người điều tra, bây giờ cuối cùng cũng có chút kết quả.
Nội dung tin nhắn là một vài hồ sơ cá nhân của Lâm Gia, quả nhiên là mẹ của cô có chị em sinh đôi. Từ Thiên Phương xem xong liền vô cùng thắc mắc, nếu quả thật là như vậy, tại sao mẹ cô chưa bao giờ nhắc đến người này?
Manh mối chưa có bao nhiêu, nhưng bên thám tử cô thuê đã bó tay rồi, tất cả thông tin bọn họ thu thập cũng chỉ có như thế. Từ Thiên Phương thở dài, không hiểu làm sao mà cô lại muốn điều tra chuyện này, mà một khi chưa có kết quả rõ ràng, cô càng không muốn bỏ cuộc.
" Người phụ nữ kia, bà ấy chắc là biết điều gì đó!" Cô nhớ đến người phụ nữ hôm gặp ở trung tâm thương mại, miệng lẩm bẩm thật nhỏ.
Nghĩ đến đây, Từ Thiên Phương liền cầm điện thoại gọi cho vị thám tử bên kia, mục đích để ông ấy giúp cô điều tra về người phụ nữ đó. Người bên kia sau khi nhận được số thông tin ít ỏi do cô cung cấp, liền đồng ý điều tra, vì số tiền cô trả cho họ là rất nhiều.
" Được, vậy tôi chờ tin tốt của ông!"
Tắt điện thoại đi, cô ngã lưng ra ghế dựa, hai mắt nhắm lại dưỡng thần. Đột nhiên hình ảnh mờ nhạt về người phụ nữ kia lại hiện về, âm thanh trầm ấm đó lại văng vẳng bên tai cô.
" Phương Phương, có đau không? Để mẹ giúp con xử lý vết thương!" Vẫn là âm thanh nhẹ nhàng đến nao lòng, khiến cô không thể nào mà quên được.
" Mẹ!" Từ Thiên Phương bất giác lại kêu lên, cô giật mình ngồi dậy, cảm thấy đầu vô cùng đau đớn.
" Lại nữa rồi!" Cô lắc đầu nói khẽ, rồi đứng lên rời khỏi phòng làm việc.
Trở về phòng ngủ, cô lại thấy những viên thuốc trị bệnh mộng du đang đặt trên đầu giường, lại một lần nữa cô đưa tay ném nó vào sọt rác dưới chân.
" Phiền phức!" Từ Thiên Phương khó chịu nhìn nó nói, rồi cô bưng cốc nước uống sạch.
Sau khi cô đi vào phòng tắm, thì lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một người hầu nhẹ nhàng bước vào. Nhìn thấy ly nước đã sạch bóng, bà ấy mới hài lòng đi ra ngoài.
Người này là người hầu lâu năm nhất ở Từ Gia, bà ấy tên là Lan Viên, tuổi của bà ấy bây giờ đã không còn trẻ nữa rồi. Đi đến cuối dãy hành lang tối om, bà ấy liền lấy điện thoại trong túi ra gọi điện.
" Phu nhân, là tôi đây! Cô chủ đã uống thuốc rồi!" Bà ấy thấp giọng báo cáo lại.
" Ừm, làm tốt đấy! Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho bà, nhớ là phải cho nó uống thuốc đầy đủ!" Bên kia Lâm Lạc Na hài lòng đáp, hoá ra bà ta đã cài người ở Từ Gia theo dõi Từ Thiên Phương từ rất lâu.
" Vâng, cảm ơn bà! Chúc bà ngủ ngon!" Lan Viên nghe đến tiền hai mắt mở to, bà ấy vui vẻ đáp.
Vì làm chuyện mờ ám, nên hai người cũng nhanh chóng cắt đứt liên lạc, để tránh có người phát hiện ra chuyện xấu mình làm.
Từ Thiên Phương sau khi tắm rửa thì đi ra, cô cảm thấy dường như có ai đó vừa mới bước vào phòng mình, nhưng cũng không được chắc cho lắm.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô đặt lưng xuống giường sau một ngày làm việc mệt mỏi, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Giữa đêm, khi cô hoàn toàn say giấc, cô lại bắt đầu nằm mơ. Vẫn là hình ảnh cô lúc nhỏ, vẫn là hình dáng và giọng nói của người phụ nữ kia.
" Phương Phương, sau này lớn lên con muốn làm gì?" Người phụ nữ dịu dàng kia lên tiếng.
" Mami, con muốn giống mẹ, trở thành một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng!" Cô bé nhỏ nhanh nhảu trả lời, đôi mắt ngây thơ sáng long lanh.
" Thật sao, mẹ rất vui! Phương Phương của mẹ giỏi như vậy, con chắc chắn sẽ là một nhà thiết kế tài giỏi!" Người phụ nữ kia lại nói, có thể nhìn thấy rõ sự yêu thương mà bà ấy dành cho con gái của mình.
Từ Thiên Phương lặng lẽ đứng nhìn cả hai người nói chuyện, cô không hiểu tại sao khoé mắt của mình lại thấy cay như vậy. Nếu như người phụ nữ này thật sự là mẹ của cô, vậy thì tốt quá đi.
Và nếu có phải đánh đổi cả cuộc sống giàu sang này, chỉ để đổi lấy một người mẹ hiền từ như thế, cô cũng nguyện ý.