Khương Khả Vọng không nói gì cả, chỉ gật đầu một cái, việc khó xử nhất không gì bằng là xã giao với tiền nhiệm, cô chỉ muốn nhanh một chút, sớm xong việc.
Vẫn phải nói rằng Bùi Úc đúng là đẳng cấp cao, chia tay rồi mà vẫn có thể giữ thể diện như thế này, so sánh ra, Khương Khả Vọng ít nhiều có vẻ hơi thất lễ. Comilla nhìn ra được cô từ đầu đến chân đều mang vẻ kháng cự, không thể không nói đỡ mấy lời khách sáo: “Hôm qua cô ấy đã tiếp tục ghi hình lại rồi ạ. Phải cảm ơn Bùi tiên sinh đã sắp xếp bệnh viện giùm.”
Lại nhớ tới hôm đó ở bệnh viện, cô lúc đang ngủ mê còn gọi tên của Bùi Úc, Comilla thở dài trong lòng, đây chắc là nghiệt duyên rồi.
Lúc ấy phản ứng của Bùi Úc rất khiến cho người ta nhìn không ra. Anh vốn đứng ở trước giường nhìn cô một chút, bỗng dưng nghe được tên của mình, cau mày lại, Comilla cũng ngây người.
Anh cúi người xuống, tai đặt kề sát để lắng nghe cô nói. Đứa bé kia quả là không làm cho người ta thất vọng, lại gọi thêm một tiếng nữa.
Bùi Úc đứng thẳng lên, quay đầu lại, nhìn Comilla.
Comilla giật cả mình, kết quả lại nghe thấy anh nói: “Cô ấy đang gọi tôi sao?”
Chị ta hơi sửng sốt, sau khi kịp phản ứng, dùng sức lắc đầu.
Khương Khả Vọng khó chịu nghe Comilla và Bùi Úc hòa hảo xong, lại dẫn cô đi đến chỗ đạo diễn và nhà sản xuất một vòng.
Khả năng giao tiếp của Khương Khả Vọng cũng không đến nỗi thua một đứa trẻ, gặp được một mối quan hệ cần phải giữ gìn, cô vẫn có thể khéo léo nói mấy câu, thận chí lấy lòng đối phương, làm cho họ cảm thấy vui vẻ mười phần. Comilla kéo cô về phía sau, cuối cùng cũng vui mừng nói: “Ăn nói cũng tốt đấy chứ.”
Thế vì sao vừa rồi đứng trước mặt Bùi Úc lại tùy hứng như thế cơ chứ?
“Ừm.” Cô cầm cốc nước soda lên, nhấp một ngụm nhỏ ngậm trong miệng, bọt yếu ớt kích thích đầu lưỡi cô.
“Có một câu nói thế này, mua bán không xả thân nghĩa tại*.” Comilla có ý khai sáng cho cô, không nói thẳng ra, “Cứ coi như tảng băng đi, cũng không cần phải khiến cho đôi bên khó xử như thế đâu.”
* gốc: 买卖不成仁义在, có nghĩa là mặc dù mua bán có không thành đi chăng nữa, tình cảm đôi bên vẫn còn, sẽ không vì chút chuyện này mà làm tổn thương hòa khí.
Khương Khả Vọng cúi đầu, không nói gì cả.
Lúc đầu cô cũng đâu muốn thế này, ai mà không muốn khi chia tay rồi đều có thể tiêu sái quay người đi, lúc gặp lại thì ưu nhã, ung dung nói chuyện. Cô cũng muốn trở thành một người phụ nữ tràn đầy mị lực như thế, để cho Bùi Úc lưu luyến không quên mới được. Thế nhưng mà cô lại cứ hết lần này tới lần khác ở trước mặt anh mà thất lễ, tâm tình của cô không tự chủ được quay qua khuynh hướng vò đã mẻ không sợ rơi*.
*gốc: 破罐子破摔, ví von việc đã có sẵn khuyết điểm, sai lầm hoặc trở ngại về sau, mặc kệ cứ để nó tiếp diễn, không thèm sửa lại nữa, hoặc ngược lại lại cố ý để cho nó phát triển theo khuynh hướng còn tệ hơn nữa.
