Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 39: Bỏ lỡ



Đang ở đâu.

Trong lòng Khương Khả Vọng dâng lên một dự cảm xấu, cô đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía trợ lý Vương, đối phương mang theo dáng vẻ rất muốn cười nhưng lại không dám bật cười.

“Ra ngoài đi.” Hiển nhiên là Bùi Úc còn chưa hiểu được tình hình rồi, “Anh để ngoài trường quay phim này.”

“Sao anh lại không nói cho em biết trước một tiếng chứ?” Giờ phút này Khương Khả Vọng cực cực cực hi vọng rằng đây không phải là sự thật, anh chỉ đùa giỡn với mình mà thôi.

Cô còn nhớ mình còn nói bóng nói gió hỏi: “Không phải anh nói hai ngày nay công ty bề bộn đủ loại công chuyện à?”

Bùi Úc ở đầu bên kia điện thoại cười lên: “Thế nhưng mà anh càng muốn gặp em hơn.”

Cho nên là, có phải Ô Long* như thế không chứ?

* Nguồn gốc của từ Ô Long như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó. (giống như VN mình gọi Ông 30 thay cho từ Hổ vậy). (yahoo)

“Còn em thì bây giờ lại đang ở công ty của anh…” Khương Khả Vọng nhắm mắt nói.

Bùi Úc im lặng một hồi, tâm tình vẫn còn ổn: “Em về nhà chờ anh, để anh đi xem xem ngày hôm nay có vé máy bay nào không.”

“Ừm.” Kinh hỉ đỉnh cao thế mà cuối cùng lại cũng công cốc, thất vọng và thất vọng, cũng chỉ có thể thế thôi.

Cúp điện thoại, cô thầm tính trong lòng xem từ Hồng Kông bay về, lại còn từ sân đến phải mất bao lâu, không khỏi thở dài một cái.

Bên này cô vừa cúp máy, trợ lý Vương đã nhận được điện thoại của Bùi Úc. Nghe nội dung thì đại khái là dặn dò anh ta sắp xếp các thứ cho cô thật cẩn thận. Khương Khả Vọng đi đến trước bàn làm việc của Bùi Úc, ngồi xuống, dựa vào đó chờ anh nói xong.

“Phu nhân.” Trợ lý Vương cất điện thoại đi, bước về phía cô mấy bước, bên môi còn mang ý cười dù cố nín nhưng vẫn quá rõ ràng.

Cô đưa tay nhấn trên huyệt thái dương, cau mày: “Vừa rồi sao anh không nói sớm lên?”

Làm cô lúc này trực tiếp gọi thẳng cho Bùi Úc, nghe được tin anh cũng vừa bay đến Hồng Kông, chẳng chuẩn bị tâm lý được tí nào cả.

Trợ lý Vương vô cùng vô tội: “Là cô bảo tôi không được nói mà ạ.”

Dường như là thế thật.

Khương Khả Vọng chỉ có thể thở dài tiếp.

“Bùi phu nhân, tôi sắp xếp xe đưa cô về nhà nhé ạ?” Trợ lý Vương cẩn thận từng li từng tí hỏi cô.

Cô không nói chuyện, nằm trên bàn, nâng má lên trầm tư cả nửa ngày.

“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tự tôi lái.” Ở Hồng Kông cả hai bọn họ đều thuận bên trái*, cũng không có bằng lái nên cô chỉ có thể lái bằng tâm, cũng không được thỏa mãn thú ghiền lái xe.

*Ở Hồng Kông lái xe bên tay trái, còn Trung Quốc (cũng như mình) lái bên phải.

Trợ lý Vương lại đi ra ngoài gọi điện thoại, sau khi quay lại liền đưa Khương Khả Vọng đến bãi đậu xe ở tầng dưới kia, đưa cô đến chỗ chiếc xe của Bùi Úc, cung cung kính kính dùng hai tay đưa chìa khóa cho cô: “Vậy cô đi đường cẩn thận ạ.”

