Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 1: Chia tay.



Tháng tư, Bắc Kinh, ánh nắng chói chang.

Một chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc từ sân bay. Bên trong xe, Khương Khả Vọng đang ngồi dựa vào ghế, ngủ bù.

Người đại diện Comilla hồi âm email xong, cuối cùng cũng có thời gian để uống một hớp nước, vừa vặn nắp bình vừa quay đầu nhìn cô nghệ sĩ nhà mình đang ngồi bên cạnh.

Mới đón cô từ sân bay ra, lên xe được một lát đã ngủ say như chết.

Một tháng này, Khương Khả Vọng ở nước ngoài một mình để ghi hình cho một chương trình truyền hình thực tế. Tổ chương trình hà khắc, không cho trợ lí đi theo, hành lí cũng không được mang nhiều, thống nhất mỗi người chỉ được hai vali. Bắc Âu lạnh như thế, xa như thế, thực sự là khổ cho cô rồi.

Đúng vậy, vừa gặp mặt ở sân bay đã thấy đứa nhỏ này mặt mày mệt mỏi, người cũng gầy hẳn đi, trông rất hốc hác.

Nhưng cô vẫn mỉm cười, không hề gắt gỏng, cũng chẳng phàn nàn một câu nào, còn tặng cho Comilla đồ kỉ niệm mua ở nước đó, là một tiểu mỹ nhân ngư làm bằng gỗ mộc. Khương Khả Vọng không hổ là người mà chị ta kì vọng, từ lúc gia nhập tới giờ chưa từng làm chị ta lo lắng, tính cách tốt như một cục bông mềm vậy.

Đang cảm khái, bỗng nhiên xe chậm rãi dừng lại. Comilla nhìn ra ngoài từ cửa sổ, một hàng dài tít tắp không nhìn thấy nổi điểm cuối: “Kẹt xe à?”

Lái xe đáp lại, Comilla mở bản đồ ra xem tình hình đường xá, thấy rằng trong vòng 3km quanh đây đều bị tắc nghẽn.

“May mà hôm nay không có chuyện gì quan trọng.” Chị ta lẩm bẩm tự nói với mình. Vô ý quay đầu lại, thấy cô gái bên cạnh mặt mày mông lung mờ mịt, “Dậy rồi à?”

“Dạ, chị Comilla.” Khương Khả Vọng hít hít mũi, khuỷu tay đặt lên ô cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.

Dòng xe cộ phía trước di chuyển lên với tốc độ rùa bò, ba người ở trong xe không tránh khỏi có chút khó xử. Khương Khả Vọng ngửa mặt nhìn trần xe, phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Chị Comilla này, chị có điếu nào không?”

Comilla giật nảy mình: “Em không sợ bị Bùi tiên sinh phát hiện à?”

Bùi tiên sinh ra lệnh bắt Khương Khả Vọng phải cai thuốc, ngay cả đám người theo cô cũng phải bỏ thuốc lá.

Thực ra ban đầu cũng không nghiêm ngặt như thế, chỉ là không cho phép Khương Khả Vọng hút thuốc mà thôi. Mãi đến khi có một lần bị anh ngửi thấy mùi khói thuốc trên người, lần ấy thực sự rất đáng sợ, con người bình thường nhã nhặn ấy lại nổi trận lôi đình. Comilla xen vào, nói giúp một câu: “Không trách Khả Vọng được, là chúng tôi hút thuốc, làm cô ấy bị ám mùi.”

Anh cười như không cười gật đầu một cái. Kể từ đó, toàn bộ đám nhân viên bọn họ có thêm một quy tắc bắt buộc hết sức khó nhằn như thế.

Khương Khả Vọng nhận bao thuốc lá đã được đưa đến trước mặt: “Người còn ở Hồng Kông, không sợ.”

Còn thuận tiện chỉ huy lái xe: “Tiểu Mạch, mở trần xe ra.”

Nếu mở cửa sổ thì sẽ bị người ta chụp lén, lái xe nghe theo mở trần xe, nhận một điếu từ bao thuốc trong tay cô: “Cảm ơn Khương tiểu thư.”

Comilla ngậm đầu lọc, kêu mấy tiếng lỗ mãng. Khương Khả Vọng cầm bật lửa, giúp chị ta châm lửa. Trong chốc lát, trong xe khói thuốc lượn lờ, bầu không khí dễ chịu hơn hẳn. Dù vẫn còn bị kẹt xe, nhưng cũng không cảm thấy quá khó chịu.

Comilla trầm ngâm nhìn Khương Khả Vọng: “Thừa dịp ở nước ngoài không có ai quản lí, hút không ít đúng không? Về nước rồi thì bớt bớt lại một chút, Bùi tiên sinh khi nào về?”

“Em không biết, vẫn còn hơi bận.” Khương Khả Vọng lấy tay chống má, nhả một ngụm khói, bĩu môi thành một bộ dáng xinh đẹp.

Bùi Úc mỗi tháng đều sẽ đi sang bờ bên kia.

Anh là người Bắc Kinh, nhưng lớn lên ở Hồng Kông.