Comilla nói mãi không xong, cô nghe được lại chuốc bực, cầm nước soda đi ra ngoài. Comilla ngược lại vô cùng kiên nhẫn đi theo cô, cái miệng liến thoắng không ngừng.
Bên ngoài thời tiết khô nóng, Khương Khả Vọng đi thẳng tới chỗ vành phun nước. Cột phun nước kia mang theo nước băng khô, sương khói quanh quẩn bên người, vừa khéo biến cho ngoài trời này hơi lành lạnh.
“Em biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa đâu.” Khương Khả Vọng sợ Comilla luôn rồi, nhận sai rồi nhanh chóng uống hết nước soda, đưa cốc cho chị ta cầm, “Chị có thể đi lấy thêm nước hộ em không?”
Comilla muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ rồi nhận lấy: “Đợi chị quay lại rồi nói em tiếp.”
Chị ta vừa đi, Khương Khả Vọng rốt cuộc cũng được yên tĩnh, nghiêng mắt nhìn bóng lưng của chị ta dần biến mất, đang định tìm một chỗ để tránh. Vừa mới bước rộng chân một bước, một thân hình bé nhỏ không biết từ chỗ nào chạy đến, từ trước mặt cô chạy đến, theo phía sau là mấy người hầu đang hoảng hốt lo sợ: “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Khương Khả Vọng nhìn thấy rõ gương mặt của đứa trẻ. Cô bé ấy chạy quanh sân một vòng, sau đó lại xuất hiện trong tầm mắt. Những người hầu đuổi trái đuổi phải, đuổi mãi mà cũng không kịp nổi một đứa trẻ.
“Miểu Miểu…” Khương Khả Vọng không phát giác được mình khẽ lẩm bẩm thật thấp gọi một tiếng.
Một giây sau, thân hình bé nhỏ kia liền từ bên cạnh cô nhẹ nhàng linh hoạt lướt sát qua, cô không để ý xoay người một cái, mất cân bằng ngã xuống bể bơi ở bên cạnh.
“Ùm!” Bọt nước bắn lên tứ tung, Khương Khả Vọng cố gắng ngoi lên mặt nước. Mấy người hầu đều sửng sốt, không đuổi theo nữa mà vội vàng vây lại lôi cô lên bờ.
Bể bơi không sâu, cô thậm chí còn không bị sặc nước, chỉ là cả người ướt đẫm, tóc dán vào mặt, đời này cô chưa từng chật vật như thế này bao giờ. May mà không chết, Bùi Úc cũng từ sau cửa đi đến, ngay lập tức trông thấy bộ dạng ướt như chuột lột của cô.
“Bùi tiên sinh.” Mấy bảo an vừa chạy đến trước mặt cô bé, ôm cô đưa về trước mặt Bùi Úc, ánh mắt của anh lập tức bị chắn lại.
“Bố, bố…” Đứa bé kia không chịu đứng yên, dùng giọng nói non nớt quấn lấy anh, trong mắt lóe lên tia đáng thương vô cùng. So với đứa trẻ lạnh lùng mà cô thấy hai lần trước, hoàn toàn không giống như cùng một người.
Bùi Úc nhăn mày, khoát tay, một cô nữ hầu đi lên thấp giọng khuyên rồi dắt cô bé đi, không biết mang đi đến chỗ nào.
Khương Khả Vọng mắt thấy hết thảy, trong đầu còn đang mê mang nổ ầm, lúc lấy lại tinh thần rồi, Bùi Úc đã sải bước đến bên cạnh cô, cởi âu phục giúp cô khoác lên vai, bọc cô lại rồi đi.
Comilla vừa cầm nước đi đến cửa, chỉ thấy một đôi bóng lưng, đứng tại chỗ há to miệng, đuổi theo hai bước, thế mà tự rước phiền rồi.
Bùi Úc đỡ Khương Khả Vọng vòng qua đại sảnh đầy khách khứa, lúc đi lên cầu thang, thấp giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận dưới chân.”
