“Giẫm chân ga, giẫm chân ga, đừng sợ, mày xem người ta Khương Khả Vọng kìa! Mẹ kiếp, bẻ cua đi! Khương Khả Vọng, chờ nhóm tao một chút!”
“Bớt nói nhảm, mau đuổi theo đi, người thua cuộc để lại logo xe làm giải thưởng!”
“Có nghe không đấy! A Cẩu ca ca, anh còn cần logo BMW của anh nữa không? Giẫm chân ga!”
Khương Khả Vọng cầm tay lái, hết sức chăm chú để ý tới mấy chiếc xe trong tầm nhìn, phản ứng một cách nhanh chóng né qua mấy chướng ngại kia, cứ từng chiếc từng chiếc mà vượt qua.
“Chúng mày rốt cuộc có được hay không thế? Có phải cố ý để cho Khương Khả Vọng không vậy?” Tín hiệu liên lạc trong xe không tốt lắm, truyền đến âm thanh hết sức chói tai, xen lẫn vài tiếng hờn dỗi phàn nàn.
“Không được không được rồi, tao hoa mắt hết cả rồi. Tao nhận thua, tao nhận thua, lái kiềm chế lại một chút coi nào, không lại bị bọn cảnh sát giao thông triệu tập giờ.”
“Thua một chiếc Polo, nhục mặt!”
“Mất mặt mất mặt, ai Khả Vọng giảm tốc đi, đoạn đường phía trước hơi bị tắc đấy, chú ý chút.”
Khương Khả Vọng cười cười, thả chân ga ra, cô lui về vị trí trung lập, chậm rãi giảm tốc độ lại, tốc độ khiến cho adrenalin* người ta tăng vọt cực nhanh, từ đầu đến cổ cô đều đỏ bừng, nóng kinh khủng. Lúc sau hơi thả lỏng ra, cô lại cảm thấy khát nước.
*Adrenalin: Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. (wikipedia).
Cô một tay cầm tay lái, tay kia vặn nắp chai nước khoáng ở bên ghế ngồi, xác nhận tình hình đằng trước thì ngửa đầu uống hai ngụm, buông chai nước xuống vặn nắp lại.
“Khương Khả Vọng, cẩn thận một chút!” Bỗng nhiên một tiếng nhắc nhở truyền đến từ điện thoại vô tuyến, cô vô thức ngẩng đầu lên một cái, phanh xe lại.
“Ầm!”
Khương Khả Vọng bước từ trên xe xuống, màu khói trắng nóng hầm hập ập đầy mắt.
Đuôi chiếc xe phía trước đã hoàn toàn bị biến dạng, bị đè đến mức lún sâu vào trong, chỉ còn chiếc logo kim ngưu* kia là còn y nguyên, nhắc nhở rằng cô đã đụng phải một chuyện phiền phức không hề bé tí nào.
*Lamborghini là một hãng siêu xe với từng mẫu xe được đặt theo những chú bò tót hoặc bò đực nổi tiếng với logo bò đen và viền vàng nổi tiếng. Điều này đến từ việc người sáng lập Ferruccio Lamborghini thuộc cung Kim Ngưu, với dấu hiệu của bò tót (nguồn: baomoi)
Lamborghini.
Lái xe chiếc Lamborghini bước xuống xe trước, nhìn thấy vệt cháy do bánh xe gây ra trên mặt đường, trợn mắt há hốc mồm hỏi cô: “Tiểu cô nương này, cô đây là siêu tốc đấy à?”
Cô túm lấy tóc, sững sờ đến mức không biết phải phản ứng thế nào.
Tiếng điện thoại liên lạc vô tuyến trong xe còn ồn ào: “Khả Vọng, cao tốc không thích hợp để dừng xe đâu, bọn tao xéo trước đây, có việc gì thì call ha ~” Cô vươn tay vào trong cửa sổ xe, tắt nguồn điện đi.
Âm thanh dòng điện dừng lại im bặt, chủ nhân của chiếc Lamborghini cũng bước từ trên xe xuống.
Ánh mắt cô cũng bởi vậy mà dừng lại.