Bây giờ Bùi thị phát triển trở lại, bộ phận lớn sản nghiệp đều cắm rễ sâu ở thị trường Đại lục. Bố mẹ anh ở Hồng Kông đều đã mất, nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn quay về chốn cũ một khoảng thời gian.

Là vì ở đó có nhà? Chung quy cũng không đến mức, là bởi vì nỗi nhớ quê nhà nhỉ. Mỗi lần nghĩ về vấn đề này, trong thâm tâm Khương Khả Vọng luôn thấy có chút khôi hài.

Loại chuyện này Khương Khả Vọng không có quyền hỏi, bổn phận của cô là đóng vai một con chim hoàng yến, làm cho Bùi Úc vui vẻ là đủ. Trước đây cô cũng đã từng hỏi anh: “Anh không có vợ sao?”

Nói đến lại thấy buồn cười, rõ ràng làm tình nhân đã là một vấn đề liên quan đến đạo đức, Khương Khả Vọng dù sao cũng vẫn không thể chấp nhận bản thân mình dây dưa với người có vợ. Trong tâm lí tự an ủi: Mình cũng không phải là loại người không có nguyên tắc.

“Không có.” Bùi Úc trả lời rất đơn giản, không giải thích thêm gì. Tin hay không là tùy cô.

Chỉ là, điều này giờ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Lúc đầu ở bên nhau, hai người họ đã kí một hợp đồng, thời hạn ba năm, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của hợp đồng.

Hút xong điếu thuốc, Khương Khả Vọng suy nghĩ kĩ việc chia tay.

Không ai có thể bán thanh xuân đời mình, cô vẫn còn trẻ, ở bên Bùi Úc năm 19 tuổi, năm nay cô cũng chỉ mới 22 tuổi. Con đường tương lai còn dài, sớm cắt đứt với anh may ra còn kịp.

Đợi anh từ Hồng Kông về, cô sẽ đề xuất chia tay với anh.

Xe đưa cô về đến nhà thì trời đã tối đen, cô vào nhà, ném đồ đạc xuống đất rồi đi lên lầu.

Sau lưng, có tiếng bước chân một mực theo cô vào đến phòng. Khương Khả Vọng không dừng động tác cởi quần áo lại, ném áo len lên ghế sofa, đôi vai thon gầy quay về phía người kia: “Maria, tôi muốn ăn tổ yến hấp đường phèn*.”

*Tổ yến hấp đường phèn:

Maria là người Philippines, có thể hiểu được cơ bản tiếng Trung, nhưng mà cô ấy sẽ không nói gì cả. Trong phòng yên tĩnh, đúng lúc Khương Khả Vọng đang kéo khóa ở bên hông chiếc váy, tiếng bước chân lại vang lên và từ từ rời đi phía sau cô.

Cô không quay đầu lại, đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Nước trong bồn tắm bốc lên làn hơi nước trắng, khiến cô mơ màng buồn ngủ. Khương Khả Vọng híp mắt ngâm mình trong nước nóng, nghe thấy tiếng có người đẩy cửa đi vào.

Là Maria đem tổ yến đến à?

Cô cũng không để ý đến việc đối phương không gõ cửa đã vào, vẫn híp mắt, duỗi tay ra nhận: “Cảm ơn.”

Đợi nửa ngày mà trong tay vẫn không có gì, cô mới ngẩng đầu, mở mắt nhìn. Trong phòng tắm hơi nước quá dày, khiến cho hình dáng của người ấy được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhu hòa, lờ mờ.

Dáng người của người kia thon dài, không giống thân hình nở nang đầy đặn của người hầu gái. Bàn tay hiện lên từng khớp xương rõ ràng bưng một chiếc bát trắng, từ xa tiến lại gần, đi đến trước mặt cô, gương mặt góc cạnh dần trở nên rõ ràng.

“Sao anh quay về rồi?” Khương Khả Vọng ngạc nhiên.

Không phải ai khác, người đứng đó là Bùi Úc, người vừa theo lên lầu cũng là anh. Cô nhất định là mệt đến mức hồ đồ rồi mà, nên mới nhầm lẫn tiếng bước chân của anh, còn sai anh đi làm đồ ăn cho mình.

Anh cũng không để ý, lấy chiếc ghế đơn ngồi xuống trước bồn tắm, hời hợt nói: “Em không muốn gặp tôi?”

“Hả?” Khương Khả Vọng ngẩn ra, cô có nói thế đâu.

Chẳng qua là lúc ở trên máy bay, cô đã nhắn cho anh một tin: “Em về nước rồi, anh có nhà không?”

Trong cabin tín hiệu wifi rất kém, Khương Khả Vọng cho rằng tin nhắn không truyền đi được, thế nhưng 1 tiếng sau lại nhận được hồi âm: “Tôi đang ở Hồng Kông.”

Vậy nên cô cũng không mong chờ lúc quay về có thể gặp anh, trừ phi ngay sau khi nhận được tin nhắn, anh quyết định quay về ngay lập tức.