Bước đi của cô nhẹ nhàng, cả người đắm chìm trong một thứ cảm xúc đầy bối rối, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa rồi. Cô bị dẫn lên phòng cho khách ở trên lầu, đứng ở trong phòng tắm, Bùi Úc cầm khăn tắm ở trên giá, giúp cô lau tóc.
:Muốn tắm rửa một chút không?” Bùi Úc sờ vào sợi tóc lạnh buốt của cô, lo rằng cô sẽ bị ốm. Đợi hồi lâu không thấy câu trả lời, mới ngẩng đầu lên nhìn cô từ trong gương.
Cô cũng đang nhìn mình, ánh mắt nhìn xuống, dừng lại ở trước ngực mình, áo phông trắng nửa trong suốt dán chặt vào thân thể, hình ảnh này quả là hoạt sắc sinh hương*.
*Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ
“Bùi tiên sinh, anh đi ra ngoài trước đi.” Khương Khả Vọng bình tĩnh nhắc nhở, anh đã vượt quá rồi.
Đuổi Bùi Úc đi xong, cô khóa cửa lại, một mình đứng trong phòng tắm, cởi quần áo ướt dầm dề ra, xử lí mình tử tế. Tiếng máy sấy vang lên trong phòng tắm lâu thật lâu, cô sấy khô quần áo, chải tóc lại lần nữa. Mở cửa ra ngoài, mới phát hiện ra Bùi Úc vẫn chưa đi, đang ngồi yên vị trên ghế sofa trong phòng khách.
Khương Khả Vọng giả vờ như không nhìn thấy anh, dọc theo chân tường đi ra ngoài, mở cửa, nghe thấy anh gọi mình: “Khả Vọng, có thể nói chuyện một chút được không?”
Cô không biết giữa họ còn gì để mà nói, hời hợt nói: “Để hôm nào đi.” Rồi xuống lầu tìm Comilla.
Comilla đã sớm bùng nổ rồi, chờ đến nôn nóng, cuối cùng cũng thấy cô từ trên lầu đi xuống, một phát kéo lấy cô: “Thế này là thế nào?”
Khương Khả Vọng chỉ kể đơn giản việc rơi xuống nước, không nói đến việc cô bé kia đụng phải mình. Comilla thở ngắn thở dài một hồi, chỉ có thể tự an ủi mình nói: “Được rồi được rồi, về sau hẳn là sẽ không gặp lại nữa đâu.”
“Sẽ không gặp ai nữa cơ?” Hứa Hạo Trăn bỗng nhiên xuất hiện, làm Comilla giật nảy mình. May mà vừa rồi chưa nói hẳn ra, người ngoài nghe cùng lắm là nửa hiểu nửa không.
“Hạo Trăn cậu đi đứng thế nào mà chẳng có tiếng gì thế?” Comilla giận lây anh ta, tùy tiện tìm một điểm lấy cớ đổi chủ đề. Anh ta đến cũng tốt, Khương Khả Vọng qua lại với anh ta, dù sao cũng tốt hơn là dây dưa không rõ với Bùi Úc, “Hai người trò chuyện đi, chị qua bên kia nói chút chuyện với họ.”
“Tiểu Khả Vọng,” Comilla vừa rời đi, Hứa Hạo Trăn hỏi cô: “Vừa rồi sao chẳng thấy cô ở đâu hết thế?”
“Rơi xuống nước.” Khương Khả Vọng lặp lại một lần nữa lời lúc nãy đã nói với Comilla, “Ở trên lầu sấy cả nửa ngày.”
“Thật hay giả thế?” Hứa Hạo Trăn quay đầu nhìn, quả nhiên thấy lọn tóc cô vẫn còn chưa khô, “Không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Ôi,” Hứa Trăn nhìn trái nhìn phải, thần thần bí bí hạ giọng, “Vậy vừa rồi cô ở trên lầu, có nhìn thấy đứa bé nào không thế?”
Khương Khả Vọng nhìn anh ta, lắc đầu.
“Không có sao?” Hứa Hạo Trăn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói cho cô, “Có khả năng tôi phát hiện ra bí mật của anh ta đấy!”