Gầy, hốc mắt hơi lõm vào, chóp mũi tinh xảo*, trên gương mặt có một nốt ruồi nhạt màu, chiếc cằm kiên nghị.
*Tinh xảo: khéo léo, tinh vi.
Chủ nhân của Lamborghini có một gương mặt nằm ngoài dự liệu, hoảng hốt còn tưởng rằng đây là một người mẫu cực đẹp trên sàn diễn cơ đấy. Nhưng mà khí chất anh lạnh lẽo, tính cách cũng thế, không hề bình dị gần gũi, sau khi xuống xe là một tràng chất vấn rất không tốt đẹp gì đổ ập xuống.
“Tiểu thư, cô năm nay bao nhiêu tuổi, đã trưởng thành chưa? Có bằng lái rồi sao?”
“Có… Tôi có bằng lái, tôi mười chín tuổi.” Khương Khả Vọng quanh co mà trả lời vấn đề của anh, sợ sợ rồi vội vàng lấy bằng lái xe ra cho anh xem.
Anh không buông tha: “Đã có bằng lái thì cô hẳn phải biết lái xe phải tuân thủ quy định giao thông đúng chứ?”
“Bùi tiên sinh.” Lái xe đứng bên cạnh muốn hòa giải, vị Bùi tiên sinh này đưa tay chặn lại, để cho anh ta ngậm miệng.
“Khương tiểu thư,” Bùi tiên sinh kia nói tiếp, “Cô có biết không, rằng điểm khác nhau lớn nhất giữa con người và động vật là con người có trật tự? Trên thế giới này có đủ loại quy tắc, cô không tuân thủ sẽ phải trả giá đắt đấy.”
“Biết… Biết rồi ạ.” Khương Khả Vọng cúi đầu xuống, “Tôi sẽ bồi thường hết tổn thất cho anh.”
“Bồi thường tổn thất?” Bùi tiên sinh cười lạnh một tiếng, “Xe hỏng thì có thể tu sửa, nhưng cô có nghĩ tới việc không phải lần nào cũng có được vận khí tốt như thế, xe hỏng mà người không có chuyện gì. Nếu như lần này đâm hư không chỉ là xe mà còn là người, tổn thất mạng người cô định bồi thường thế nào?”
“Có thể… Nhưng mà… Không đâm phải người mà.” Khương Khả Vọng nhỏ giọng thầm thì.
Đối phương nheo con mắt xinh đẹp lại: “Cô nói gì cơ?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không, không nói gì hết.”
Nhưng mà nghĩ lại cô lại thấy ấm ức, nói: “Tôi cũng đâu nói là không bồi thường đâu, sao anh lại mắng tôi đến cỡ này chứ?”
Bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mà thôi, chỉ bởi vì cô đâm phải xe anh cho nên phải nhận phê bình nghiêm nghị thế à? Anh ta có phải đường đột quá rồi không?
Vì sao anh ta lại đường đột thế chứ?
Cảnh mộng rất dài, diễn ra một cách đứt quãng. Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần xuống núi, Khương Khả Vọng nằm trên giường mở to mắt, không biết mình ngủ mất từ khi nào.
Chuyện thật lâu trước đây tái hiện lại trong mơ, cô vuốt vuốt đầu, khi đó chỉ cảm thấy Bùi Úc trách móc quá nặng nề thôi, bây giờ nhớ lại mới có thể hiểu được tâm tình của anh khi ấy.
Lúc này Bùi Úc không ở bên người, cô nhớ mang máng là anh dỗ cô ngủ.
Lúc cô vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cảm giác được cánh tay từ dưới cổ cô rút ra, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài cửa, cũng không biết là đi đâu.
Tỉnh lại rồi Khương Khả Vọng cũng xuống giường luôn, đi ra phòng ngủ đi dạo bốn phía, cửa thư phòng khép, cô đi đến gần, nghe thấy bên trong có âm thanh.
Bùi Úc ở bên trong, loáng thoáng nhìn qua khe cửa thấy một bóng lưng, hình như là Cố Đạt Minh.
“Theo như tình hình hiện tại thì đưa Chung Miểu Miểu đến bệnh viện Thanh Sơn là sự lựa chọn thích hợp nhất.” Là anh ta.
