Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 19: “Tôi… vẫn còn thích anh ấy.”



Khương Khả Vọng thử giãy giụa, nhưng Bùi Úc nào cho cô cơ hội này, trực tiếp túm hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, dùng một tay vững vàng kiềm lấy, còn tay kia vuốt ve miệng cô buộc cô phải mở miệng ra. Đầu lưỡi của anh cường thế cạy miệng cô, điên cuồng cướp lấy ẩm ướt từ đôi môi cô, trong lúc bầu không khí đang hỗn loạn, cô ngửi được mùi rượu nồng trên người anh, biết được anh đã uống không ít rượu.

Hứa Hạo Trăn đứng ngoài cửa, con ngươi sáng ngời lẳng lặng nhìn một màn dây dưa triền miên trong phòng, không nói gì quay người bỏ đi.

“Ầm” một tiếng, tiếng cửa được đóng lại, Bùi Úc mới thoáng buông lỏng cô ra, sợi chỉ bạc nơi môi và môi kéo dài một đoạn. Anh dựa vào trán cô, hô hấp mạnh mẽ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

“Cùng một lúc đùa giỡn hai người đàn ông, cảm giác ấy thích không?”

Khương Khả Vọng cũng thở gấp, một lúc sau cô mới dùng giọng điệu oán hận nói: “Anh ta thấy rồi, về sau sẽ không để ý đến tôi nữa, anh đã hài lòng chưa?”

Hứa Hạo Trăn vô tội.

Anh ta chỉ là một cậu trai hết sức đơn thuần, chơi với ai vui thì sẽ làm bạn với người đó. Anh ta vẫn còn ngây ngô, chỉ là trái tim hơi nặng trĩu mà thôi, cũng chưa từng có một suy nghĩ không đơn thuần nào.

Anh ta không nên nhìn thấy hình ảnh như thế mới phải.

“Hài lòng?” Bùi Úc nghiền ngẫm từ này, cười lạnh, “Hài lòng…”

Anh làm sao lại hài lòng được.

“Em nghe kỹ đây, Khương Khả Vọng.” Giọng nói của anh trầm thấp, trong ánh mắt có một loại quyết ý hung ác khó nói nên lời, “Trước khi chúng ta làm rõ chuyện ra, em đừng có mà kéo người thứ ba vào, nếu không thì, không thì…”

Môi anh run rẩy, cuối cùng cũng không nói nên lời hung ác gì, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Nói xong câu đó, anh lại cúi đầu hôn xuống, lần này cũng không kìm tay cô lại nữa. Nhưng dù cho cô có đẩy thế nào, có đánh thế nào đi chăng nữa anh cũng không nhúc nhích chút nào, không hề bị ảnh hưởng chút nào, càng hôn càng sâu.

Cô giãy giụa đến mệt, chỉ có thể cắn thật mạnh xuống, dùng răng cứng nghiền ép cánh môi mềm mại của anh, chốc lát, một vị tanh nồng giữa môi hai người họ lan ra.

Người anh chỉ hơi căng, vẫn không buông cô ra, mặc cho cô để lại vết thương thật sâu trên môi mình.

Cô nếm vị máu của anh, bỗng nhiên có một cảm giác giải được hận, đưa tay ôm lấy anh, cuối cùng cũng buông lỏng hàm răng ra.

Cô nhẹ nhàng liếm nơi bờ môi cô đã cắn, như là muốn vuốt ve nó vậy. Đầu lưỡi cô nếm được máu tươi, cũng vì vậy mà trở nên càng nồng đậm hơn.

Cô bỗng nhiên dịu dàng như thế, như cho Bùi Úc một sự cổ vũ vô hình. Anh ôm lấy cô, đi đến bên giường, cùng cô ngồi sóng vai, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, ngón tay thon dài nắm lấy một bên cổ cô, từng chút vuốt ve.

Trên môi Bùi Úc đẫm máu in rõ dấu răng, nhìn thế lại càng yêu dã hơn, cùng với ánh mắt của anh lại càng mang đến cảm giác u ám.

Lúc anh muốn cúi đầu hôn lên cổ cô, cô cũng không tránh, thậm chí còn ngửa mặt lên, cho anh một tư thế nghênh hợp.

Cô nghe thấy giọng mình lành lạnh hỏi anh: “Bùi tiên sinh, anh như thế này có tính là quy tắc ngầm không?”

