Hướng dẫn cách đọc:
Từ lúc nhìn thấy Kiều Duật, Hứa Nguyên luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, cậu để Kiều Duật vào phòng, ngồi trên chiếc ghế sô pha rộng rãi dành cho một người, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn không ngồi xuống bên cạnh hắn. Cậu không hỏi hắn tại sao lại đến tìm cậu, cũng không hỏi vì sao hắn lại tìm được cậu, chỉ đứng một chỗ, nhẹ giọng hỏi hắn có muốn uống nước không. Giống như bị thứ gì đó mắc ở cuống họng, Kiều Duật im lặng hồi lâu mới lắc đầu đáp: “Không cần.” Thoạt nhìn có chút ủy khuất. Không khí trong phòng phút chốc trở nên trầm lặng. Cậu nhìn Alpha đối diện mình đứng lên, dùng bàn tay ấm áp của hắn kéo cậu lại gần, dùng lực rất nhẹ nhưng cũng không hề cưỡng ép, kéo cậu về phía nhà bếp. Hứa Nguyên ngơ ngẩn nhìn, thời gian dường như ngưng đọng, cậu không biết đã trôi qua bao lâu, một phút hay năm phút, cũng có thể dài hơn hoặc ngắn hơn. Cậu chỉ biết, khi tiếng nước ngừng chảy, giọng Kiều Duật vang lên từ trên đỉnh đầu: “Sao em lại bất cẩn thế, còn đau không?” Ôn như như một giấc mơ vậy.
Bình luận truyện