“Bí mật gì?” Khương Khả Vọng hỏi.
“Lúc cô không có ở đây ấy, đột nhiên có một cô bé chạy ra, tất cả chúng ta đều nhìn thấy. Bùi Úc và đạo diễn Vương đều giải thích rằng đó là cháu gái bên ngoại của anh ta.”
Khương Khả Vọng nghe anh ta nói, trong lòng không khỏi nảy ra một chút mông lung: “Cháu gái?”
Hứa Hạo Trăn lập tức lắc đầu: “Không đúng, còn nhớ hôm chúng ta đi phòng trà Lục Vũ không? Đứa trẻ này tìm tôi để kí tên, nói tên mình là Bùi Miểu Miểu, cháu ngoại sao lại có thể cùng họ với cậu được chứ? Mà lại nữa, Bùi Úc rất kiêng kị việc chúng ta nhìn thấy dáng dấp cuả cô bé, lập tức để cho người ta mang đi, cháu gái mình thì có gì phải che giấu chứ?”
Khương Khả Vọng nghe được, tâm tình lên lên xuống xuống, nhớ đến hai tiếng gọi thanh tú động lòng người “bố” kia, bật cười: “Ý của anh là, cô bé kia là con gái riêng?”
“Xuỵt.” Một tay che miệng cô lại, sắc mặt Hứa Hạo Trăn ửng đỏ: “Cô nói nhỏ thôi chứ.”
Nhưng động tác này của anh ta ngược lại càng gây thêm sự chú ý cho mấy đạo diễn cách đó không xa, đều cười ầm lên: “Tôi đã nói đôi này là đôi hợp cạ nhất mùa này mà, quay phim với ngoài đời cũng không khác gì nhau lắm.”
“Hạo Trăn, anh với Tiểu Khả Vọng thì thầm chuyện gì với nhau thế?” Một câu hỏi khác làm cả đám người ở đây lập tức cười vang.
Đạo diễn ‘đầu têu’ đùa giỡn, một đám nhân viên công tác cũng ồn ào, cổ vũ rất có trật tự: “Ở bên nhau, ở bên nhau!”
Đúng lúc này Bùi Úc bước xuống lầu, anh từng bước đi đến, ánh mắt vượt qua đám người ồn ào, dừng lại trên mặt Khương Khả Vọng. Đạo diễn nhìn thấy anh, làm động tác “im lặng” với mọi người, lúc này trong đại sảnh mới yên tĩnh trở lại.
Bữa tiệc dần đến hồi kết, các vị khách liên tục đi đến tạm biệt.
Comilla ấp ủ mấy lời khách sáo, thấy cơ hội đến, kéo Khương Khả Vọng đi đến bên cạnh Bùi Úc: “Bùi tiên sinh, cảm ơn anh đã chiêu đãi, sáng mai còn có chuyến bay, chúng tôi xin phép đi trước nhé.”
Comilla nhìn Khương Khả Vọng một cái, cô cụp mi xuống, “Bùi tiên sinh, hẹn gặp lại.”
Bùi Úc hơi im lặng, nói: “Ừm.” Sau đó đưa mắt nhìn bọn cô lên xe.
Náo nhiệt qua đi, căn biệt thự to như vậy bỗng chốc khôi phục lại sự trống trải, cột phun nước cạnh bể bơi cũng cô độc mà phun ra. Bùi Úc đi lên lầu, mở đèn ở ban công lên, kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn dòng xe cộ đi lại. Anh cứ như vậy nhìn một lúc lâu, bất tri bất giác, một thân hình bé nhỏ từ phía sau đi đến, lấy một cái ghế ngồi bên cạnh anh, cùng anh nhìn về một phía.
Giọng nói của cô bé mềm mại, rất dễ nghe: “Con xin lỗi, con biết sai rồi ạ. Con chỉ rất muốn tham gia buổi tiệc này thôi…”
“Miểu Miểu.” Bùi Úc ngắt lời cô bé, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, giọng nói của anh như hơi lạnh buổi đêm, “Vì sao lại gọi tôi là bố?”