Thật châm chọc, lượn đi lượn lại một vòng lớn, cuối cùng anh lại trở thành kim chủ của cô.

Động tác của Bùi Úc hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ dừng một chút: “Em cho rằng nói như thế sẽ kích thích đến tôi à?”

Anh không nói gì nữa, cắn cô một cái, khác với cái cắn của cô, cảm giác đau yếu ớt chỉ khiêu khích nhỏ đến dây thần kinh tình thú nhạy cảm của cô. Cô bị anh gặm cắn đến mức toàn thân không khống chế nổi mà run lên, giọng nói bi thương đứt quãng: “Dù sao thì, ba năm qua đều lén lút đến như thế, một lần này đã tính là gì đâu?”

Anh nghe thấy lời này của cô, trong nháy mắt hơi chần chờ, một lúc sau cô cảm giác được hơi thở ấm áp kia rời khỏi cổ mình.

“Xin lỗi em.” Tay của anh chậm rãi buông xuống.

Sáng sớm mai, Khương Khả Vọng bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Trong phòng chỉ còn lại mình cô, hôm qua sau một màn kia, Bùi Úc liền rời khỏi phòng, cô khóa cửa lại rồi đi tắm rửa, ngủ nghỉ. Chỉ là thế nào cũng ngủ không nổi, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ, ngủ thiếp đi.

Cô rời giường, rửa mặt xong rồi mở cửa ra, mới phát hiện Comilla đang chờ ở bên ngoài.

Comilla cho rằng Bùi Úc vẫn còn ở trong, không dám ấn chuông, cũng không dám gọi điện thoại cho cô, chỉ có đứng ở ngoài chờ cô ra.

“Bùi Úc đâu?” Comilla dùng khẩu hình hỏi cô, không dám lên tiếng.

Khương Khả Vọng lắc đầu, mở rộng cửa ra, ra hiệu cho chị ta có thể tùy ý vào. Hành lí của chị ta đều ở bên trong, hôm qua ra ngoài không kịp cầm theo, chỉ vội vàng đem đi được chút tài liệu.

“Anh ta đi sớm vậy à?” Comilla nhìn khắp phòng, gian phòng chỉnh chỉnh tề tề, không nhìn ra dấu vêt anh từng ở lại đây.

Khương Khả Vọng nhớ tới tối hôm qua, vị máu tươi mằn mặn vẫn còn phảng phất nơi kẽ răng, quanh quẩn mãi không tiêu tan.

“Cái gì cũng chưa xảy ra hết, tối hôm qua em đã đuổi anh ấy đi rồi.” Cô nhéo nhéo mi tâm, “Chị Comilla, chị không nên nghĩ nhiều.”

Comilla nhìn cô một cái, tinh thần còn tốt, vẻ mặt tự nhiên, chỉ có thể bán tín bán nghi gật gật đầu: “Không có gì thì tốt rồi.”

Trang điểm xong, bọn họ đến nơi quay để bắt đầu ghi hình.

Hứa Hạo Trăn đến muộn, đây là lần đầu tiên mọi người phải chờ anh ta dưới trời nắng thế này. Anh ta bước từ trên xe xuống, dáng vẻ ỉu xìu ỉu xìu, chậm chập đi đến, nhìn làm sao cũng trông không có tẹo tinh thần nào, cũng không giống ngày thường, vừa nhìn thấy Khương Khả Vọng đã hô to “Tiểu Khả Vọng” rồi chạy tới.

“Hạo Trăn.” Khương Khả Vọng chủ động lên tiếng chào, anh ta cũng chỉ nhìn cô một cái rồi miễn cưỡng cười nhẹ, đi trước lên thuyền chương trình đã sắp xếp.

“Hạo Trăn, kéo Khả Vọng với.” Đạo diễn phân phó tổ quay phim chuẩn bị sẵn sàng.

Động tác của Hứa Hạo Trăn chậm một lúc lâu, lúc đạo diễn thúc dục anh ta mới bất đắc dĩ duỗi tay về phía Khương Khả Vọng.

“Cảm ơn.” Khương Khả Vọng nhẹ nhàng nói, túm lấy tay anh ta, cẩn thận lên thuyền.

Hai người ngồi thuyền trên sông, vốn là một sự tương tác rất lãng mạn. Thế nhưng Hứa Hạo Trăn lại một mực giữ im lặng, mấy lần tìm chủ đề nói với Khương Khả Vọng cũng rất không để ý.

