Vị bác sĩ bắt đầu công việc của mình, ông ấy nói một vài thứ gì đó khó hiểu, làm cho Từ Thiên Phương dần dần rơi vào hôn mê. Mặc dù hai mắt cô nhắm nghiền lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy những lời mà vị bác sĩ kia đang nói.
Không gian trước mặt cô là một màu trắng xoá, mà dần dần nó mới bắt đầu khởi sắc, quan sát khung cảnh đang hiện ra, cô nhận ra đây chính là khuôn viên nhà cũ của mình.
Từ Thiên Phương bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ, cô liền quay đầu tìm kiếm. Mất một lúc lâu cô mới nhìn thấy một bé gái tầm 8 tuổi, mà cũng chính là thân ảnh của cô khi còn nhỏ.
Đứa trẻ lúc này thất sự đang cười rất tươi, rõ ràng là khác xa ký ức mà cô vẫn thường nhớ đến. Cô chưa từng thấy bản thân mình vui như vậy, hoặc có lẽ là cô không nhớ.
" Phương Phương, mau đến đây với mẹ nào!" Giọng nói ấm áp kia lại xuất hiện, bà ấy đang đứng bên cạnh cánh cửa lớn, vậy nhưng gương mặt của bà ấy thế nào cô vẫn là không nhận ra.
" Mami!" Cô gái bé nhỏ vội vàng ôm chú gấu chạy đến, rồi nhanh chóng sà vào lòng của bà ấy.
Từ Thiên Phương đứng lặng người nhìn họ, bất giác nước mắt lăn dài trên má. Người phụ nữ này cho cô cảm giác thân quen đến lạ, bà ấy phát ra hào quang vô cùng ấm áp.
" Em gái à, mau đưa Phương Phương cho chị đi! Hôm nay là ngày anh ta về rồi, chị phải mang con gái đến gặp mặt ba của nó!" Lại một giọng nói khác vang lên, cô liền bất ngờ nhìn sang.
Trước mặt lại xuất hiện thêm một người phụ nữ nữa, bà ấy vóc dáng đều hao hao người mẹ kia, bọn họ thật sự giống nhau.
" Không được, em không cho phép chị mang con bé đi đâu hết! Đừng động vào con gái của em, đừng mang nó đi!" Người mẹ kia một mực không đồng ý, bà ấy cố gắng ôm con gái vào lòng.
" Sao? Mày muốn nuốt lời à?" Người phụ nữ hung dữ kia bắt đầu gằn giọng, lời nói của bà ấy khó nghe hơn.
" Em chưa bao giờ đồng ý với yêu cầu của chị, đừng làm phiền mẹ con của em nữa!" Người mẹ kiên định đáp.
Nhưng lời nói của bà ấy chỉ khiến người phụ nữ kia thêm phần tức giận." Bốp!" Một cái tát như trời giáng vào má người mẹ đáng thương.
" Hôm nay mày không chịu cũng phải chịu! Mày nên nhớ tao mới là chủ Lâm Gia, nếu mày chọc giận tao không vui, thì tao sẽ đuổi mẹ con mày ra đường, sống như những kẻ đầu đường xó chợ kia!" Bà ấy đanh đá nắm tóc người mẹ kéo mạnh, còn không quên buông lời hăm dọa.
Nói rồi bà ấy vội vàng kéo đứa trẻ đi, mặc cho người mẹ khóc lóc cầu xin hết nước mắt.
" Xin chị, làm ơn trả con gái lại cho em! Hãy trả con cho em!"
" Mami, cứu con! Mami, cứu con với!" Đứa trẻ bị đau, vì người phụ nữ kia đối xử thật hung bạo, bà ấy siết lấy cổ tay của cô bé.
" Đừng, đừng mà! Đừng!" Từ Thiên Phương nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng cô đắng ngắt, cô sợ hãi kêu lớn.
Vị bác sĩ kia nhìn thấy phản ứng mạnh của cô, ông ấy cũng nhanh chóng tắt máy đi, đưa cô trở về hiện thực.
" Đừng mà!" Từ Thiên Phương giật mình tỉnh lại, trán cô đã ướt đẫm mồ hôi, tim còn đập mạnh kịch liệt.
" Cô Từ, cô bình tĩnh lại một chút đi!" Vị bác sĩ vỗ vỗ bàn tay trấn an cô.
Nhận thấy bản thân đã quay về thực tại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nơi ngực trái vẫn thấy vô cùng đau nhói. Cảnh tượng đó rất quen thuộc, là do cô đã từng trải qua hay sao?
" Cảm ơn ông, tôi ổn!" Cô thở dài đáp lời ông ấy.
" Tạm thời chỉ bao nhiêu thôi, ngày kia cô lại đến, chúng ta sẽ tiếp tục!" Ông ấy gật đầu nói.
Từ phòng bệnh bước ra, Từ Thiên Phương đã nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Kỳ đang ngồi chờ mình. Nhìn ra ngoài cô mới chợt nhận ra là trời đang mưa, không khí hình như có chút lạnh, cô run lên thật nhẹ.
" Xong rồi sao? Có nhớ lại được gì hay không?" Anh đứng lên cởi áo khoác choàng lên cho cô, nhẹ giọng hỏi.
" Vẫn chưa có gì là rõ ràng, nhưng dường như em cũng cảm nhận được gì đó rồi!" Cô nhìn anh trả lời.
" Ừm, không cần cố quá đâu! Cứ từ từ thôi!" Anh xoa đầu cô nói.
Buổi tối trở về biệt thự, Từ Thiên Phương lại lao đầu vào làm việc, mấy ngày cô nằm viện cũng lỡ dở biết bao nhiêu là việc rồi. Một mình Alice không thể nào làm xuể, rất nhiều tài liệu còn tồn đọng.
Cửa lúc này mở ra, Hoàng Phủ Thiên Kỳ mang cho cô chút điểm tâm đêm, còn chưa kịp lên tiếng cô đã cất lời trước.
" Alice, tài liệu của Thịnh Thế cô để ở đâu vậy? Tôi tìm mãi vẫn không thấy!"
" Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm rồi, em không định đi ngủ à?" Anh ghé sát vành tai của cô hỏi.
Từ Thiên Phương gương mặt lại ửng đỏ, dù gì thì cô vẫn chưa quen lắm, bởi vì cô sống một mình đã lâu rồi.
" Một chút nữa, xem hết tài liệu của Thịnh Thế em sẽ đi ngủ!" Cô nhẹ giọng đáp.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đảo mắt nhìn hồ sơ trên bàn, mắt thấy tài liệu của Thịnh Thế, anh cầm lấy đưa cho cô." Của em!"
" Cảm ơn anh! Ở đây à? Vậy mà nãy giờ em nhìn không thấy!" Cô bật cười nói!"
Trong lúc rảnh rỗi nên anh liếc nhìn hồ sơ trên tay cô, anh nhìn thấy có chút vấn đề ở dự án này, liền lên tiếng." Dự án này hình như không được ổn cho lắm, anh nghĩ em nên xem xét lại!"