Giọng nói Bùi Úc mang theo sự mỏi mệt: “Để anh nhọc lòng rồi.”
“Bùi tiên sinh, anh còn để ý chuyện tôi tự mình đưa phu nhân gặp Chung Miểu Miểu sao?”
“Tôi khuyên anh không nên đề cập chuyện này với tôi, tôi không truy cứu không có nghĩa là trong lòng tôi cho qua.”
“Tôi cũng không còn cách nào khác mới đưa ra hạ sách này, Bùi tiên sinh, bây giờ anh đã tháo bỏ được khúc mắc, tóm lại là một chuyện tốt. Anh bởi vì Bùi tiểu thư qua đời mà để lại hậu chấn tâm lý*, bây giờ không trị mà khỏi, không phải là chuyện đáng để vui vẻ sao?
*Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành(bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần,…), tai nạn. Bệnh còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn, theo phân loại nó thuộc nhóm bệnh liên quan đến stress (Căng thẳng) (nguồn: Wikipedia).
Bỗng nhiên anh ta chuyển sang nói tiếng Quảng Đông, Khương Khả Vọng nghe được nửa hiểu nửa không, vểnh tai lên tiến sát về phía trước. Lúc này không biết có một luồng gió tà mà ở đâu ra thổi đến đẩy cánh cửa ra.
“…” Khương Khả Vọng bị bắt quả tang nghe lén, không biết nên nói gì cho phải. Cố Đạt Minh quay đầu lại, dùng ánh mắt ý vị thâm trường* nhìn cô.
*Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa.
Bùi Úc lại không bất ngờ lắm, chỉ hỏi cô: “Tỉnh rồi à?”
“Ừm, bây giờ em đi này.” Cô mím môi, muốn đóng cửa lại rời đi.
Chỉ thấy anh vẫy vẫy tay: “Không cần, lại đây đi.”
Khương Khả Vọng hơi bất ngờ, đi đến bên cạnh Bùi Úc. Anh nhường ghế của mình cho cô, dìu cô ngồi xuống rồi đi rót nước.
Cố Đạt Minh thì lo lắng hỏi cô: “Bùi phu nhân, thương thế của cô thế nào rồi?”
Nước nóng được đặt trong tay cô, Bùi Úc vuốt sợi tóc trên mặt cô ra, cô lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi.”
Cố Đạt Minh đứng dậy, rất trịnh trọng cúi đầu trước cô: “Chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, là tôi không cân nhắc chu đáo, thành thật xin lỗi Bùi phu nhân.”
“Không sao, bác sĩ Cố, thật ra tôi còn phải cảm ơn anh.”
Nếu không phải do anh ta thì có khả năng đến giờ Khương Khả Vọng vẫn chưa hề hay biết gì, cũng sẽ không thể xoay chuyển tình thế biến hóa thế này.
Bùi Úc đứng bên cạnh cô, tay nắm chặt đầu vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Bùi phu nhân nói thế làm tôi rất lo sợ mà cũng rất vui mừng.” Cố Đạt Minh cười, lời nói xoay chuyển, “Đúng rồi Bùi tiên sinh, Chung gia ở bên kia nói thế nào, bọn họ sẽ đồng ý để cho Chung Miểu Miểu vào viện chứ?”
Khương Khả Vọng ngạc nhiên ngẩng đầu, ngược lại chưa từng nghĩ đến còn có phía bên nhà trai ngăn cản.
“Đến lượt họ không đồng ý à?” Giọng nói của Bùi Úc chợt hạ nhiệt độ xuống.
Là người một nhà nhưng bình thường chưa từng có chút quan tâm nào đối với Chung Miểu Miểu, chỉ có chuyện đi bệnh viện hay không này là nhảy ra đường hoàng nói, sợ đứa trẻ cần điều trị tâm lý này sẽ làm cho Chung gia họ xấu hổ.
Cố Đạt Minh cười cười: “Được, Bùi tiên sinh rất quyết đoán, nói như vậy tôi cũng yên tâm.”
