Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó Chơi

Chương 41



Đây hoàn toàn không phải là phong cách của anh, nếu như là anh, chắc chắn sẽ khiến cho tên đó sống dở chết dở.

Đường Hướng Noãn không nói gì, những chuyện vừa xảy ra khiến cả người cô đều khó chịu.

Cô rất muốn được giải tỏa cảm xúc, rất muốn được giết chết Phương Thần. Nhưng mà cô vẫn còn một tia lý trí, lý trí nói với cô rằng hiện tại không thể.

Nam Diệc Sâm nhìn dáng vẻ không thể bộc phát của cô thì nhíu mày, anh vòng tay trước ngực, dựa vào một chỗ nhìn cô.

Cô không khóc, một giọt nước mắt đều không có. Nếu như đổi lại là các cô gái khác, trải qua những chuyện như thế này, chắc chắn sẽ khóc lóc không ngừng, nhưng cô không hề khóc, trái lại bình tĩnh đến đáng sợ.

“Cô không sao chứ?” Nam Diệc Sâm nhạt nhẽo hỏi.

Đường Hướng Noãn không nhìn anh.

Nam Diệc Sâm lại hứng thú nói tiếp: “Con gái chỉ biết khóc là đồ bỏ đi, không biết khóc lại là quái vật, tôi thích mẫu người ở giữa hơn.”

Gặp phải tình huống như này mà không đau khổ, cô chính là người đầu tiên anh từng quen biết.

Đường Hướng Noãn cũng không để tâm lắm, cô nhàn nhạt nói: “Tôi có cần anh thích đâu.”

Nam Diệc Sâm chậc chậc hai tiếng: “Vừa nãy là tôi cứu cô đấy, ngay cả câu cảm ơn cô cũng không nói?”

“Tôi có cần anh cứu đâu.”

“...” Khóe miệng Nam Diệc Sâm giật giật, đúng là đồ ăn cháo đá bát!

“Lần sau tôi nhất định sẽ chờ cô mở miệng cầu xin mới đi cứu cô.”

Đường Hướng Noãn ngẩng đầu hung hăng lườm anh một cái: “Sẽ không có lần sau đâu!”

Nam Diệc Sâm cũng cảm thấy hình như bản thân lấy sai ví dụ rồi, anh khoát khoát tay, thì đại ý là như thế.

Đường Hướng Noãn cũng muốn sau này có thể thuận tiện lái xe của riêng mình, cô nhìn theo chiếc Bugatti đang chạy ở phía sau, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác ghen tị với người giàu. Cô cần phải phấn đấu bao lâu mới mua được một chiếc xe Bugatti, còn đối với Nam Diệc Sâm, chiếc xe này vẫn chưa phải mẫu tốt nhất trong hầm để xe của anh...

Đúng là người sinh ra đã ở vạch đích với người bình thường không giống nhau.

Nam Diệc Sâm bỗng nhiên vượt lên, sau đó còn ở bên trái ép sát xe cô, cô hoàn toàn không phòng bị, bị dọa sợ khẩn cấp phanh xe lại. Chiếc Bugatti ở trước mặt cô vô cùng ngang ngược mà phóng đi mất.

“...” Đường Hướng Noãn nghiến răng, đây không phải là đang khiêu khích cô sao?

Ngày hôm nay tâm trạng đã không tốt, lại còn dám chọc giận cô!

Đường Hướng Noãn lập tức đổi sang chế độ Sport, chân đạp ga đuổi theo.

Có điều, mặc dù Audi và Bugatti đều có chung chữ “i” nhưng tính năng lại cách xa nhau đến mười vạn tám ngàn dặm, cho dù các thao tác của Đường Hướng Noãn có thành thục đến đâu, tóm lại vẫn không phải đối thủ của Bugatti.

Nam Diệc Sâm còn cố ý khiêu khích, tốc độ lúc nhanh lúc chậm khiến cho Đường Hướng Noãn tức đến nghiến răng.

Gặp phải đèn giao thông, cả hai chiếc xe đều dừng lại song song với nhau. Xuyên qua cửa kính Đường Hướng Noãn có thể thấy được Nam Diệc Sâm đang ngồi trong chiếc Bugatti với vẻ mặt đắc ý.

Đèn đỏ bắt đầu đếm ngược, đến lúc màu đỏ chuyển sang màu xanh, Đường Hướng Noãn thuận thế đạp chân ga, lập tức chuyển làn đường, chắn trước mặt chiếc Bugatti.

Chiếc Bugatti bị bất ngờ, một chân đạp phanh gấp, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn chiếc xe Audi màu đỏ đang chạy như bay.

Khóe miệng Nam Diệc Sâm cong lên, cô gái này có chút thú vị.

Tuy rằng Đường Hướng Noãn là người về đến nhà trước nhưng vấn đề ngủ ở nơi nào lại khiến cô đau đầu. Nhà của Nam Diệc Sâm dù lớn, thế mà ngoại trừ một gian phòng có giường ra, những phòng khác đều không có cái giường nào cả...

“Làm sao? Ở đây đợi tôi à?” Nam Diệc Sâm trêu chọc nói: “Tôi rất thích cô trực tiếp đợi tôi ở trong...”

Khóe miệng Đường Hướng Noãn co rút, là tên nào từng nói cô vốn dĩ không gợi nổi hứng thú cho anh ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.