Tiếp tục như thế này cũng không phải cách, tổ công tác bên kia cũng nhanh chóng phát hiện ra giữa họ không đúng. Khương Khả Vọng chỉ có thể nhẹ nhàng kéo tay anh ta, lắc lắc: “Hạo Trăn.”

“Tiểu Khả Vọng,” Hứa Hạo Trăn rũ đầu xuống, vẫn gọi cô như trước, sau đó mới nói, “Tôi ghi hình không nổi nữa rồi, kết thúc thôi, kỳ tiếp theo không ghi hình nữa.”

“Anh nói gì cơ?” Khương Khả Vọng trong lòng khẽ rơi “lộp bộp”.

“Tại sao lại muốn tham gia chương trình này chứ? Biết rõ tất cả đều là giả hết, tôi cũng nói với chính mình, đều là giả.” Hứa Hạo Trăn mê mang chớp chớp mắt: “Đến cùng rốt cuộc còn cái gì là thật?”

“… Rất, rất xin lỗi.” Cô nhìn đứa trẻ lớn xác đang bị tổn thương này, ngoại trừ xin lỗi ra cũng không biết nói gì.

Đạo diễn ở đằng xa xa nhìn chằm chằm vào máy giám thị, đeo tai nghe, chứng kiến đến đây, lẳng lặng cảm thán: “Cái này cũng quá chân thực rồi.”

Ông ta quay đầu nhìn hai người đại diện đứng cạnh nhau: “Hai đứa trẻ nhà hai cô có phải ở bên nhau rồi không thế?”

Comilla và đối phương nhìn nhau dò xét, đầu lắc như đánh trống: “Không có không có, tuyệt đối không có.”

Đối phương cũng lắc đầu, cô ta chỉ biết là tối hôm qua lúc bắt được Hứa Hạo Trăn lại xuống dưới tầng chơi, vừa định trách mắng một trận thì đứa trẻ này đã mặt mày trầm trọng hất tay cô ta ra, tự mình đi vào phòng.

Hai người lại nhìn nhau thêm lần nữa, mỗi người đều có mục đích riêng phải giữ khoảng cách.

“Ai, sao lại không có tiếng? Hai người kia làm gì thế?” Đạo diễn kích động đứng dậy, “Thì thầm cái gì thế?”

Trong màn hình, Hứa Hạo Trăn đã tháo micro cài trên áo xuống, dùng tay nắm chặt, sau đó lấy cái của Khương Khả Vọng xuống.

“Hai người vốn là một đôi, vì sao lại còn muốn ghi hình chương trình này?” Hứa Hạo Trăn bóp micro thu âm, hỏi ra điều mình nghi ngờ.

“Bởi vì tôi đã tách khỏi anh ấy rồi.” Khương Khả Vọng nói, “Chúng tôi chia tay rồi.”

“Là anh ta quấn lấy cô à?” Hứa Hạo Trăn đánh một quyền trúng ghế, “Tôi mà biết thì tối hôm qua tôi đã vào đánh anh ta rồi, chị Comilla không phải đẩy tôi ra.”

“Hạo Trăn,” Khương Khả Vọng mấp máy môi, lắc đầu với anh ta, rồi lại lắc đầu: “Tự tôi sẽ xử lí tốt chuyện này, anh không cần can dự vào đâu.”

Tối hôm qua Bùi Úc đã nói rất rõ ràng rồi, Khương Khả Vọng cũng không dám tưởng tượng anh sẽ làm nên chuyện gì nữa.

Cô vô ý mượn Hứa Hạo Trăn kích thích Bùi Úc, dù cho tất cả chỉ là do tính chất của chương trình này mà thôi. Hiện tại Hứa Hạo Trăn đã biết quan hệ giữa cô và Bùi Úc rồi, cũng có thể xem như là chuyện tốt, về sau bọn họ ở chung hẳn là nên có chừng mực.

“Tôi có thể giúp cô, cô đã không thích anh ta, anh ta lại còn cứ quấn lấy cô, sao có thể có loại người như vậy cơ chứ?” Hứa Hạo Trăn kích động nói.

Khương Khả Vọng nhìn anh ta, ánh mắt bỗng mất tiêu điểm, đầu óc của cô mờ mịt như đứng đầu ngọn sóng, biến thành một đống hỗn độn.

“Không phải như thế.” Cô khó mà mở miệng, nhưng không thể không nói cho anh ta biết.