Nhưng sự thật là, bây giờ anh đã yên vị ngồi ngay trước mặt cô, dùng thìa sứ múc tổ yến óng ánh trong chén, thổi một chút cho bớt nóng, đưa tới trước môi cô.

Động tác hết mực quan tâm này của Bùi Úc khiến Khương Khả Vọng theo bản năng muốn lùi về phía sau. Bởi vì, vừa lúc này cô còn đang nghĩ muốn nói chuyện chia tay với anh.

“Làm sao?” Bùi Úc thu thìa lại, cúi đầu nhìn. Không nhìn ra có gì sai cả, cho rằng cô sợ nóng, lại thổi thêm chút nữa.

Khương Khả Vọng chỉ có thể nghiêng đầu qua, ăn một miếng. Cô nhìn lên, thấy nét cười lơ đãng nơi đáy mắt anh.

Anh kiên nhẫn quấy chén đồ ngọt, nhẹ nhàng thổi cho nó bớt nóng đi. Chiếc thìa sứ va vào cạnh chén, phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Nghe nói lần ghi hình này em biểu hiện rất tốt, vất vả rồi.” Anh đưa tay ra, đầu ngón tay lành lạnh vuốt ve gương mặt cô. Sờ đến môi cô, anh dừng lại một chút.

Làm cô không kịp chuẩn bị, ngay lập tức đỏ mặt.

Trong lòng Bùi Úc, cô rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?

Ba năm nay, anh vẫn luôn một mực đối xử tốt với cô. Nhiều khi, cô cũng cảm thấy rằng anh thích mình. Có lẽ vì điều này mà cô bắt đầu ngày càng trở nên sai lầm.

Khương Khả Vọng muốn kết hôn, vô cùng vô cùng muốn. Lúc ý niệm này hiện lên trong đầu, cô phát hiện bản thân thật đáng sợ.

Ăn xong bát tổ yến, anh đặt sang một bên, hơi đùa cợt: “Có muốn tôi tắm cùng em không?”

Màu đỏ trên mặt cô còn chưa nhạt đi, bây giờ lại nóng hơn chút nữa rồi. Cô theo bản năng che ngực lại, lắc đầu.

Bùi Úc nâng chén nhỏ lên, đi cũng như đến, lẳng lặng ra ngoài.

Cô một mình ở trong bồn tắm tịnh tâm một lúc, đứng dậy đi sấy tóc. Mặc áo choàng tắm xong, cô mở cửa đi ra. Bùi Úc đang ngồi trên ghế sofa, nhặt quần áo rải rác xung quanh, là những bộ ban nãy cô vừa cởi ra.

Quần áo để trên đùi, sắc mặt anh bình tĩnh, xếp xong rồi đặt sang một bên.

Khương Khả Vọng có chút thất thần, bỗng nghe thấy giọng Bùi Úc: “Sao lại đứng đơ ở đấy?”

Cô hoàn hồn, đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống.

“Bùi…” Vừa nói ra một chữ, cằm đã bị nâng lên, bờ môi nóng rực.

Giữa hai người họ, hôn là một chuyện hết sức bình thường. Khương Khả Vọng cảm thấy căng thẳng, phần lưng vô thức cong lên, run rẩy. Anh từ trước đến nay đều rất biết cách khơi lên dục vọng của cô, cảm giác răng môi gắn bó triền miên, trao nhau hơi ấm vuốt ve an ủi, khiến cô đã nhiều lần sa chân vào.

Mãi đến khi Bùi Úc thò tay vào trong áo choàng tắm của cô, cô mới giật mình đẩy anh ra: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Bùi Úc dừng động tác của mình lại.

Nhưng không phải vì câu nói của cô.

Anh nhích lại gần một lần nữa, Khương Khả Vọng luống cuống ngẩng mặt, cảm giác được chóp mũi của anh di chuyển trên gương mặt mình, nhẹ nhàng ngửi.

“Hẳn là hút thuốc lá rồi.” Bùi Úc nói.

Khương Khả Vọng hơi giật mình: “Hả?”

“Sao em lại cứ không nghe lời thế?” Anh nhẹ giọng hỏi. Mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không phải là hàm ý trách cứ, mà càng giống cưng chiều hơn.

Bởi vì vừa mới hỏi xong, anh đã ôm cô, một lần nữa chặn môi cô lại.

Trong lúc đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt dây dưa, đầu óc Khương Khả Vọng hơi chậm chạp một chút. Cô đang nghĩ, rõ ràng là đã cẩn thận đánh răng, đi tắm như thế, cứ tưởng mình đã rất cẩn thận rồi, cho rằng anh sẽ không phát hiện ra.

Nhưng mà, vì sao cô không thể để anh phát hiện ra chứ? Rõ ràng cô không cần cẩn thận thế, bởi vì hết hôm nay giữa bọn họ sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.

Cô nghĩ tới đây, đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo, một lần nữa lại đẩy anh ra.

Bùi Úc bất ngờ bị đẩy ra, hơi nhíu mày. Cô cúi đầu xuống, không nhìn thẳng mặt anh, nói ra câu đã tự nhủ trong lòng: “Bùi Úc, chúng ta chia tay đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.