Anh ta liền từ biệt: “Không còn sớm nữa rồi, tôi không quấy rầy nữa. Có gì cần Bùi tiên sinh cứ liên lạc với tôi.”
Lời này lại rất khách khí, chỉ là mong rằng sau này sẽ không còn cần đến nữa.
Bùi Úc tiễn anh ta một đoạn, Khương Khả Vọng cũng đứng dậy đi theo, một đường đưa anh ta đến dưới lầu.
“Em nhớ rằng ban đầu anh chỉ nói là muốn đưa Miểu Miểu ra nước ngoài thôi.” Sau khi Cố Đạt Minh đi, Khương Khả Vọng mới hỏi Bùi Úc.
Anh ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn một cái: “Trước đây anh thấy rất có lỗi với chị nên mới trốn tránh mãi như thế, thật ra chị ấy mới là bệnh nhân của chuyện này.”
Đêm hôm đó anh ôm cô ngủ, ngủ rất yên ổn. Khương Khả Vọng ban ngày đã ngủ rồi nên nhất thời vẫn chưa ngủ được, chống đầu chăm chú nhìn gương mặt anh. Lúc trước không chú ý đến khi anh ngủ say rồi hóa ra cũng giống một đứa bé như thế này.
Bùi Úc xin nghỉ cho Khương Khả Vọng mấy ngày, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt.
Cũng đúng lúc trên người cô có thương tổn nên không tiện ra ngoài, thừa dịp này có thể ở bên anh rồi. Từ sau khi kết hôn họ vẫn chưa từng ở bên nhau cho tử tế.
Cô cùng anh đi đến phòng Chung Miểu Miểu ở tòa nhà kia, nhìn thấy con vẹt gọi là Tạp Tạp.
Con vẹt rời chủ nhân nên bị bệnh trầm cảm này, trạng thái còn tệ hơn nhiều so với lần trước Khương Khả Vọng gặp nó, lông vũ trụi đến mức không còn nơi nào nguyên vẹn. Lúc nhìn thấy Bùi Úc, nó vẫn rất có tinh thần mà nói chuyện: “Cậu, cậu muốn đến nghe cháu đàn sao?”
Khương Khả Vọng thấp thỏm quan sát vẻ mặt Bùi Úc, nhưng anh cũng không có dao động gì quá lớn, chỉ duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng cào trên đỉnh đầu nó hai lần, sau đó lấy đồ ăn cho chim ở bên đưa đến trước mặt nó.
Nó không hề động đậy, chỉ gọi anh là cậu: “Đi xem cháu diễn hòa nhạc sao?” Người hầu ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nói: “He eats nothing.”
“Bắt đầu từ khi nào?” Bùi Úc nói.
Đối phương nói rằng từ một tháng trước đã bắt đầu ăn rất ít rồi, mấy ngày trước hoàn toàn không ăn gì nữa, cùng lắm chỉ uống một chút nước mà thôi.
Khương Khả Vọng nghe xong thấy thật khổ sở, cô không khỏi dính sát lấy Bùi Úc, ôm anh: “Bác sĩ Cố kia có thể trị bệnh trầm cảm cho vẹt không?”
“Anh ta không thể.” Anh sờ lên mái tóc cô, một lát sau lại như có điều suy nghĩ, “Anh hỏi một chút xem có thể đưa Tạp Tạp đến bệnh viện được không.”
Bọn họ đứng ở trên bãi cỏ, trong phòng có người đến, nơi này sẽ môi giới*, chuẩn bị bán lại. Nghiệp vụ viên nhìn thấy Bùi Úc, nhìn thấy anh liền chào hỏi, anh gật đầu rồi ôm lấy Khương Khả Vọng rời đi.
*Môi giới nhà đất là trung gian giữa người bán và người mua bất động sản, họ là những người cố gắng kết nối những người bán muốn bán cùng với người mua muốn mua (gg).
“Sau này sẽ không quay lại sao?” Ngồi lên trên xe, cô lại liếc mắt nhìn cửa lớn của biệt thự kia.
Bùi Úc dừng lại một chút, cuối cùng cũng không quay lại đầu lại: “Không.”