“Tôi… còn thích anh ấy.”

Hình ảnh trong máy giám thị im ắng mấy phút, ngay lúc đạo diễn muốn bắt loa phóng thanh cắt đứt bọn họ, Hứa Hạo Trăn đã đem micro của cả hai trả về chỗ cũ.

Về sau ghi hình vẫn tiến hành như thường lệ. Không biết trong mấy phút kia hai người đã nói chuyện gì mà Hứa Hạo Trăn đột nhiên lên tinh thần, lại trở thành cậu thiếu niên cà lơ phất phơ thường ngày.

“Khó trách đôi này nhân khí cao chót vót, cảm giác đúng là như người yêu thật giận dỗi nhau vậy.” Đạo diễn như có điều suy nghĩ.

Chỉ có Khương Khả Vọng mới biết, từ giờ khắc này, Hứa Hạo Trăn cũng giống như cô mà diễn trước ống kính, chẳng qua xuất phát từ sự chuyên nghiệp mà thôi, chẳng liên quan tới gì khác nữa.

Ghi hình kết thúc, tất cả mọi người quay về khách sạn.

Comilla nhìn thấy thẻ phòng thiếu một cái, cũng không chuyển về phòng của Khương Khả Vọng mà cầm hành lí của mình đi về căn phòng Bùi Úc đã sắp xếp cho. Chỉ là, bắt đầu từ hôm đó về sau, Bùi Úc cũng không xuất hiện nữa.

“Chị nghe họ nói hình như anh ta đi Hồng Kông rồi.” Comilla nhàn rỗi bát quái một chút, thuận miệng nói cho cô.

“Ừm.” Đây gần như là một chuyện có thể dự trước, trong lòng Khương Khả Vọng cũng không gợn sóng gì, nhàn nhạt trả lời, tiếp tục ngồi trên ghế sofa cắt móng tay.

Anh là một thương nhân thông minh, am hiểu nhất chính là chuyện lấy hay bỏ, không đến mức sẽ cứ để thời gian lãng phí cho hi vọng mong manh ấy.

Hồng Kông mới là cố hương của anh, Chung Miểu Miểu mới là thân nhân của anh. Cô gái nhỏ kia không phải đã nói, cô ta mới là người quan trọng nhất trong lòng anh hay sao? Tất cả những gì từ trong miệng cô ta cũng chưa chắc đều là nói dối.

Chỉ là hiểu thì hiểu, buổi tối cô ngủ vẫn không an ổn, vòa lúc trời tối người yên thì bị một cơn ác mộng làm thức giấc, cô sợ hãi kêu lên rồi bật dậy từ trên giường.

“Xuỵt—” Một bàn tay che miệng cô lại, giọng nói quen thuộc vang lên nơi đỉnh đầu, “Là tôi.”

Ánh đèn được bật lên, hơi chói mắt, gương mặt Bùi Úc hiện ra trước mặt, tay cô bị anh cầm, áp vào gương mặt ấm áp kia: “Tôi vừa xuống mày bay, đánh thức em rồi à?”

Một cảnh này, lúc còn bên nhau cũng không phải là chưa từng xảy ra, anh thường xuyên đi công tác, cũng thường xuyên nửa đêm mới về. Mỗi một lần cô tỉnh lại, nhìn thấy anh nằm bên cạnh không biết kinh hỉ biết bao nhiêu.

Anh vẫn ôn nhu như thuở đầu, cô rất nhanh từ trong mộng tỉnh lại, rút tay về, nắm lấy chăn, bọc mình kín như bưng.

Bùi Úc nhìn thấy cô như thế, cũng chỉ giúp cô dịch dịch góc chăn, vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt cô ra.

“Mấy ngày nay, tôi đi xử lí một số việc.” Anh nói với cô.

Khương Khả Vọng cúi đầu, anh đi đâu, làm việc gì, cũng không cần phải nói rõ với cô.

“Khả Vọng, tôi vẫn luôn nghĩ giữa chúng ta đã xảy ra vấn đề gì.” Anh không để ý sự im lặng của cô, phối hợp nói, “Những lời hôm đó của em, khiến cho tôi hiểu rõ hơn chút rồi.”

Anh có thể hiểu cái gì cơ chứ? Khương Khả Vọng không ôm một tia hi vọng nào trong mắt.

Một giây sau, Bùi Úc nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn mình.

“Kết hôn với tôi, nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.