Từ Thiên Phương đi rồi, Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trên giường, chuyện này thật làm người ta bất ngờ." Cái gì đây trời ơi? Đêm qua tôi đã ngủ chung với cô gái này sao?"
Mà cô cũng không khác gì anh cho lắm, cả người rồi bời, đến nổi đi đứng còn muốn tông thẳng vào vách tường.
" Tiểu thư, cô ở đây rồi! Không thấy cô chúng tôi lo quá, thật may là cô vẫn an toàn!" Người hầu nhìn thấy cô mừng rỡ, bọn họ vội vàng chạy đến.
" Mau về phòng giúp tôi thay quần áo đi, tôi phải đến công ty ngay bây giờ!" Che đậy cảm xúc của mình, cô bình tĩnh ra lệnh cho họ, ngữ khí vẫn là uy quyền như vậy.
" Vâng ạ!"
Thay xong trang phục, Alice nhanh chóng đón cô đến tập đoàn, xem chừng cô đang rất vội vàng thì phải. Thật ra cô vẫn còn ngại ngùng, chưa biết đối mặt với Hoàng Phủ Thiên Kỳ như thế nào mà thôi.
" Tiểu thư, đây là tất cả hoạt động hôm nay, cô xem qua chút đi!" Alice đưa cô xem hoạt động của tập đoàn hôm nay.
" Ừm, tôi biết rồi!" Cố đánh bay cảm xúc xấu hổ trong lòng, cô nhẹ nhàng lấy máy tính xem xét.
Ngày hôm nay cô lại phải bận rộn hơn nữa rồi, công việc của Từ Gia chưa lúc nào là dễ dàng. Đặc biệt với một người còn trẻ như cô, quả thật vẫn là có hơi quá sức.
Ba cô mất khi cô mới mười tám tuổi, mẹ cô lại không quan tâm đến công việc của tập đoàn, mọi thứ là gánh nặng đè lên vai cô. Ở cái tuổi người ta còn đang vui chơi, lo âu lo nghĩ, thì trên vai cô đã gánh trọng trách lớn, trách nhiệm với hơn hàng ngàn nhân viên ở đây.
Từ Thiên Phương cũng không biết, lúc đó cô đã nghĩ gì, mà có thể siêu phàm làm được những chuyện vĩ đại như vậy. Dù gia đình của cô không êm ấm, nhưng cô vẫn rất kính trọng ba của mình, bởi vì tài năng kinh doanh của ông ấy rất tốt.
Có lẽ cô cũng thừa hưởng gen di truyền của ông ấy, nên mới có thể điều hành cả tập đoàn châu báu lớn nhất nước.
" Tiểu thư, sáng nay cô đã bỏ bữa, cho nên tôi có chuẩn bị chút điểm tâm, cô dùng một chút đi!" Alice lấy một hộp bánh nhỏ đặt lên tay cô nói.
" Cảm ơn cô, Alice!"
" Còn hơn mười lăm phút nữa là đến công ty, cuộc họp cho ra mắt bộ sưu tập trang sức mới sẽ diễn ra! Tiểu thư, cô đã sẵn sàng chưa?" Alice đưa mắt nhìn đồng hồ, cô ấy lại lên tiếng.
" Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, có thể họp được rồi! Còn có cô chú ý đến công đoạn chế tác một chút, đừng để xảy ra sai sót gì!" Từ Thiên Phương là một người chỉn chu, mỗi sản phẩm cô đưa ra thị trường, đều được thiết kế rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Cho nên mới nói, ở đất nước đá quý này, tập đoàn của cô uy tín số hai, sẽ không có ai là số một cả. Mỗi bộ sưu tập đều là thiết kế giới hạn, toàn bộ sẽ do thợ thủ công nhiều kinh nghiệm chế tác. Trước khi đến tay của khách hàng, trang sức còn phải trải qua rất nhiều đợt kiểm tra, cho nên chưa ai tìm thấy lỗi trên những bộ trang sức của cô, dù chỉ là một lỗi nhỏ.
Và với độ tỉ mỉ như thế, thì giá thành của nó cũng không hề rẻ, thậm chí những phu nhân trung lưu ở đây muốn sở hữu cũng là chuyện rất khó. Đắt thì đã không nói đến, sự thật là nó còn rất hiếm và vô cùng khó đặt hàng.
Những người đến cửa hàng của công ty, dĩ nhiên chỉ có nhà giàu thượng lưu, hoặc những ngôi sao hạng A cực kỳ nổi tiếng.
Bình thường Từ Thiên Phương làm việc rất kỹ lưỡng, chỉ có hôm nay là cô hơi mất tập trung một chút. Nghĩ đến chuyện lúc sáng, cô cảm thấy rất xấu hổ. Cũng may là với sự chuyên nghiệp tích lũy nhiều năm, cô cũng đã hoàn thành tốt công việc của mình.
" Alice, tối nay còn có hoạt động nào hay không?" Chưa muốn trở về nhà vội, cô hỏi.
" Tiểu thư, buổi tối chúng ta có hẹn với tổng giám đốc bên tập đoàn Hoàng Thịnh để ký hợp đồng!"
" Vậy chuẩn bị đi!" Cô gật đầu nói.
Mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ ở nhà, anh muốn chờ cô về hỏi rõ chuyện tối hôm qua, nếu không đêm nay anh chắc sẽ mất ngủ.
" Khi nào thì tiểu thư của các người mới về?" Đã hơn mười giờ đêm, vẫn chưa thấy người về, anh sốt ruột hỏi người hầu.
" Hoàng Phủ thiếu gia, tiểu thư chắc sẽ về ngay bây giờ thôi! Cậu có thể đi nghỉ ngơi trước, không cần phải chờ cô ấy!"
" Nếu có thể tôi đã đi ngủ rồi! Ai biết đêm nay cô ta sẽ làm gì tôi?" Anh lạnh lùng đáp lời người hầu, rồi đứng lên đi về phòng ngủ.
Tựa vào ban công, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, anh có chút nhớ Hoàng Đế và Hoàng Hậu, cũng như rất nhớ cung điện thân yêu của mình.
" Đang yên đang lành, tự nhiên lại muốn mình kết hôn, thật là bực bội!" Anh khẽ thở dài nói.
Nếu như không phải vì không muốn kết hôn, anh đã chẳng ngốc mà rời khỏi nước Y.
Vừa lúc này xe của Từ Thiên Phương đã về đến, cô mệt mỏi rảo bước đi vào trong, một ngày làm việc cực khổ đã kết thúc. Cô một đường đi thẳng lên cầu thang, giờ phút này cô chỉ muốn tắm rửa, và nghỉ ngơi mà thôi.
" Cái chân của mình, đôi giày cao gót chết tiệt này, làm chân mình sưng hết cả rồi!" Cô kêu lên, rồi ném giày về phía góc phòng để quần áo.