“Cảm ơn.” Khương Khả Vọng mở cửa xe ra, lưu loát khởi động động cơ, dẫm chân ga một cái lao đi.

Nhìn chiếc Maybach của ông chủ vụt đi, trợ lý Vương đứng yên tại chỗ thật lâu, luôn có cảm giác rằng trí nhớ của mình đã mất đi phần nao rồi.

Từ khi nào mà Bùi tiên sinh lại bắt đầu cho phép phu nhân của anh ta lái xe rồi?

Khương Khả Vọng lái xe về nhà.

Mấy tháng rồi chưa về Bắc Kinh, cũng không nói ra được nơi này có gì khác, chỉ là tâm tình đã khác rồi, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy mới lạ.

Trên đường quanh đi quẩn lại, lái càng lúc càng xa nhà, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần rồi thì thấy mình đã dừng lại ở cổng hội sở lúc trước đã ăn cơm.

“Tiểu thư, cô có hẹn trước không ạ?” Bảo vệ đi lên, mở cửa xe ra cho cô.

Cô hơi do dự, lần này không tránh hiềm nghi mà nói thẳng tên Khương Tinh Hải ra: “Cậu ấy còn làm việc ở đây không?”

“Cô chờ một lát ạ.” Bảo vệ kia quay lại, gọi quản lý trưởng ra.

“Cô Khương.” Lâu như vậy mà quản lý vẫn còn nhớ cô, “Cô tìm Khương Tinh Hải ạ? Cậu ấygiờ đã không làm ở đây nữa rồi.”

“Vậy anh biết có thể tìm cậu ấy ở chỗ nào không?”

“Không bằng cô thử đến trường của cậu ấy xem?”

Gương mặt Khương Khả Vọng đỏ lên, ngay cả trường học của em trai cô cũng không biết: “Trường nào thế?”

Quản lý cũng không thấy kì lạ, cười nói.

Sau khi cô nghe xong, thoáng giật mình.

“Cảm ơn.” Thu lại sự ngạc nhiên , Khương Khả Vọng cảm kích gật đầu nhẹ với đối phương, lái xe rời khỏi hội sở.

Trường của Khương Tinh Hải bây giờ là trường cũ của cô.

Cô lái xe đến.

Có trời mới biết, cô vì cái gì mà đi vòng cả nửa Bắc Kinh để nhìn xem Khương Tinh Hải hiện tại trôi qua ra sao.

Rời trường cũng đã nửa năm, trở lại rồi cảm giác giống như cách cả một đời. Để thi được trường này cô đã phải cố gắng rất nhiều, nhưng sau khi thi đậu rồi lại bỏ phí bốn năm ròng rã. Bây giờ quay đầu lại nhìn, trong lòng không khỏi cảm khái, nếu như ngay từ đầu không vì Khương Kiến Quốc mà tự sa ngã, nói không chừng cuộc sống hiện tại của cô đã là một trang khác rồi.

Thế chân chứng nhận với bảo vệ xong, Khương Khả Vọng lái xe chầm chậm vòng quanh con đường trường.

Có lẽ là kì kiểm tra đến gần rồi nên sân trường so với ngày thường thì quạnh quẽ hơn, những sinh viên trên đường đều trông rất vội vàng. Cô đi qua tòa nhà giảng dạy nơi cô từng học, nhìn thấy giảng viên từng dạy mình mà đâm đầu đi đến, cúi đầu chào, ngại ngùng mà đối mặt với đối phương. Đi xa hơn chút nữa, đến thư viện, cô dừng xe lại ở sân cỏ, ngồi ở bên trong nhìn từng con người từng bước từng bước bưng chồng sách.

Lần này không gặp được vận khí tốt như lúc trước, vừa vặn có thể gặp được cậu, trường nói nhỏ cũng không nhỏ, có mấy nghìn người, muốn tìm được cậu ta không phải chuyện đơn giản.

