Tình cờ Hứa Nguyên thấy trên mạng có tin tức sắp mở một buổi triển lãm ảnh, nghĩ đây là một lựa chọn không tồi, liền hẹn hai người họ cùng đi xem triển lãm.
Một một nhiếp ảnh gia ít người biết đến, phong cách cũng vô cùng khác biệt, bởi vậy triển lãm rất ít người đến xem, nhưng Hứa Nguyên lại rất thích.
Cậu đi theo dòng người thưa thớt, càng vào gần bên trong, sắc thái của tác phẩm càng đậm, đến cuối cùng cơ hồ đã bao vây lấy toàn bộ người xem. Cậu nhìn từng tấm ảnh, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả.
Hai người bên cạnh dường như đang nói chuyện rất hăng say.
Hứa Nguyên nhìn bọn họ nhẹ nhàng cười cười, cảm thấy mình trồng cây liễu này nhất định có thể tỏa bóng mát.
Thật tốt quá, ai cũng đều là người tốt, nhất định sẽ sống rất tốt.
Vốn dĩ cậu muốn trốn đi để tạo thế giời hai người cho họ, nhưng trong nháy mắt cậu lại nhận ra hình như có người đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó khiến cậu vô cùng khó chịu, cậu nghi hoặc quay đầu, lại không thấy gì cả.
“A Nguyên, làm sao vậy?” Thịnh Tông nhạy bén phát hiện Hứa nguyên có chút không ổn, quan tâm hỏi.
Bạch Tân Ninh “a” lên một tiếng, cũng quay đầu lại nhìn Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên lắc đầu, cảm thấy bản thân quá đa nghi, chỉ nhẹ giọng nói: “Không sao đâu ạ.”
Thịnh Tông cũng không nói gì nữa.
Sau khi buổi triển lãm kết thúc, trời hơi tối, Thịnh Tông đề nghi ba người cùng nhau ăn tối, nhưng Hứa Nguyên sợ Kiều Duật hôm nay sẽ về nhà, cậu đã mấy ngày không được gặp hắn, vì thế tìm đại một cái lí do không có căn cứ cự tuyệt.
“Hai người đi đi, Kiều Duật đang chờ em ở nhà, em phải về rồi.”
Cậu cũng không biết vì sao mình lại lấy cơ này, chả có chút đáng tin nào cả, một chọc liền bị phá, có lẽ cậu mượn cớ này để an ủi chính bản thân vậy.
Cậu là có người đang đợi, chứ không phải đang lẻ loi một mình trong căn phòng tối om đó.
“Ồ, vậy sao.” Bạch Tân Ninh khẽ liếc Thịnh Tông, dái tai có chút ửng hồng, “Vậy bọn tôi đi trước nhé. Anh về nhà cẩn thận đó.”
“ừm.” Hứa Nguyên mỉm cười vẫy tay với bọn họ, “Tạm biệt.”
Sau khi nhìn thấy hai người biến mất khỏi cửa ra vào, Hứa Nguyên lại từ mình đi dạo một vòng, chờ đến tận khi buổi triển lãm sắp đóng cửa mới chậm rãi đi ra ngoài.
Liệu hôm nay Kiều Duật có về nhà không nhỉ, cậu nghĩ.
Nếu anh ấy vẫn không về, vậy mình có thể ôm gối ngủ nhỉ, như vậy sẽ ngủ mau hơn, cũng có chút ấm áp.
“Tiên sinh, ngài chờ một chút.”
Hứa Nguyên hồi phục tinh thần, nhìn về phía người nhân viên đang cản mình lại, trên mặt có chút nghi hoặc: “Có chuyện gì sao?”
“Có một người bạn của ngài muốn gặp ngài và nói rằng anh ấy có chuyện khẩn cấp cần nói với ngài.”
“Bạn của tôi?” Hứa Nguyên mấy năm nay rất ít liên lạc với mọi người. Cậu có rất ít bạn bè, chứ đừng nói là bạn cậu tự dưng lại liên lạc lại với cậu khi có việc gấp, nhưng nhìn thấy thái độ của nhân viên thân thiện lại có chút lo lắng, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cậu vẫn theo anh ta vào căn phòng trong cùng của phòng triển lãm.
“ Ngài chờ một chút, bạn của ngài sẽ đến nhanh thôi.” Nhân viên công tác nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Hứa Nguyên một mình đứng ngồi không yên trong phòng.
Không phải đợi lâu, hai ba phút sau, cửa lại được mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, tùy ý mà phóng ra tin tức tố của Alpha.
“Bảo bối, đã lâu không gặp.”
Trịnh Kỳ tiện tay chốt cửa, trên mặt không thể coi lại nụ cười lương thiện, vui vẻ thoải mái bước ngày càng gần.
Hứa Nguyên trong lòng đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng lui về sau vài bước, dựa lưng vào trên mép cửa sổ, truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.