“Khương Tinh Hải.” Lúc chuông tan học vang lên, Khương Khả Vọng bấm số điện thoại lúc trước cậu ta lưu lại cho mình, “Đang ở trường à?”

“Chị!” Chưa đến mười phút sau, thiếu niên đã thở hồng hộc vội vàng chạy đến chỗ xe của cô.

Khương Khả Vọng hạ cửa sổ xe xuống, tháo kính râm ra nhìn cậu ta, gầy đi rồi, cũng đen nữa, xem ra đã lăn lộn ở ngoài không ít.

“Chị, chị chờ em ở chỗ này một chút nhé? Em còn một tiết nữa cơ, học xong sẽ ra tìm chị ngay.” Cậu ta thực sự ngu ngốc quá mà, có tiết thì rõ ràng nói trong điện thoại là được rồi, lại còn tốn công vô ích mà chạy đến đây nhìn cô một chút lại quay về.

Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu: “Được.”

Dù sao, chờ Bùi Úc với chờ em trai cũng giống vậy thôi.

Khương Tinh Hải “ai” một cái, co chân co cẳng muốn chạy, cô lại gọi cậu ta lại: “Chờ chút.”

“Dạ?”

“Lên xe, chị đưa em đến lớp học.” Khương Khả Vọng ấn nút cửa, tiếng khóa xe vang lên mở ra.

“Được ạ.” Cậu ta cũng không nhiều lời, nhanh chóng bước đến cửa bên kia mở ra ngồi vào.

Đưa Khương Tinh Hải đến xong, cô ở dưới tầng mà chơi các loại trò chơi di động, bất tri bất giác thời gian một tiết trôi qua, tan học rồi, một nhóm sinh viên từ hành lang đi ra. Khương Khả Vọng đeo cặp sách xuyên qua đám người, chạy đến trước xe của cô gõ cửa sổ.

“Chị, sao chị lại đến đây thế ạ?” Vào trong xe, cậu ta hỏi.

“Vừa quay phim xong nên đến thăm em một chút.” Khương Khả Vọng cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, rõ ràng trước đây cô rất ghét người em này, “Buổi tối còn đi làm thêm à?”

Khương Tinh Hải “dạ” một tiếng: “Là gia sư kèm tại nhà ạ.”

“Vậy chúng ta ăn bữa cơm, ăn xong rồi chị đưa em đi.” Cô gật đầu, đoán được là sẽ như thế.

“Được ạ.” Khương Tinh rất vui vẻ cười, “Để em mời chị ăn nhé, chị muốn ăn gì ạ?”

Cô cười nhẹ một tiếng, tiếp tục lái xe, thuận miệng hỏi: “Chị đã đến khách sạn chỗ em làm thêm trước đây.”

“Chị đến đó thật ạ?” Khương Tinh Hải rất mừng rỡ, lại cũng hơi áy náy, “Em đã xin nghỉ việc ở đó rồi, thời gian với bên kia không khớp được.” Cậu ta nói, “Giờ em đã tìm được công việc dạy kèm rồi, dạy hai tiếng mỗi buổi tối, cuối tuần thì ra ngoài phát tờ rơi và bán hàng chút ạ. “

“Ừm.” Nghe cậu ta nói những lời này, trong nội tâm cô bỗng an tâm khó hiểu.

“Chị ơi,” Cậu ta nhìn cô, cuối cùng cười lên, “Dáng vẻ chăm chú lái xe của chị ưa nhìn lắm ạ.”

“Thế sao?” Cô không để ý đến cái này, nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cậu ta cũng đã chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cười cười nhìn bên ngoài kia.

Khương Khả Vọng tự mình trầm tư một lát: “Khương Tinh Hải, em có học lái xe không thế?

“Không ạ, lúc đầu thì định thi xong rồi học.” Cậu ta ngượng ngùng gãi đầu, “Sau này nói sau chị ạ.”

“Lúc đầu định.”

Chắc hẳn là những kế hoạch như thế có rất nhiều, chỉ là vì một chút ngoài ý muốn mà tất thảy đều vỡ vụn.

Khương Khả Vọng là vừa đến Bắc Kinh đã học lái xe rồi, không lâu sau đó đã lái chiếc Polo của Khương Kiến Quốc rồi, khi đó cô cũng chỉ mới là một cô học sinh thôi.

Càng không nói đến việc cuối tuần còn đi phát tờ rơi, bán hàng, cuộc sống như thế khác xa so với thế giới vàng son kia của cô.

“Đi học đi, đừng dành hết thời gian cho công việc thế.” Cô nghĩ đến bốn năm bỏ phí của mình, bây giờ em trai cô lại bằng một cách khác mà bỏ lỡ khoảng thời gian vốn để cố gắng mà đọc sách này, “Thiếu tiền thì chị cho em.”

“Thật mừng quá,” Cậu ta hít hít mũi, “Chỉ là em không thể nhận tiền của chị được đâu ạ.”

“Đã gọi chị là chị gái rồi, vì sao lại không thể nhận?”

“Bố nói rồi, coi như tương lai có đi đến bước đường cùng đi chăng nữa cũng không thể xin tiền chị được ạ.” Cậu ta nói.

“Ông ấy nói câu này sao?” Khương Khả Vọng thấy rất hoảng hốt, “Ông ấy… Nói lúc nào?”

Cậu ta nói: “Trước ngày bố xảy ra chuyện một ngày ạ.”

“À.” Cô cắn môi, rồi buông ra, không nói gì.

Cô đưa cậu ta đi ăn bữa cơm, không cho cậu ta cơ hội tính tiền, tiễn cậu ta đến nơi cậu làm gia sư.

“Chị ơi,” Lúc xuống xe, cậu ta lưu luyến không rời quay đầu, “Sau này chị đừng đến xem em nữa ạ.”

Cô hỏi: “Vì sao?”

Khương Tinh Hải cúi đầu xuống, “Vì thấy chị giờ sống rất tốt là đủ rồi ạ. Chị của hiện tại trôi qua một cách hạnh phúc, ai cũng không thể quấy rầy hạnh phúc này được.”

***

Khương Khả Vọng lái xe về nhà.

Ánh đèn rực rỡ mới lên, khắp nơi đủ loại màu sắc. Cô đi qua màn đêm kia, nhìn thấy cuối đường mơ mơ hồ hồ căn biệt thự nhà họ Bùi. Giờ phút này hẳn là Bùi Úc còn trên máy bay, không biết lúc nào mới hạ cánh nữa.

Cô lái đến cửa sân trước, bảo vệ đã nhận ra xe cô, mở cửa ra, vô cùng cung kính ân cầm hỏi thăm cô: “Bùi phu nhân.”

“Cô cần giúp một tay không ạ?” Bảo vệ đi đến cạnh xe cô, tay đặt trên cửa xe muốn thay cô đỗ xe.

“Không cần…” Nói thì nói thế, cô ngẩng đầu lên, xuyên qua tấm kính chắn gió, vô cùng nghi hoặc nhìn người đàn ông đang đứng ở trên bậc thang phía trước kia.

Nhất định là do ánh sáng quá yếu nên cô mới hoa mắt.

Khương Khả Vọng xoa xoa mắt, lập tức nhảy xuống xe, không thể tin được đi đến phía trước hai bước.

“Bùi Úc.” Làm sao anh có thể quay về nhanh thế được?

Mãi đến khi người kia giang cánh tay ra với cô: “Đến đây nào, Khả Vọng.”

Cô phản ứng lại, chạy mấy bước đến, giống như vô số lần đoàn tụ sau tiểu biệt, tức khắc nhào vào trong lồng ngực anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.